Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 463: Hay là chúng ta bỏ trốn đi

Đôi khi cô nhạy cảm nhận ra một chút gì đó, nhưng ngoài việc lắc đầu, anh chỉ có thể giả vờ rất vui vẻ

Hôm ấy, sau bữa cơm tối, hai người cùng nhau đến siêu thị ở gần tiểu khu mua đồ, Nguyễn Tân đẩy xe, Hạ Chí chọn đồ

“Cà chua này ngon, tươi lắm..

Khoai tây thì mua loại này, một kí lời hai đồng đấy..

Đây không phải là quả dương đào à, sao cứ phải gọi là quả kiwi, đúng là nhảm

Thôi chúng ta vẫn nên mua cam ngọt ăn đi...” Nhìn dáng vẻ Hạ Chí vừa đi vừa chọn lựa, Nguyễn Tấn cảm thấy cô càng lúc càng giống bà chủ gia đình

Anh rất trân trọng khoảnh khắc ở bên cạnh Hạ Chí mỗi ngày, cũng càng2ngày càng tận hưởng những tháng ngày được chăm sóc yêu thương

“Tiểu Chí, đến đây.” Nguyễn Tấn bỗng gọi cô

“Da?” “Đến đây.” Hạ Chí không hiểu đi đến gần: “Sao vậy?” Nguyễn Tấn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn hôn em thôi, nếu em có ý kiến, có thể hôn lại.”

Hạ Chí trợn tròn mắt, nói: “Trước mặt mọi người chú ý hình tượng một chút được không?” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng khóe miệng của cô không kìm được nụ cười, nhìn sang hai bên thấy không có ai, cô nhón chân lên, nhanh chóng chạm lên môi anh một chút

Nguyễn Tấn đắc ý nở nụ cười.

Hạ Chí che miệng chạy đi,9cũng cười ha ha, quay đầu nhìn Nguyễn Tân, hai người đều cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch

Cảnh tượng này, Chu Hạo Lâm tình cờ thấy được ở cách không xa

Anh ta ngỡ ngàng dùng tại chỗ, rất lâu mới phản ứng lại được

Trong lúc lơ đãng Nguyễn Tấn quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Hạo Lâm, anh lập tức rút lại nụ cười và trở nên nghiêm túc

Hạ Chí buồn bực, hỏi: “Sao vậy?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Tấn

Trong phút chốc, cô đỏ bừng cả mặt

Chu Hạo Lâm vươn tay, vẫy tay cười với họ.

Nếu đã thấy thì không thể làm như không thấy, nên Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí thoải mái đi sang

“Nguyễn tổng, rất vui6được gặp anh.” Chu Hạo Lâm đẩy xe tới, anh cũng đang mua sắm, nhưng mà trong chiếc xe đẩy lớn như vậy chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng: “Tôi vừa tới, không ngờ lại gặp hai người.” Nguyễn Tấn trở lại với dáng vẻ như khi làm việc: “Thật sao, chúng tôi đã mua gần xong rồi.” Còn không phải sao, xe đẩy của họ đã chất đầy nửa xe, có rau củ và trái cây, cũng có hạt dưa và bia, ngoài ra còn có một khá bắt mắt, là đồ “giữ an toàn”

Hạ Chí đỏ mặt nói: “Thật trùng hợp quá, ha ha ha.” Cô chỉ cười trừ

Chu Hạo Lâm nói: “Hình như hai người đã thành đôi, tôi thật sự rất ngạc nhiên

Gần đây0tôi tiếp xúc rất nhiều với công ty của hai người, nhưng sao vẫn chưa nghe ai nói?” Hạ Chí rất ngượng, giải thích: “Chúng tôi chưa công khai ở công ty, cho nên...” Chu Hạo Lâm hiểu ngay: “Thì ra là thế, chúc mừng..

Nguyễn tổng, Hạ Chỉ là cô gái tốt, anh thật may mắn.” Nguyễn Tấn nói với ý khác: “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn, hơn nữa cũng rất hạnh phúc.” Hạ Chí: “Chúng tôi cũng mua xong rồi, đi trước đây, tạm biệt.” Chu Hạo Lâm: “Được, tôi còn dạo thêm một chút, tạm biệt.”

