Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 468: Chia tay, ai đi đường nấy

Tốt nghiệp thạc sĩ của trường nổi tiếng, trong nhà có cửa hàng nhỏ, xem như là gia đình khá giả, sức khỏe ba mẹ tốt, em trai không phải là gánh nặng của cô

Cô cảm thấy mình không kém chút nào

Quan trọng hơn là ba mẹ cô chỉ muốn thấy cô có người dựa vào ở bên ngoài, cô chỉ muốn dẫn bạn trai về nhà ra mắt ba mẹ, để họ yên tâm, không liên quan đến cưới hỏi cũng chẳng liên quan đến tương lai.

Cô chỉ có chút yêu cầu bé nhỏ vậy thôi.

Hạ Chí vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói: “Nếu anh không chắc bên phía bố mẹ anh, không sao hết

Cho dù sau này họ biết rồi phản đối chúng ta, em cũng sẵn sàng tự mình chứng minh với họ rằng em có thể chăm sóc anh thật tốt

Em cảm thấy2đây không phải là vấn đề, huống chi không phải anh đã hứa Tết này về gặp ba mẹ với em à? Bên chỗ ba mẹ anh không được thì đi gặp ba mẹ em trước, nhà em rất dễ tính, không làm khó anh đâu.”

Nguyễn Tấn không kiên nhẫn, chỉ nói một câu: “Em lái xe đi, tới đó rồi nói.” Hạ Chỉ thấy tủi thân và đau lòng, rõ ràng là anh nói, chính miệng anh đã hứa, cô đã hi vọng chuyện gặp ba mẹ vào cuối năm, cô đã từng ảo tưởng vô số lần cảnh về gặp ba mẹ

Cô cũng cố gắng làm việc và học tập gấp bội để để đề cao bản thân

Nhưng anh lại nói một câu “Tới đó rồi tính” đẩy qua loa, tùy tiện như vậy làm cô rất đau lòng

Cô to tiếng chất vấn: “Đã cuối năm9rồi, mai là ngày cuối đi làm, hôm sau là đêm 30

Ý của anh là ngày mai nói cho em biết có về nhà với em hay không sao?” Lòng Nguyễn Tấn loạn như ma, uống say làm đầu óc choáng váng, anh cũng nổi cơn tức giận: “Anh nói anh chưa chuẩn bị xong, em nghe không hiểu sao? Gặp sớm hay gặp muộn cũng là gặp, chờ anh chuẩn bị xong không được sao?”

Hạ Chí cũng là người nóng tính, nghe anh giả vờ ngớ ngẩn để gạt đi, cho cô một kỳ hạn không rõ ràng, cô tức giận, đột ngột đảo vô lăng và phanh xe lại, đậu ở ven đường, cô nói một cách kiên quyết: “Hoặc là về nhà gặp ba mẹ em, hoặc là chia tay, em không kéo dài được!” Nguyễn Tấn hơi sửng sốt, đôi mắt mông lung mang6theo chút buồn rầu: “Em nghiêm túc?” “Em nghiêm túc.” “Em nhất định phải ép anh như thế sao?”

Hạ Chỉ lắc đầu nói: “Không phải em ép anh mà anh ép em.” Nguyễn Tấn mãi không trả lời được, ba ép anh phải chia tay, mẹ ép anh chia tay, Giang Hạo và Dương Thâm đều khuyên anh chia tay, trong lòng anh cũng biết đau dài không bằng đau ngắn, nhưng anh vừa khó xử vừa đau khổ

Anh không nỡ nói hai chữ chia tay, nhưng hôm nay, ngay lúc này, hai chữ này lại thốt ra từ miệng Hạ Chí.

“Hoặc là về nhà với em, hoặc là chia tay.” Hạ Chí nhấn mạnh lần nữa

Cô quyết tâm nhất định phải chấm dứt vấn đề này hôm nay, không thể kéo dài lê thê mãi được

Nguyễn Tấn hít sâu, nặng nề nói: “Chưa phải lúc gặp ba0mẹ, còn muốn chia tay hay không thì tùy em, em muốn chia tay thì chia tay.” Nói ra rồi cũng tốt, sau khi đau lòng thì lại cảm thấy được giải thoát

Nước mắt của Hạ Chí vỡ òa, nhưng không muốn nói nhiều thêm, cũng không thèm nhìn anh, cô xoay người xuống xe, chạy nhanh trong đêm tối rét lạnh

“Tiểu Chí, em quay lại! Em đi đâu? Tiểu Chí..” Nguyễn Tấn không gọi được cô, anh đẩy cửa xuống xe, nhưng hai chân vừa chạm vào đất thì cả người đã mềm oặt và ngã xuống đường, cơ thể anh không nghe theo sự điều khiển của đại não mình: “Tiểu Chí...”

