Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 520: Quyết định đập nồi dìm thuyền

Tôi có hẹn với cậu rồi, cậu sẽ không lỡ hẹn chứ?” Nguyễn Tấn nhìn anh ta, ngày nóng nực như vậy mà còn mặc âu phục mang giày da, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến: “Đi thôi, đến văn phòng của tôi nói chuyện.” Đến văn phòng, trợ lý Thẩm vẫn còn buồn bực, đây là ai mà không hẹn trước đã đến rồi

“Nguyễn tổng, hoạt động ở khu Đông không đi nữa sao?” “Đi, dời lại nửa tiếng sau, tôi xử lý chút việc riêng.” “Vâng.” Trợ lý Thẩm biết điều gật đầu, nếu đã là việc riêng thì anh ta càng không nên hỏi nhiều nữa.

Đi vào văn phòng, Nguyễn Tấn đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, cậu chỉ có thời3gian nửa tiếng thôi.”

Lương Tĩnh cũng không úp mở, lấy từ trong túi ra bản kế hoạch dự án, chỉ cần nhận được dự án này, cả năm nay công ty của anh ta cũng không cần lo lắng nữa

Nguyễn Tấn nhìn tiêu đề trên bìa, trong lòng đã có dự tính: “Lương Tĩnh, lòng tham của cậu không nhỏ

Theo như tôi thấy, công ty nhỏ đó của cậu vốn dĩ không đủ khả năng gánh vác dự án này.” “Cho nên mới muốn nhờ cậu giúp đỡ, tôi chỉ là kiếm cơm mà thôi.” Da mặt của Lương Tĩnh rất dày, người làm ăn bình thường da mặt đều không mỏng

Nguyễn Tấn cau mày, cầm lấy bản kế hoặc dự án, lại bỏ xuống

Lương Tĩnh nói: “Ấy, cậu0xem trước thử đi, tôi sẽ không để cậu giúp không công

Sau khi chuyện thành, lợi nhuận có được sẽ để cậu ba phần, thế nào?”

Nguyễn Tấn càng cau mày chặt hơn, Lương Tĩnh này quả thực làm càn.

“Đầu tiên, tôi thật sự không tiện xen vào nhóm phụ trách dự án

Tiếp theo, nguy hiểm quá lớn, cậu không nghĩ kĩ hậu quả

Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, cái này không khác gì so với giật tiền, mà tôi sẽ không làm đồng lõa của cậu.”

Lương Tĩnh thấy Nguyễn Tân từ chối rất quyết đoán, sắc mặc anh ta cũng không ổn rồi: “Nguyễn tổng, cậu suy nghĩ thêm đi, chỉ là dự án mấy trăm vạn mà thôi, đối với Viện Đại của các người mà5nói như hạt cát trong sa mạc.”

Lương Tĩnh bước lên một bước và nói mịt mờ: “Tổng giám đốc như cậu đừng làm không công, có lợi không cần thì cậu ngốc lắm

Cái bánh ngọt lớn như Viễn Đại, để tôi ăn một chút không nhìn ra đâu

Thế này đi, lợi nhuận chúng ta chia năm năm, thế này được rồi chứ?”

Nguyễn Tấn: “Viễn Đại cũng không phải của mình tôi, việc này tôi không giúp được rồi.” Lương Tĩnh bắt đầu uy hiếp anh: “Vậy sao, nếu cậu đã không bằng lòng giúp đỡ vậy đừng trách tôi miệng rộng

Tâm trạng tôi không tốt thường thích tìm bạn bè uống rượu, thích tán chuyện, nói mãi không dứt được.” Nguyễn Tấn hơi im lặng, trên mặt không có4biểu cảm gì, sau đó anh ẩn điện thoại nói: “Trợ lý Thẩm, tiễn khách.”

Lương Tĩnh giật mình, chửi ầm lên: “Nguyễn Tấn, cậu thật sự không nể mặt tôi chút nào sao?” Cửa mở ra, trợ lý Thẩm từ từ đi vào

“Nguyễn Tấn, cậu không sợ tôi nói ra bí mật của cậu sao? Cậu không sợ tôi nói với nhà họ Thẩm chuyện cậu có người thứ ba bên ngoài sao?”