Một tay Nguyễn Tấn đẩy xe đẩy, một tay khác kéo Hạ chí, hai người đồng lòng hành động, chầm chậm đi đến quầy thu ngân

Chu Hạo Lâm7bất giác mỉm cười, rốt cuộc đã tháo gỡ mối trăn trở chôn sâu dưới đáy lòng

Hóa ra người Hạ Chỉ thích là Nguyễn Tấn, vậy thì anh ta thật sự hổ thẹn không bằng, phục, phục thật.

Ra khỏi siêu thị, Nguyễn Tấn cầm hai túi lớn, Hạ Chí muốn phụ anh nhưng anh không cho.

“Tiểu Chí, hỏi em một chuyện, em nhất định phải thành thật với anh.”

“Chuyện gì? Anh hỏi đi.”

Nguyễn Tấn mím môi và nghiêm túc hỏi: “Nếu chúng ta không đến được với nhau, em sẽ đến với cậu ấy phải không?” Đầu tiên Hạ Chí hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Đừng hỏi những vấn đề mang tính giả thiết như thế này được không, anh hỏi em như vậy em chỉ nghĩ là anh đang ghen mà thôi.”

“Anh nghiêm túc, em trả lời đi, không được lừa anh.”

Thấy anh thật sự không phải đang nói đùa, Hạ Chí cũng nghiêm túc hẳn, cô nói: “Đương nhiên là không, em không thích anh ấy thì sao phải ở bên anh ấy.” “Cậu ấy thật sự là một người tốt

Anh có thể thấy được cậu ấy rất thích em, nếu em chọn cậu ấy, cậu ấy sẽ cho em một cuộc sống rất tốt.” “Hôm nay anh sao vậy? Là lạ, làm sao thế, anh cảm thấy bây giờ em đang sống không tốt à?”

Nguyễn Tấn đổi chủ đề: “Được rồi không nói chuyện này nữa

Hai chúng ta thi với nhau đi, anh cầm hai túi lớn, em tay không, xem thử ai chạy đến dưới chung cư trước.”

“Được, thi thì thi.” Hạ Chỉ vẻn ống tay áo lên, thủ thế chờ đợi: “1, 2, 3, chạy!” Hai người chạy trên con đường náo nhiệt, Nguyễn Tấn cầm hai túi to nhưng không kém cạnh chút nào

Hạ Chí thì ngược lại, ban đầu còn xông lên nhưng không giữ được mấy giây, càng về sau càng chậm.

“Nhanh lên, nhanh lên.” Nguyễn Tấn nhẹ nhàng chạy ở đằng trước, quay đầu lại cổ vũ cô

Hạ Chí cắn chặt răng chạy nhanh, nhưng cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp anh

Anh lắc đầu nói: “Chân ngắn thật khổ quá.” “Hừ, chân anh dài thì hay lắm à?”

“Đúng rồi, anh tự hào vì anh chân dài đấy.” Hạ Chỉ vung nắm đấm lên đánh anh, hai người một đuổi một chạy, hạnh phúc biết bao

Về đến nhà, vừa vào cửa, điện thoại Nguyễn Tân đã vang lên, anh có dự cảm xấu

Người gọi điện thoại cho anh vào giờ này hết tám phần là mẹ anh

Anh thả túi xuống, nặng nề đi ra ban công: “Tiểu Chí, em sắp xếp lại nhé! “Dạ, vâng.” Hạ Chí thấy anh chạy vội ra ban công, trong lòng không kìm được nỗi mất mát

Điện thoại của ai mà ngay cả nghe cũng không cho cô nghe chứ? Hạ Chí lấy đồ linh tinh trong túi ra, sắp xếp và phân loại rồi cất kĩ, thỉnh thoảng có ngoái nhìn ra ban công, thầy Nguyễn Tân hình như đang tức giận nói gì đó, anh đang cãi nhau với người ở đầu bên kia điện thoại