Đường đã đi hơn một nửa, muốn thể rồi, Hạ Chí không có chỗ nào khác để đi, chạy một mạch về tới nhà

Cô khóa trái cửa lại, vừa khóc nhưng cũng vừa lo một7mình Nguyễn Tấn có khi nào gặp chuyện trên đường không.

Trái tim đập thình thịch, trên lưng chảy đầy mồ hôi

Lần đầu tiên, vào đêm đông khắc nghiệt giá rét mà cô lại chạy trốn đến đổ mồ hôi

Nghĩ một lát, cô gọi điện thoại cho Dương Thâm: “Alo, Dương tổng.”

Dương Thâm nhận được điện thoại của Hạ Chí thì rất ngạc nhiên, nhất là khi nghe giọng cô như nghèn nghẹn: “Tiểu Hạ, sao thế?” “Ngại quá, Dương tổng, quấy rầy anh vào đêm khuya thế này, em ở nhà rồi nhưng Nguyễn Tân còn trên đường XX, ở trong xe

Anh có thể tới đón anh ấy rồi đưa anh ấy về khách sạn không?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hạ Chỉ cắn môi, không biết nên nói thế nào.

Dương Thâm lập tức đồng ý: “Được, thể để tôi đi, cô đừng lo, có gì mai nói.”

“Cảm ơn Dương tổng.” Cúp máy, Hạ Chí dựa lưng vào cửa rồi trượt xuống, lúc này cô mới ý thức được, lúc nãy cố nói chia tay với Nguyễn Tấn, còn anh thì không níu giữ

Không hề níu giữ! Chưa phải lúc gặp ba mẹ, còn muốn chia tay không thì tùy em, em muốn chia tay thì chia tay

Em muốn chia tay thì chia tay, em muốn chia tay thì chia tay! Hạ Chỉ nhớ lại câu nói làm đau lòng người này của anh, cô vừa khóc vừa cười

Mấy hôm nay, tâm trạng của anh không tốt, tình tình cũng nóng hơn, có phải đã muốn chia tay từ lâu rồi không? Nhưng không dám nói ra nên đợi cô nói trước? Ha ha, Hạ Chí, mày ngốc thật đấy, rất ngốc.

Ngày mai là ngày cuối cùng đi làm, chỉ có nửa ngày, mọi người đều rất vui vẻ, vừa đến công ty đã nói chuyện buổi chiều đi sắm Tết.

Mấy cô gái trẻ như Vu Đan Đan bàn chuyện đi trung tâm thương mại mua quần áo

“Chị Hạ Chí, chiều nay bọn em đi Ngân Thái, chị đi chung không?”

Hạ Chí như mất hồn, không quay lại mà lắc đầu đáp: “Chiều nay chị về nhà.” Đường Tự Điểm đi ngang qua trước mặt, thấy dáng vẻ hốc hác của Hạ Chí thì bước tới: “Hạ Chí, cậu sao thế? Sắc mặt đã kém mà mắt lại còn sưng nữa.” Hạ Chí lắc đầu: “Nghĩ hôm nay về nhà nên tối qua ngủ không ngon.” Cô cố gắng nén nước mắt, tuyệt đối đừng khóc đấy, tuyệt đối đừng khóc

“Là phải chia xa nên tối qua vận động nhiều quá chứ gì?” Đường Tư Điềm trêu chọc, bản thân thì cười như đóa hoa

Hạ Chỉ lúng túng không thôi, lòng đau không ngớt

Đường Tư Điểm không chú ý lắm, chỉ nghĩ rằng cô không thoải mái: “Hạ Chí, có phải cậu bị cảm không? Sắc mặt cậu không tốt, không bằng về trước đi.” Cô còn sờ trán Hạ Chí, cũng may không bị sốt

Hạ Chỉ lắc đầu: “Tớ không sao, cậu đi làm việc đi.”

“Cũng được, có gì thì tìm ai đó nha, hôm nay tớ còn có việc chưa làm xong.”

Đường Tự Điểm về phòng làm việc, Hạ Chí nhìn đồng hồ, sắp chín giờ nhưng không thấy bóng dáng của Nguyễn Tấn

Nếu không phải nửa đêm hôm qua nhận được WeChat của Dương Thâm bảo đã đưa người về căn hộ ở khách sạn an toàn thì có đúng là rất lo lắng

Không đúng, Hạ Chí, mày đừng mềm lòng, sự mềm lòng của mày khiến anh ấy lỡ hẹn nhiều lần, mày phải cứng rắn một chút

Chuyện này là anh ấy sai, mày phải cứng rắn để anh ấy nhớ kĩ

Lúc này, cô còn khờ dại cho rằng bọn họ chỉ đang chiến tranh lạnh, đây chỉ là ngày đầu của chiến tranh lạnh thôi, không hơn

Lúc này, cô thật sự không ngờ, bọn họ chia tay thật.

