Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 461: Người quen đột ngột tới chơi

có thể kéo màn lại được không?” “Không cần.” Nguyễn Tấn chặn đôi môi cô lại để cô không nói nữa

Sau cơn triền miên, hai người lười biếng nằm trên giường hưởng thụ ngày nghỉ cuối cùng

Hạ Chí kể những chuyện thú vị trong nhà, Nguyễn Tấn lẳng lặng nghe

Anh thấy được gia đình cô là một gia đình rất hài hòa và vui vẻ, anh ngưỡng mộ không ngớt

“Anh thì sao? Kỳ nghỉ trải qua thế nào?” Hạ Chí hỏi.

Nguyễn Tấn thở dài, nói đơn giản: “Không ra sao cả, cùng ba anh đi xã giao khắp nơi, không khác gì so với đi làm.”

“Thật hay giả vậy?”

“Anh còn có thể gạt em sao? Thực ra gia đình của anh đem ra so với gia đình em thì khác biệt2rất xa.” Nguyễn Tấn bật chế độ nói chuyện như máy phát thanh: “Lúc nhỏ anh chủ yếu là sống cùng với bảo mẫu

Ba mẹ anh đều bận, ngay cả ngày lễ cũng bận, không có ai chơi với anh

Cũng may lúc đó sống trong đại viện của quân đội nên có rất nhiều bạn bè chơi cùng.”

“Về sau từ từ lớn lên, mọi người đều lần lượt chuyển ra ngoài

Có người thì ba mẹ chuyển công tác, có người thì tự chuyển ra, có người đi nơi khác, có người ra nước ngoài, có người đã kế thừa chức vụ của cha mẹ, có người tự mình lập nghiệp, đủ kiểu khác nhau.” “Sau khi chuyển ra khỏi đại viện của quân đội, cuộc sống của anh trở nên quạnh9quẽ

Ba mẹ vẫn bận như cũ, cả ngày không thấy mặt

Ăn cơm, đi ngủ, ra ngoài, về nhà đều chỉ có một mình anh

Sau này tốt nghiệp đại học thì anh chuyển thẳng ra ngoài, dù sao chỉ ở một mình, chuyển ra còn có không gian riêng, càng tự do và yên tĩnh hơn.” Hạ Chí ngẩng đầu nhìn anh, cô nói: “Em nghe mà cảm thấy anh đáng thương quá, nhà anh ngay cả ăn cơm cũng không ăn cùng nhau sao?” “Đúng vậy, ba mẹ anh đều có sự nghiệp riêng, rất khó tụ họp cùng nhau

Trước đây cả nhà anh thật sự rất ít cùng ngồi ăn cơm, hiện giờ thì nhiều hơn

Mẹ anh nghỉ hưu ở nhà, ba anh mặc dù vẫn chưa nghỉ hưu nhưng6tuổi tác lớn rồi, xã giao so với trước đây cũng ít hơn

Nhưng mà hiện giờ ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không có gì để nói, không như nhà em nói cười vui vẻ.” Hạ Chỉ nghe xong thầm cảm thấy chua xót, cô nói: “Thực ra nhà em cũng từng trải qua những ngày rất áp lực, chính là lúc em trai vừa bị bệnh

Khoảng ba bốn năm đó mẹ em chưa từng cười luôn

Nhưng mà sau đó nghĩ thông suốt thì tốt rồi

Tân, sau này nếu chúng ta có con nhất định phải vui vẻ, tiền thì mãi mãi kiếm không xong, công việc lúc nào cũng có thể làm nhưng quá trình trưởng thành của con chúng ta nhất định phải đi cùng với nó, được không?”

Nguyễn0Tấn véo mũi cô, giễu cợt: “Muốn sinh con cho anh đến vậy sao?” Hạ Chí ngại ngùng: “Anh không muốn sao?” “Muốn, muốn lắm chứ.” Nguyễn Tấn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Thật đó, thật sự, cực kỳ muốn.” Nhưng mà anh không dám hy vọng.

Công việc trở về nề nếp

Một ngày nọ, sau khi ăn cơm xong Hạ Chí cùng đồng nghiệp trở về công ty, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người quen cũ

Phòng tiếp khách, Chu Hạo Lâm đang ngồi uống trà, hình như là đang ngồi đợi ai đó

Hạ Chỉ đẩy cửa bước vào: “Hi! Sao anh lại ở đây?” Chu Hạo Lâm vừa thấy Hạ Chí, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười: “Tôi đến tìm bạn học cũ, nhưng mà hình7như cô ấy khá bận” Hạ Chỉ nhìn vào văn phòng của Đường Tư Điềm, nhìn xuyên qua lớp cửa chớp cô thấy Đường Tư Điềm đang gọi điện thoại

Cô giải thích: “Nhiệm vụ của Tư Điềm nặng, áp lực cũng rất lớn, hy vọng anh thông cảm một chút.” Chu Hạo Lâm cười nói: “Đương nhiên rồi..