Có lẽ cũng khoảng mười phút, Nguyễn Tấn cúp điện thoại, nhưng anh không đi vào mà lấy thuốc hút, hết điếu này đến điều khác

Hạ Chỉ sắp xếp xong rồi ngồi trên ghế sofa xem TV, cô ấn điển khiển từ xa chuyển kênh liên tục, đầu óc hoàn toàn không đặt vào TV

Cô không biết Nguyễn Tấn đang làm sao, anh đã như vậy cũng một khoảng thời gian rất dài đến giờ rồi

Một giây trước còn rất vui vẻ, nghe điện thoại thì cãi cọ, sau đó thì buồn phiền cả đêm

Cô hỏi, anh nói là không thể nói cho cô biết

Sau nửa tiếng, Nguyễn Tân đi vào, người nồng nặc mùi thuốc: “Anh đi tắm trước.” Nói xong, anh quay người vào toilet

Hạ Chỉ đi đến ban công nhìn thử xem, trên mặt đất có năm đầu mẩu thuốc lá

Trong nửa tiếng ngắn ngủi, anh đã hút năm điếu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cố không kìm nổi sự tò mò

Trong phòng tắm sương mù mông lung, Hạ Chí nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào

Nguyễn Tân đang tắm, nước nóng chảy ào ào, gột rửa cơ thể cường tráng của anh

“Em có thể vào không?”

Hạ Chí đẩy cửa phòng tắm, Nguyễn Tấn kéo cô tới, hướng về phía trước, anh hôn cô thật sâu

“Ưm...” Làn nước chảy vào người Hạ Chí, cả mắt và lỗ mũi của cô, cô không thể không chống cự: “Nước..

chảy vào mắt em..

khụ khụ khụ khụ khụ...” Cô sặc một ngụm nước, ho khan liên tục

Nguyễn Tấn cảm thấy có lỗi, nhanh chóng vỗ lưng giúp cô

Hạ Chỉ lau nước trên mặt và nói: “Tân, em biết anh không thể nói với em, nhưng em vẫn muốn hỏi anh, bởi vì em rất quan tâm đến anh, anh hiểu không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết được không?” Nguyễn Tân không nói lời nào, chỉ đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm xối lên mặt anh

Cả người Hạ chí đểu ướt nhẹp, quần áo dính vào cơ thể, tóc cũng ướt, từng sợi dán vào mặt.

“cởi đồ đi, anh chà lưng giúp em.” Nguyễn Tấn nói, anh không muốn trả lời thắc mắc của cô

Hạ Chí cởi quần áo ra, Nguyễn Tấn vừa dịu dàng vừa cẩn thận giúp cô mát xa cơ thể, anh lấy dầu gội đầu bôi lên tóc của cô, tỉ mỉ giúp cô gội đầu

Tóc của cô rất dài, anh nhớ lúc mới gặp cô, tóc của cô chỉ tới bả vai, cột đuôi ngựa nhỏ giống như đuôi của một chú chó, bây giờ buộc lên đã dài bằng cả một gang tay

Anh chải những lọn tóc rối của cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, sợ làm đau cổ

Hạ Chí quay đầu nói: “Anh làm thể chỉ làm em đau hơn, dùng sức chải xuống một lần, cho sảng khoái.” “Vậy sẽ làm đứt tóc.” “Gây vài sợi thì sợ gì, muốn thành công bất cứ chuyện gì cũng phải có sự hi sinh.” Nguyễn Tấn cắn răng chải mạnh xuống, trên chiếc lược cuốn lấy vài sợi tóc bị đứt, nhưng cũng may đã chải mượt

Hạ Chỉ xả sạch tóc rồi dùng dây chun buộc lại, cô xoay người lại đối diện với anh, hỏi: “Có phải là chuyện gia đình của anh không?” Nguyễn Tấn không nói, chỉ im lặng nhìn cô

“Anh không nói là đúng rồi

Vậy em hỏi anh, có phải ba mẹ anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đúng không?” Nguyễn Tấn vẫn không nói, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ buồn đau nhiều hơn

