Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 498: Tránh xa tôi ra một chút

Hôm nay chúng ta chúc cho chú rể và cô dâu sống với nhau tới bạc đầu và sớm sinh con trai được không?” Trong tiếng khen trầm trồ của mọi người, các đồng nghiệp nâng ly uống rượu

Chu Hạo Lâm uống không ít, trong khoảng thời gian này, chuyện anh có thể quyết định không nhiều

Ba mẹ đã sắp xếp thời gian xong cả, anh chỉ cần làm theo đó là được

Anh không biết có khi nào sau này sẽ hối hận vì quyết định này không, anh chỉ biết mình sắp làm ba rồi, theo lý anh nên gánh vác trách nhiệm này

Về phần tình cảm, nói thật, không phải anh hoàn toàn không có cảm giác với Đường Tư Điềm, say rượu nhưng tỉnh ba phần mà

Người xấu hổ nhất chính là ba mẹ của Chu Hạo Lâm,2thừa dịp mọi người không để ý, bà Chu lặng lẽ kéo tay Hạ Chí, chân thành xin lỗi cô

Hạ Chí chỉ cười và nói: “Dì Chu, dì đừng như vậy

Tư Điềm là bạn tốt nhất của cháu

Dì yên tâm, lựa chọn của con trai dì chắc chắn không sai đâu” “Cháu à, cháu ngoan, dì cũng mong cháu có thể tìm được hạnh phúc của mình”

“Vâng, cháu sẽ như thế ạ” Kết thúc bữa tiệc, Chu Hạo Lâm đã say mê man bất tỉnh, bạn bè người thân thiết đều lười đi phá động phòng

Ông Chu lái xe đưa con trai và con dâu về, bà Chu đi theo để chăm sóc

Trước khi đi, Đường Tư Điềm kéo Hạ Chí và nói: “Cậu về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình

Mình muốn xác nhận cậu an toàn thì mới yên7tâm”

“Được, cậu mau lên xe đi, tất cả mọi người đều chờ cậu đấy”

Đường Tư Điềm ôm cô, sau đó quay người ôm ba mẹ của mình: “Ba, mẹ, hai người cũng vậy, về nhà gửi tin nhắn cho con nhé, con đi trước” “Biết rồi, sau này kiềm chế tính xấu của con lại, sống với Hạo Lâm cho tốt” Bà Đường không quên nhắc nhở

“Mẹ, con biết rồi” Nói xong, Đường Tự Điểm chui vào xe, cố hạ cửa kính xe xuống quyến luyến vẫy tay với ba mẹ, mắt ầng ậc nước

Ông Đường và bà Đường đều đỏ mắt, nhìn theo rất lâu, mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ

Hạ Chí nhìn cảnh này, nhìn hai bác, trong lòng rất xót xa

Cô nghĩ, chờ đến ngày cô lấy chồng, ba mẹ cô9chắc chắn cũng sẽ không nỡ, mặc dù bọn họ thường xuyên hối thúc cô mau lấy chồng đi

“Tài xế, dừng ở đây đi ạ, cảm ơn” Hạ Chí trả tiền rồi xuống xe trước cổng tiểu khu

Lúc ra khỏi khách sạn cô không cảm thấy lạnh, nhưng ra khỏi xe thì cô lạnh run cả người

Cô mặc váy phù dâu, chỉ khoác hờ bên ngoài một chiếc áo blazer

Mùa xuân rồi những buổi tối gió vẫn se lạnh, còn đổ mưa phùn rả rích, cô rất hối hận vì đã không chuẩn bị một chiếc legging cho mình

Khi cô đang cố gắng chạy về nhà, bỗng thấy một thân hình quen thuộc ở trước cửa ra vào

Nguyễn Tấn đứng ngay ngắn ở trước cửa, mặc áo gió dài, bên cạnh còn có một chiếc vali nhỏ

“Anh” Hạ Chí tức giận5trừng mắt nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?!” Có thể thấy Nguyễn Tấn đã đợi một lúc rồi, bởi vì tóc anh ướt sũng, trên vai cũng thế, dưới ánh đèn hơi lóe sáng lên

Nguyễn Tấn nói: “Anh đến đo thử độ may mắn của anh có cao hay không, xem ra là đủ cao”

Hạ Chí lườm anh, không nói lời thừa mà bấm mật mã cửa chống trộm, nhưng ẩn được một nửa, cô lại ngừng, cẩn thận nói: “Anh không phải là người sống trong tòa nhà này, đừng mò mẫm ở đây nữa, tránh cho người khác tưởng rằng là trộm vặt bắt đi

Chỗ này có bảo vệ tuần tra hai mươi tư giờ”

Nguyễn Tấn mỉm cười, thờ ơ nói: “Anh đã đặt phòng ở khách sạn đối diện, thật sự tới đây chỉ để xem thử3độ may mắn của mình, nhìn thấy em là đủ rồi”

“Thôi đi, kiểu dỗ dành này của anh không hợp với tôi, xin anh tự trọng”