Mặt Nguyễn Tấn vẫn không đổi sắc, anh nhìn trợ lý Thẩm nói: “Tiễn anh ta ra cửa lớn, nhìn anh ta rời đi, nếu như anh ta gây sự thì tìm bảo vệ tới lôi anh ta đi.” “Nguyễn Tấn, mày..

mày thật sự tàn nhẫn vậy à?...” Nguyễn Tấn cầm điện thoại lên nói: “Lời nói9lúc nãy của anh tôi đã ghi âm lại hết rồi, anh đưa hối lộ tôi có thể tố cáo anh.” “Mày...” Lương Tĩnh thật sự không ngờ anh sẽ dùng chiêu này, vừa lo vừa giận: “Nguyễn Tấn, chúng ta chờ xem!” Nguyễn Tấn vừa lắc đầu vừa thở dài, Lương Tĩnh từng ngồi tù ba năm vì tội đút lót, không ngờ người này vẫn không nhớ được

Trước kia anh làm kế hoạch và làm dự án, cái gì được và cái gì không anh vừa nhìn là biết ngay, Lương Tĩnh muốn lợi dụng sơ hở đầu cơ trục lợi, không dễ dàng như vậy

Anh cầm bản kế hoạch dự án trên bàn lên ném thẳng vào sọt rác.

Không lâu sau, trợ lý Thẩm lại đi vào báo cáo: “Nguyễn tổng, người đó đi rồi.”

“Anh ta có nói gì không?”

“Cũng không có gì, nhưng anh ta vừa lên xe là gọi điện thoại cho Bí thư Thẩm, nói gì tôi không nghe được thì xe đã lái đi rồi.” “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi, chuẩn bị chuyện đi khu Đông, mười phút sau xuất phát.”

“Vâng.” Trợ lý Thẩm đi ra ngoài, Nguyễn Tấn cầm điện thoại lên lại bỏ xuống, cầm lên lần nữa lại tiếp tục bỏ xuống

Do dự nhiều lần, anh quyết định nói chuyện này với Thẩm Giai Dĩnh: [Thứ năm tuần trước anh họ em đụng mặt tôi ở Hàng Châu, lúc đó tôi không đi một mình.]

Chốc lát sau Thẩm Giai Dĩnh trả lời tin, chỉ có vẻn vẹn ba chữ: [Em biết rồi.]

Sau đó, hết thảy mọi chuyện đều sóng yên gió lặng, Bí thư Thẩm không tìm anh, Thẩm Giai Dĩnh cũng không tìm anh, Lương Tĩnh cũng không có bất kỳ tin tức gì, chuyện này làm Nguyễn Tấn lo lắng.

Hàng Châu, văn phòng của Tiểu Nam

Tiểu Nam cầm đơn từ chức hỏi: “Quyết định chắc chắn rồi?”

Hạ Chí gật đầu: “Vâng.”

“Đã thương lượng kết quả với Nguyễn Tấn?”

“Vâng.” “Bên kia cậu ta vẫn chưa ly hôn, bên này cô đã từ chức rồi, cô đang tính đập nồi dìm thuyền sao hả?”

Đối mặt với vấn đề của Tiểu Nam, Hạ Chí lại gật đầu, quả quyết trả lời: “Vâng.”

Tiếu Nam thở dài thườn thượt: “ôi, không dễ gì có một nhân viên tài năng, dự định bồi dưỡng cho tốt, không ngờ bị Nguyễn Tấn lừa đi mất

Hạ Chí à, cô không dễ dàng, Nguyễn Tấn cũng không dễ dàng gì

Hôn nhân không phải hẹn hò yêu đương, thời gian lâu dài đều sẽ trở nên nhạt nhẽo, hai người cùng dắt nhau qua mưa gió cũng không chịu nổi nhạt nhẽo.”