Em đi làm đi, tối ở đây đợi một lát không sao.” Hạ Chỉ: “Đang giờ nghỉ trưa, tôi không có việc.” Đang nói thì Đường Tư Điểm đi qua: “Ồ, Hạ Chí cũng ở đây..

Chu này, tối xong rồi, đi thôi! Hạ Chí, cậu có muốn đi cùng không?”

“Tớ ăn xong rồi, hai người đi đi!”

“Được, Chu, chúng ta đi thôi! Xuống lầu tìm một chỗ ngồi nói chuyện.” Chu Hạo Lâm vẫy tay tạm biệt Hạ Chí, tay anh ta cầm một túi tài liệu, chắc là qua đây làm việc

Buổi chiều Đường Tư Điềm trở về, tiện thể cũng đem về một tin tức giật gân: “Hạ Chí, đến văn phòng tớ một chút.” “Ừ.” Hạ Chí lập tức đi theo: “Sao vậy?” “Đóng cửa lại trước!” Cửa đóng lại Đường Tự Điểm mới nói: “Cậu đoán xem lúc nãy tớ gặp phải ai?”

“Ai vậy?”

“Phùng Tinh Tinh!” Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Hạ Chí cô cũng không thừa cơ nữa, cô nói: “Cô ta sinh rồi, sinh một đứa con trai

Hiện giờ muốn ra ngoài làm việc

Lúc nãy gặp dưới lầu, cô ta hỏi tớ có thể cho cô ta về công ty không.” “Cậu nói sao?” Đường Tư Điểm nhún vai nói: “Tớ nói tớ không làm chủ được, Nguyễn tổng nói mới tính, không biết cô ta có đi tìm Nguyễn tổng không nữa.” “Tính toán thời gian thì cô ta chắc mới sinh xong không lâu, nhanh như vậy mà ra ngoài tìm công việc rồi sao? Con cô ta thì sao?” Đường Tự Điểm nhún vai nói: “Đứa con trai cô ta sinh ra bị Cao Thần Khang mang đi rồi

Cao Thần Khang cũng là người tuyệt tình, chỉ cần con trai chứ không cần cô ta, đúng là quả báo mà.”

Hạ Chí thở dài nói: “Vậy cô ta cũng đáng thương quá!”

“Này này này, cậu tuyệt đối đừng thương hại cô ta, hiện giờ danh tiếng của cô ta trong ngành đã nát bét rồi

Ai dùng cô ta người đó xui xẻo

Tớ cảm thấy Nguyễn tổng cũng không sẽ dùng cô ta nữa đâu

Cô ta thật ra chẳng có bản lĩnh gì, trước đây doanh số tốt như vậy đểu là lên giường cùng với mấy lão già kia mà có

Bấy giờ chuyện bại lộ ai còn muốn dính líu tới cô ta chứ? Cô ta ở Hàng Châu coi như là không thể phát triển nổi nữa

Nếu không phải không có công ty nào chịu nhận thì thì cô ta sao chịu ăn nói khép nép hỏi tớ? Trước đây là đối thủ một mất một còn mà, đúng không?”

Đang nói chuyện thì bên ngoài văn phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, khiến cả sảnh lớn xôn xao.

“Phùng Tinh Tinh tới.” Hạ Chí kinh ngạc nói.

Đường Tư Điềm nhìn ra thấy quả đúng như vậy: “Vậy mà cô ta vẫn cảm tới đây sao?”

Trong sảnh lớn của công ty, Phùng Tinh Tinh xách rất nhiều đồ đạc đi vào, các loại trái cây và rất nhiều đồ ăn nhẹ

Vóc dáng của cô ta đẫy đà hơn trước đây không ít, cái không thay đổi chỉ có lớp trang điểm đậm và giày cao gót vừa cao vừa nhọn.

“Chào mọi người, có còn nhớ tôi không? Hiện giờ vừa đúng vào giờ uống trà chiều, tôi đem đồ ăn nhẹ đến cho mọi người đây

San San, Hiểu Mai, Trần Lệ, Hoắc Kiến, Hà Tử Tuấn, qua đây cả đi.”

Các đồng nghiệp nhìn mặt nhau, Vu Đan Đan là sau này mới đến nên không biết Phùng Tinh Tinh, nhưng nhìn biểu cảm của mọi người, cô ta cũng khá tò mò

Phùng Tinh Tinh thấy mọi người tránh xa cô ta thì chủ động đem bánh ngọt tới để trên bàn làm việc của mọi người: “Nào, đều có phần, đều có phần cả, nghỉ ngơi một lát ăn chút gì đi! Cô gái nhỏ, em mới tới chứ gì? Ha ha, chỗ ngồi của em là chỗ ngồi của chị trước đây đó

Đây, cầm lấy ăn đi.” Vu Đan Đan bị dúi cho một phần, cô ta lễ phép nói: “À vâng, cảm ơn.” Bắt chẹt người tay ngắn, ăn hiếp người yêu mềm, cái chiêu này của Phùng Tinh Tinh vẫn rất có ích, một người ăn rồi hai người ăn, sau đó mọi người bắt đầu nhao nhao lên ăn, không khí cũng trở nên hòa thuận