“Xem ra em đoán đúng rồi.” Hạ Chỉ nói: “Không sao, em tình nguyện đối mặt với ba mẹ anh

Cái này thì có gì đâu, chỉ cần em chân thành đối xử với hai bác, hai bác chắc chắn sẽ chấp nhận em.” “Không phải đấu Tiểu Chí.” Nguyễn Tấn ngắt lời cô, lắc đầu nói: “Không phải giống như em nói đầu, thật sự không phải

Anh chưa nói với ba mẹ anh về em.” “Anh đang nói đùa gì thế?” Hạ Chỉ bỗng nhiên rất tức giận, thật sự rất tức giận, cô nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc anh đang giấu giếm bí mật gì? Phải giấu em đến vậy sao?” Nguyễn Tấn không nói lời nào mà nâng mặt cô lên hôn

Hạ Chí cố gắng chống cự, đấm từng cái một lên lưng của anh

Bọt xà bông trên người cả hai vẫn chưa được rửa sạch nên trơn trượt, Hạ Chí rất dễ dàng tránh thoát

“Anh đừng dùng chiêu này nữa, vô dụng, hay là nói thẳng với em đi?” Hạ Chỉ hét lớn: “Nói cho em biết, nói cho em biết, đừng để em đoán mò được không?” Nguyễn Tân nhắm mắt lại, lau nước trên mặt, khẽ cắn môi nói: “Hay là chúng ta bỏ trốn đi.” “Hả?” Hành động của anh khiến Hạ Chí ngớ ngẩn

“Chỉ cần em có thể bỏ lại ba mẹ và em trai của em, chỉ cần em không chê anh không có gì cả, chúng ta bỏ trốn.” “Tại sao?” “Không tại sao cả, anh chỉ muốn hỏi em có đồng ý hay không?!” Hạ Chỉ chớp mắt, nước ấm bắn vào mắt cô hơi đau, cô nói: “Cho dù là khi nào, cho dù là ở hoàn cảnh thế nào, em cũng sẽ không bỏ mặc ba mẹ và em trai của em

Họ là người nhà của em, em yêu họ, yêu hơn tất cả mọi thứ.” “Cũng yêu hơn cả anh sao?” Hạ Chí kiên quyết nói: “Nếu anh buộc em phải so sánh, vậy em đành nói, đúng vậy.”

Nguyễn Tấn nặng nề thở dài

Anh cảm thấy mình có thể hỏi một vấn đề như vậy quả thực chính là súc sinh, không, còn không bằng súc sinh

Anh nhanh chóng gột sạch bọt xà bông trên người và ra khỏi phòng tắm

Hạ Chỉ ngỡ ngàng, sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề kỳ lạ như vậy? Rốt cuộc anh làm sao thế? Cả đêm đó, Nguyễn Tấn và Hạ Chí đều thức trắng đêm

Hạ Chí không dám gặng hỏi nữa, nếu như còn gặng hỏi, theo kinh nghiệm trước đây, kết quả sẽ là to tiếng một trận

Mỗi lần đối mặt với vấn đề này đều chấm dứt bằng việc cãi nhau

Hơn nữa hôm nay anh nói đến việc bỏ trốn, thật sự đã dọa cô.

Trong phòng tối om, nhưng Nguyễn Tấn vẫn mở to mắt từ nãy đến giờ

Mốc thời gian đã giao hẹn với ba anh càng ngày càng gần

Từ đầu đến cuối chuyện này phải nói cho Hạ Chí biết, nhưng anh không dám

Càng yêu cô, càng không dám nói cho cô biết.

“Đã ngủ chưa?” Anh khẽ hỏi.

Hạ Chỉ giật mình, nhanh chóng trả lời: “Chưa.”

Anh quay người vươn tay ra, để cô gối lên cánh tay anh: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Hạ Chí làm nũng: “Vậy anh ôm chặt em, không được buông tay đâu đấy.” “Ừ.” Nguyễn Tân ôm cô thật chặt, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.