Bất luận thế nào Hạ Chí cũng cảm ơn lời khuyên chân thành của Tiểu Nam: “Vâng, tôi biết rồi, Tiểu tổng.” Tiểu Nam lại nói: “Tôi biết cô rất có thành kiến đối với con người tôi, nhưng tôi kết hôn nhiều năm như vậy, đối với hôn nhân cũng có hiểu biết nhất định

Nói sao đây, đi trên bờ sông làm sao không ướt giày? Có lúc không phải tôi trêu chọc người ta, mà là người ta đến trêu chọc tôi, đặc biệt là người đàn ông ưu tú có sức quyến rũ như Nguyễn Tấn, chắc chắn rất được yêu thích

Những lúc này, sự nghi ngờ của người phụ nữ rất nguy hiểm, xử sự không tốt sẽ đây người đàn ông của mình ra xa.”

Hạ Chí chăm chú nghe, cô hiểu ý của Tiểu Nam

Trước đây cô đã biết bên cạnh Nguyễn Tấn có rất nhiều cô gái vây quanh.

Tiếu Nam: “Tôi là người từng trải, lúc yêu đương toàn là ngọt ngào, bởi vì yêu nhau cho nên khuyết điểm của đối phương đều trở thành ưu điểm cả

Nhưng chỉ cần kết hôn, khuyết điểm là khuyết điểm, nhất định phải có người bao dung, nhất định phải có người nhường nhịn

Tôi nói với cô những điều này cũng không phải vì đối tượng của cô là Nguyễn Tấn

Cho dù cô không ở cùng Nguyễn Tân, tôi cũng sẽ nói với cô như vậy.” Hạ Chí cảm ơn những lời từ tận đáy lòng của Tiểu Nam

Trên đời này không có người xấu tuyệt đối, cũng không có người tốt tuyệt đối

Tuy Tiểu Nam bạc tình với Chu Thiến nhưng anh ta rất thâm tình với vợ, vậy là đủ rồi.

Cô nói: “Tiểu tổng, tôi hiểu lời của anh

Trong lòng tôi có một giới hạn, không chỉ riêng với anh ấy, đối với chuyện gì tôi cũng đặt ra một điểm mấu chốt, trong phạm vi điểm mấu chốt này tôi đều có thể tiếp nhận

Trên bàn rượu gặp dịp thì chơi, nếu anh thật sự không muốn cũng có thể tránh đi, không ai có thể ép buộc anh

Tôi tin anh ấy biết được điểm mấu chốt trong lòng tôi, chỉ cần anh ấy quan tâm tôi thì sẽ không tùy tiện dụng vào điểm mấu chốt của tôi.”

Tiếu Nam cười ha ha, dành cho Hạ Chí ánh mắt khâm phục, không xem thường kẻ yếu, không nịnh hót kẻ mạnh là để chỉ người như cô

Hạ Chí bổ sung thêm: “Còn nữa Tiểu tổng, tôi không có thành kiến đối với con người anh, thật đấy.”

“Được, nể mặt Nguyễn Tấn nên tôi tạm thời tin cô vậy.” Tiểu Nam cầm bút ký tên lên đơn từ chức của cô: “Đem qua bộ phận nhân sự làm thủ tục đi..

Hạ Chí, tôi rất mong đợi lần gặp tới của chúng ta, cô sẽ xuất hiện với thân phận

Hạ Chí nở nụ cười, cô cũng mong đợi

Về đến phòng làm việc, đồng nghiệp vừa nghe tin cô muốn thôi việc đều không nỡ.

Trần Bắc Đình: “Hạ Chí, bảo bạn trai cô phải mời khách đi, anh ta bắt cóc cô đi rồi, nhất định phải bắt anh ta bỏ ra chút máu.”

Hạ Chí cười: “Cái đó là lẽ tất nhiên rồi, anh ấy nói tối thứ sáu mời mọi người ăn cơm, địa điểm mọi người chọn.” Trương Thanh: “Hạ Chí, không phải chị tạt nước lạnh vào mặt em, vì đàn ông mà bỏ sự nghiệp, em cũng thật ngốc quá.” Hạ Chí: “Em đi Đô Thành rồi cũng sẽ đi làm, em không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.”

Lưu Dương: “Chị Hạ Chí, em thật sự ngưỡng mộ chị, lúc nào em mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử của em đây?” Hạ Chí: “Sẽ gặp thôi, sẽ gặp thôi.”