Đường Tư Điềm và Hạ Chí đi đến, Phùng Tinh Tinh lập tức đon đả: “Không thiếu phần của hai người, đây là phần của Hạ Chí, cầm đi

Tư Điềm à, đây là vị trà xanh có thích ăn nhất, tôi cố ý chừa lại cho cô đó.” Hạ Chí cực kỳ xấu hổ, cô hỏi thăm: “Tinh Tinh, hôm nay khó có dịp tới đây nhỉ?” Phùng Tinh Tinh nói với lúm đồng tiền như hoa: “Đúng vậy, vừa nãy ở dưới lầu mới gặp Tư Điềm, đột nhiên thấy nhớ mọi người nên mua đồ lên thăm mọi người.” Cũng vẫn là Đường Tư Điềm sành sỏi, cô hỏi: “Không phải cô chỉ đến thăm mọi người dùng không? Nói đi, có chuyện gì..

Nếu không chúng ta vào phòng khách nói chuyện?” Phùng Tinh Tinh vẫn mang vẻ mặt tươi cười: “Vừa nãy gặp mặt cô có đề cập sơ

Thấy cô đi nhanh như thế tôi cũng không tiện quấy rầy, tôi thật sự có chút việc.” Đường Tư Điềm nói: “À, là chuyện lúc nãy đúng không?” Cô chỉ Vu Đan Đan: “Đây, cô ấy chính là người thay thế vị trí của cô, còn giỏi hơn cô

Nói thật với cô, hiện giờ kinh tế đình trệ, công ty cũng không có ý định tuyển thêm người, tôi thật sự không làm chủ được.”

Phùng Tinh Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Vu Đan Đan, Vu Đan Đan đang há miệng ăn bánh ngọt đột nhiên bị điểm mặt, tay chân cô ta đều hơi luống cuống

Phùng Tinh Tinh khinh thường nói: “Cô ta? Mặt non vậy, mới tốt nghiệp sao?”

Đường Tư Điềm thấy cô ta vẫn không bỏ cái tính dùng mắt chó nhìn người thấp nên nói: “Phải đó, vừa mới chuyển lên chính thức

Cô ấy là cháu gái của Tổng giám đốc Vật liệu xây dựng Hoa Đông.” Phùng Tinh Tinh lập tức rút lại ánh mắt khinh bỉ mà đổi thành nịnh nọt: “Ôi chà, vậy sao? Vậy làm nghề này đúng là xuôi chèo mát mái rồi.” Vu Đan Đan nghe thấy họ đang bàn tán về minh thì càng cảm thấy không được tự nhiên, không kìm được hỏi nhỏ người bên cạnh: “Hoắc Kiến, cô ta là ai vậy? Lai lịch thế nào?”

Hoắc Kiến thì thầm: “Phùng Tinh Tinh đó.” “Ồ, hóa ra cô ta chính là Phùng Tinh Tinh!” Vu Đan Đan bỗng dưng hiểu ra, lúc vừa đến công ty có nghe được mọi người đang bàn tán chuyện của Phùng Tinh Tinh, cô biết được một vài chuyện truyền kỳ của Phùng Tinh Tinh Phùng Tinh Tinh uyển chuyển nói: “Tư Điềm, không thì cô đưa tôi đi gặp Nguyễn tổng nói chuyện được không? Có cô tiến cử giúp tôi, nói không chừng Nguyễn tổng sẽ cho tôi trở lại.” Đường Tư Điềm từ chối không hề nể mặt: “Ha ha, Tinh Tinh, cô còn cần tôi tiến cử sao? Nguyên tổng cũng không phải không biết cô, tôi đề cử cũng không có tác dụng.” Phùng Tinh Tinh lộ vẻ ngại ngùng, nói lảng sang chuyện khác: “Từ Điểm, hay là chúng ta vào phòng khách nói chuyện đi.” Đường Tư Điềm quyết định tiếp cô ta tới cùng: “Được thôi, Hạ Chí, rót giúp tớ hai cốc trà tới đây.” Trong phòng khách, hai cô gái ngồi đối mặt nhau, họ từng là đối thủ một mất một còn ở đây, nhưng hiện giờ một người là bà mẹ đơn thân bị bỏ rơi, một người là phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp vững chắc thăng tiến

Hạ Chỉ rót hai cốc trà đem vào, vừa chuẩn bị đi ra thì bị Đường Tư Điềm gọi lại: “Hạ Chí, cậu đừng đi, ngồi xuống đây!” “Hả?” Hạ Chí hơi khó xử, nhưng nhìn ánh mắt ra hiệu của Đường Tư Điềm, cô chỉ đành ngồi xuống.

Đường Tự Điểm nâng cốc trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Phùng Tinh Tinh, chính là kiểu “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”

Lúc trước Phùng Tinh Tinh ngang ngược như thế, ăn hiếp bao nhiêu người trong công ty, đặc biệt là Hạ Chí

Hôm nay cô muốn báo thù cho mọi người,