Nguyễn Tấn đánh giá cô từ trên xuống dưới

Trên thực tế, vừa thấy mặt anh đã nhận ra hôm nay cô trang điểm, còn mặc lễ phục, cũng không biết là hẹn hò hay đi đâu

Nói thật, anh rất kinh ngạc, có cảm giác như trước mắt sáng ngời

“Nhìn cái gì, rút lại ánh mắt không thành thật của anh đi

Đi mau, nếu không tôi gọi người đó!” Hạ Chí đe dọa

“Hẹn hò với bạn trai à?!” Nguyễn Tấn mặc kệ, chỉ hỏi theo ý mình

“Ai cần anh lo?!” Nguyễn Tân lại lắc đầu và phân tích: “Không đúng, em về nhà một mình, chắc chắn không phải đi chung với Chu Hạo Lâm

Thằng nhãi này, sao lại yên tâm để bạn gái mặc như thể ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt thế này” Hạ Chí không thể nhịn được nữa, cô ngắt lời: “Anh nói đủ chưa?!” Nguyễn Tấn ngậm miệng, mỉm cười gật đầu

Hạ Chí ẩn mấy số còn lại, mở cửa đi vào và lập tức quay người đóng cửa lại: “Tránh xa tôi một chút!” Cô cảnh cáo anh rồi nhanh chóng chạy vào

Thang máy xuống tới, Hạ Chí bước vào thang máy mà vẫn không quên cảnh giác nhìn thử bên ngoài

Haiz, anh ta biết mật mã ở cửa, mình đề phòng cái con khỉ ấy!

Nguyễn Tấn không đi vào, mặc dù anh thuộc làu mật mã, thấy cô vào thang máy và lại thấy đèn ở trên lầu nhà cô sáng lên, lúc này anh mới đi

Hạ Chí rất băn khoăn, không biết tại sao đột nhiên anh xuất hiện, anh còn kéo theo vali, không biết muốn ở Hàng Châu mấy ngày

Cô tự nhủ, cô sẽ không bao giờ tin tưởng một chữ nào của người đàn ông giống như Nguyễn Tấn

Hai ngày sau, Hạ Chí vẫn đi làm như bình thường

Mặc dù đôi khi cũng nghĩ đến Nguyễn Tân, nhưng cô cố gắng không nghĩ tiếp mà khiến bản thân bận bịu với công việc, bận rộn một chút sẽ tốt hơn rất nhiều

Về phần Tiểu tổng, một năm chỉ tới công ty hai ba lần nên anh ta lại biến mất tăm

Đang làm việc thì Hà Lý gọi điện thoại tới: “Alo, Tiểu Hạ, cô mau đến phòng làm việc của tôi một chuyến” “Dạ, được” Cáp điện thoại, Hạ Chí đi qua đó ngay

Vừa mở cửa, cô đã thấy Nguyễn Tân ung dung ngồi trên ghế sofa ở bên trong, bên cạnh còn có trợ lý Thẩm, Hạ Chí hơi sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ

“Tiểu Hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi” Trợ lý Thẩm nói

Hạ Chí mỉm cười: “Đúng vậy, lại gặp mặt rồi

Nguyễn tổng” Cô lịch sự gật đầu với Nguyễn Tấn

Cô không biết bọn họ đến đây lúc nào, ly trà trên bàn đã uống một nửa

Quản lý Hà nói: “Tiểu Hạ, em dẫn Nguyễn tổng xuống dưới lầu làm thủ tục đi” Không đợi Hạ Chí đáp lại, Nguyễn Tân đã đứng dậy, trong tay còn cầm một túi hồ sơ: “Làm phiền Tiểu Hạ”

Hạ Chí cười khan, sau lưng gọi cô là Tiểu Chí, trước mặt người khác gọi cô là Tiểu Hạ, cái người hại mặt này đúng là đáng giận: “Được, vậy mời Nguyên tổng đi theo tôi” Vốn tưởng rằng trợ lý Thẩm cũng đi cùng, không ngờ trợ lý Thẩm ở lại phòng làm việc của quản lý Hà để tiếp tục nói chuyện, chỉ có một mình Nguyễn Tấn bước ra theo cô

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, Nguyễn Tấn vẫn luôn nhìn khuôn mặt của Hạ Chí phản chiếu trong mặt kính của thang máy, khóe miệng bất giác khẽ cong lên một nụ cười

Anh nói: “Làm phiền em quá” Hạ Chí đáp lại cho có lệ: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi” May mà thang máy mở ra rất nhanh, Hạ Chí lập tức bước ra ngoài, cô đến trước kệ đựng tài liệu, cầm rất nhiều mẫu đơn, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống

“Anh có mang bút không?” Cô hỏi

Nguyễn Tân gật đầu: “Có mang”

Hạ Chí nghiêm túc giải thích: “Đưa cho tôi, tôi sẽ điền trước những gì tôi có thể điển, còn lại thông tin cá nhân và ký tên thì anh tự điền

Tôi sẽ chỉ chỗ để anh điền vào, bởi vì theo quy định của công ty, không thể sửa chữa những thông tin này, điền sai thì phải viết lại”

“Được”