Phụ nữ là như thế, ngoài miệng nói chia tay nhưng trong lòng không muốn chia tay thật sự, nhất là phụ nữ có lòng tự ái mạnh như Hạ Chỉ

Hôm qua nói chia tay, hôm nay tìm anh không phải là tác phong của cô, cô sẽ không làm như thế.

Ai ngờ, đợi tới trưa cũng không thấy Nguyễn Tấn đi làm, anh bỏ việc không lý do.

12 giờ tan làm, hôm nay công ty chính thức nghỉ cuối năm

Hạ Chí rời khỏi phòng làm việc với tâm trạng nặng nề

Chia tay rồi ư? Chia tay thật rồi ư? Cô không tin nổi sự thật này

Đi một lát, điện thoại cố đột nhiên vang lên, là Nguyễn Tân gọi, có kích động, nhưng vì lòng tự ái, cô đợi một lát mới nghe máy: “Có chuyện gì không?” Giọng nói của cô rất khó chịu, điệu bộ chất vấn

Nguyễn Tấn lạnh nhạt hỏi: “Muốn chia tay thật hả?” Hạ Chí vẫn lặp lại câu hôm qua: “Không muốn chia tay thì về nhà gặp ba mẹ với em, không gặp thì chia tay.” Bên kia im lặng, cô có thể nghe được tiếng hít sâu của Nguyễn Tấn, anh thở dài rồi nói: “Em tự chăm sóc tốt cho mình, sau này ai đi đường nấy.” “.” Hạ Chí không nói gì, cô còn đang ngỡ ngàng, mãi đến khi bên kia cúp máy, cô vẫn ngơ ngác đứng trên đường cái gió lạnh thổi vù vù

Anh nói ai đi đường nẩy, nước mắt cô tràn mi

Hôm nay anh không đi làm vì anh ở sân bay, cô nghe thấy tiếng loa phát thanh trong sân bay qua điện thoại, chuyến bay từ Hàng Châu đến Đô Thành bắt đầu mở quầy thủ tục, cho nên anh không thể không cúp máy, cho nên, anh phải về Đô Thành,

Hạ Chỉ đau lòng, càng tức giận hơn, giận tới mức run cả người

Cô nhìn màn hình điện thoại, chửi tục một câu mất hình tượng: “Nguyễn Tấn, mẹ kiếp anh làm cái gì vậy? Chơi tôi hả? Bà đây không cần, bà đây không chơi nữa

Anh là cái thá gì chứ? Mẹ nhà anh, thích làm gì thì làm đi!”

Buổi chiều, cô làm tổ trên giường nửa ngày, không ăn không uống không ngủ, hoàn toàn không ngủ được, lòng đau như đao cắt

Người đàn ông này nhẫn tâm thật, nếu anh độc ác như thế thì cô cũng tàn nhẫn một chút, không có ai rời khỏi ai thì không sống được

Nguyễn Tấn, không có anh, Hạ Chí tôi vẫn có thể sống thật tốt

Buổi tối, Hà Hoàn gọi đến, cô ngơ ngác nghe máy: “Alo.” “Tiểu Chí, giọng sao thế? Bị cảm hả?”

Hạ Chỉ dụi mắt, lẩm bẩm: “Vâng, hơi hơi ạ.”

“Ôi trời, con không chịu để ý chút nào, cuối năm rồi còn bị cảm

Mau uống thuốc đi, uống nhiều nước ấm vào

Nếu không Tết sẽ không có sức đi thăm người thân.”

“Mẹ, con biết rồi, không có gì đâu, cảm vặt thôi.”

“Hôm nay công ty nghỉ rồi hả?”

“Da.”

“Mại các con tự về hay là để ba đi đón các con?”

Câu nói các con của mẹ là nghĩ cô sẽ đưa bạn trai về, cô áy náy nói: “Mẹ, mai con về một mình.” “Một mình? Sao lại một mình?” Hà Hoàn thất vọng

“Vốn dĩ con cũng không nói chắc chắn là hai người mà.” “Sao thế? Cậu ta không có cả thời gian ăn Tết à? Các con chung công ty, con nghỉ thì cậu ta cũng nghỉ còn gì?” “Mẹ, đừng hỏi nữa, chỉ mình con thôi

Mẹ chịu thì con về, mẹ không muốn con về thì con ở Hàng Châu ăn Tết một mình.” Hạ Chí giận dỗi nói

“Nghe con nói kia, Tết rồi sao không về nhà chứ? Sáng mai để ba đi con đón, về mẹ lại thẩm vấn.” “Nếu mẹ còn hỏi nữa thì con sẽ không về đâu.”

“Con..

được được được, con nói thế nào thì thế đấy

Ngủ sớm đi, đừng để mai ba con gọi thì vẫn còn ăn vạ trong chăn.”

“Con biết rồi mẹ.”

Cuộc nói chuyện này là cô đã nhịn hết sự chua xót và nước mắt vào lòng để nói.