Buổi tối thứ bảy, Hạ Chí gọi video, báo với ba mẹ chuyện chuẩn bị đi Đô Thành, Hà Hoàn tán thành, còn Hạ Chính Đông vẫn do dự.

Hạ Chính Đông: “Tiểu Chí, con nghĩ kĩ chưa? Một mình con đi tới chỗ xa như vậy, xảy ra chuyện gì ba mẹ cũng không giúp được.”

Hà Hoàn đẩy ông ra: “Có Tiểu Tân ở đó, có thể xảy ra chuyện gì?..

Tiểu Tân, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Chỉ nhà dì đúng không?”

Nguyễn Tấn khoác tay lên vai Hạ Chí và cam đoan: “Đương nhiên, xin chú và dì cứ yên tâm.” Hà Hoàn vui vẻ, mặt Hạ Chính Đông không biểu cảm

Nguyễn Tấn chân thành nói: “Chú và dì, cháu rất xin lỗi vì không thể đích thân đến nhà thăm hỏi.”

Hà Hoàn: “Không sao, cũng giống như gọi video thôi.”

Nguyễn Tấn: “Hôm nay mời đồng nghiệp của Tiểu Chí ăn cơm, ngày mai cháu phải đi rồi, thật sự không dành thời gian ra được

Ngày mai Tiểu Chí sẽ về nhà, để cô ấy ở nhà với mọi người thêm vài ngày.” Hạ Chính Đông đen mặt nói: “Dễ dàng lừa được con gái tôi như vậy, nếu như cậu không tốt với nó, tôi nhất định không tha cho cậu, núi cao đường xa thể nào tôi cũng tìm tới.”

Nguyễn Tấn cười nói: “Đợi chuyện bên này cháu sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ đón mọi người tới Đô Thành chơi vài hôm

Hiện giờ giao thông thuận lợi, Đô Thành và Hàng Châu cũng không xa.” Hà Hoàn: “Được rồi, được rồi, Tiểu Tân cũng đã đảm bảo tới lui mấy lần rồi mà ông còn muốn sao nữa? Phải bắt người ta moi tim ra cho ông xem chắc? Tới lúc đó nhìn thấy người ta thật lòng thì con gái phải góa chồng rồi.”

Hạ Chính Đông: “Ai da, bà ra dáng người lớn chút có được không?”

Hạ Chí thấy hai người lại tranh cãi thì vội vàng can: “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, ngày mai con về, đợi ngày mai hai người tra hỏi con tiếp.”

Hà Hoàn: “Ha ha, vậy không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi

Tiểu Tân, hai đứa một tuần gặp một lần, lần này phải cố gắng, dì còn đang chờ được ôm cháu đây.”

Hạ Chính Đông giận không chịu được: “Sao bà lại có thể nói như vậy, có giống ai không hả?” Hà Hoàn: “Hừ, hôm qua là ai nói đợi bạn trai của Tiểu Chí tới thì lấy rượu cất ngon nhất ra.” Hạ Chính Đông: “Bà..

ai da, tắt đi tắt đi, không nói nữa.” Kết thúc cuộc gọi, Hạ Chí cười không dùng được, Nguyễn Tấn cũng chưa đã thèm

Hiện giờ mỗi thứ sáu họ đều gọi video, lần nào anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hạ.

Thông qua gọi video, không khó để nhận ra nhà họ Hạ là một gia đình ngập tràn tình yêu và tiếng cười

Ba mẹ của Hạ Chí thường đầu khẩu trong khi gọi video, trước giờ hình ảnh này chưa từng nhìn thấy ở nhà anh.

Anh đã nhìn thấy Hạ Thiên, là một cậu nhóc đẹp trai, nếu như không gặp tai nạn lúc nhỏ, tin rằng giờ cũng sẽ là chàng trai xuất sắc

Từ nhỏ đến lớn, điều anh mong ước là một gia đình thoải mái và vui vẻ như nhà họ Hạ

Lúc nhỏ anh không có, anh hy vọng con của mình có thể có được điều này.

Anh ôm lấy vai Hạ Chí, thâm tình nói: “Tiểu Chí, cảm ơn quyết định hiện giờ của em, anh tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của em.”

“Được, em tin anh.”