Sau đó, Hạ Chí chăm chú điền vào đơn, việc này không khó, chỉ là giấy tờ chứng từ rất nhiều, thủ tục khá phức tạp

Nếu là người bình thường phải tự giải quyết, kiểu gì cũng phải hơn nửa ngày

“Nếu rảnh anh có thể xem qua nội dung trước, có ý kiến gì cứ nói”

“Được”

Lúc này, cửa ở sảnh lớn mở ra, Chu Hạo Lâm cầm cặp da đi vào, anh ta đến để làm việc

Vừa vào anh ta đã thấy Nguyễn Tấn và Hạ Chí đang ngồi cùng nhau trên chiếc bàn nhỏ, anh ta kinh ngạc nhìn hai người, sợ mình nhìn lầm

Nguyễn Tấn cũng thấy Chu Hạo Lâm

Nếu đã chạm mặt thì không thể giả vờ như không thấy, anh lịch sự vẫy tay chào

Chu Hạo Lâm đi tới: “Nguyễn tổng, sao anh lại ở đây?” Hạ Chí đang điền giấy tờ bỗng nhiên ngẩng đầu, trái tim bé nhỏ sắp nhảy ra ngoài, tâm trạng rối bời, thế mà lại chạm mặt nhau

Nguyễn Tấn đứng dậy bắt tay với anh ta và nói: “Tôi tới đây bàn một ít việc” Anh không hề bỏ qua chiếc nhẫn trên tay Chu Hạo Lâm, vị trí đó có nghĩa là đã kết hôn, giống như anh vậy

Nguyễn Tấn rất kinh ngạc, anh dán chặt mắt vào chiếc nhẫn của Chu Hạo Lâm hại giây, sau đó cố tình quay đầu lại nhìn tay Hạ Chí

Hạ Chí chỉ đeo một chiếc nhẫn đính hoa ở ngón trỏ, đây chỉ là một vật trang trí, cũng không có ý nghĩa gì

Chu Hạo Lâm hơi xấu hổ, vội vàng đổi chủ đề: “Tôi cũng tới đây làm việc, Hạ Chí, Quách tổng có đây không?”

Hạ Chí chỉ về phía quầy giao dịch và nói: “Có, vừa rồi tôi còn thấy anh ấy, trong phòng làm việc của anh ấy không có ai”

“Được, vậy Nguyễn tổng, tôi đi trước, có cơ hội sẽ hẹn gặp” Nguyễn Tấn cười nhẹ: “Mấy ngày nữa tôi còn có việc tìm Giám đốc ngân hàng của cậu, chắc không lâu nữa sẽ gặp mặt thôi” “Được, đến lúc đó rồi nói chuyện tiếp, anh làm việc đi”

Chu Hạo Lâm đi đến phòng làm việc của Quách tổng, Hạ Chí tiếp tục điền giấy tờ, mà Nguyễn Tấn thì lén lút mừng thầm

Anh buộc phải nghi ngờ quan hệ bây giờ của hai người

Vừa rồi, anh cũng không bỏ qua cảm xúc xa cách có chủ ý trên khuôn mặt của hai người, cảm giác này thậm chí còn xa lạ hơn những người bạn bình thường

Bỗng nhiên, Nguyễn Tấn hỏi: “Em và Chu Hạo Lâm bắt đầu quen nhau khi nào vậy?”

Hạ Chí dừng bút: “Đây không phải chuyện anh nên hỏi”

Nguyễn Tấn chưa bỏ ý định và hỏi tiếp: “Bây giờ còn bên nhau không?” Hạ Chí ngẩng đầu lườm anh, môi giần giật nhưng không nói, cúi đầu tiếp tục điền

“Hai người đã chia tay rồi nhỉ?!” Nguyễn Tấn mạnh dạn đoán

Hạ Chí đập bút lên bàn, sau đó, cô cầm mẫu đơn đang viết và mạnh thành một cục: “Anh làm phiền tôi lắm đấy!” Cô đứng dậy, cầm cục giấy ném vào sọt rác, sau đó lại cầm mẫu đơn khác tới và điền lại một lần nữa

Nguyễn Tấn rất ngượng: “Sorry” Anh ngoan ngoãn ngậm miệng, không cần phải hỏi chuyện này từ cô, anh có rất nhiều con đường để biết, cũng không cần phải vội vàng trong một lúc

Hạ Chí không nói câu nào, chỉ lo điền đơn, cô chỉ muốn cho anh mau chóng trở về Đô Thành

Buổi tối, Hạ Chí nhận được điện thoại của Đường Tư Điềm, hỏi về chuyện của Nguyễn Tấn

Hạ Chí nghĩ thầm, chắc chắn là Chu Hạo Lâm nói cho cô ấy biết, cô kể lại chuyện gặp Nguyễn Tấn hôm nay với cô ấy

Cách điện thoại, Hạ Chí cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Đường Tự Điểm: “Hạ Chí à, cậu nhất định phải cứng rắn, loại đàn ông này không thể đụng vào được”

Hạ Chí đáp chắc nịch: “Mình biết, ngoài công việc, mình tuyệt đối sẽ không nửa nọ nửa kia với anh ta”