Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 530: Về đ y anh nuôi em

Hạ Chí bất mãn với ánh mắt né tránh của anh, kéo mặt anh đối diện cô và hỏi: “Một hai lần? Một lần hay là hai lần?” Nguyễn Tân dở khóc dở cười đáp: “Ba lần.” “Sau đó thì sao?”

“Làm gì có sau đó, chỉ ba lần, chỉ là bạn gái trong bữa tiệc chứ không có gì hơn

Hơn nữa cô ta làm bạn gái anh cũng không phải không có ràng buộc

Cô ta thích túi hàng hiệu, lần sau còn đắt hơn lần trước

Sau này ngẫm lại, biết vậy anh đem tiền đó đi từ thiện cho rồi.” “Lên giường mấy lần?”

“...” Nguyễn Tấn xấu hổ đến mức muốn chết, “Em sẽ không muốn biết đâu.”

“Em muốn”

Xong rồi, xong rồi, lộ tẩy rồi: “Ba lần.” Hạ3Chí nhéo mặt anh rất mạnh

Nguyễn Tấn vội vàng xin tha: “Ui da, ui da, anh không nói em đạp anh, anh nói em nhéo anh, làm gì cũng là bạo hành gia đình mà..

Ui da, đau đau đau, anh không dám, sau này không dám nữa...” Hạ Chí buông tay, nghiêm túc cảnh cáo: “Biết đâu là tốt, em chỉ hỏi anh lần này, sau này gặp người cũ hay hồng nhan tri kỉ thì em cũng không hỏi nữa

Anh không thay đổi được quá khứ, em biết chỉ làm mình khó chịu thôi.” “Không hỏi nữa thật sao?”

“Ừ, không lẽ anh còn có rất nhiều chuyện tương tự à?” Nguyễn Tấn trả lời rất cẩn thận: “Cũng không quá nhiều đâu, nhưng em vẫn nên chuẩn0bị tâm lý thật tốt.” Hạ Chí lại cho anh thêm một “bữa tiệc đấm đá”, đàn ông ấy à, hoang đường lên cái là quá mức

Sau khi chơi đùa, Nguyễn Tấn vội vã đi làm, Hạ chí lại ở nhà một mình

Sau khi từ chức, cô đã nghỉ ngơi gần một tháng rồi, thói biếng nhác bất giác tăng lên

Không thể kéo dài tiếp như vậy, phải mau chóng tìm việc làm thôi.

Đang lúc cô nằm bò ra trước máy tính xem tin tuyển dụng thì điện thoại vang lên, cô nhìn thì thấy một dãy số lạ

“Alo, ai thế?” “Là Hạ Chí phải không? Tôi là Kiều Tâm Duy, tôi hỏi Nguyễn Tấn số của cô.”

“Là tôi, là tôi đây, cô tìm tôi có việc gì5không?” “Không có chuyện quan trọng gì, nghe nói gần đây cô đang nghỉ ngơi hả? Nếu rảnh chúng ta đi dạo phố tâm sự đi?” “Được.” Trước cửa trung tâm thương mại lớn, Hạ Chi gặp lại Kiều Tâm Duy lần nữa

Cô đã mặc đồ của bà bầu, trừ bụng hơi lộ ra thì tay chân vẫn mảnh khảnh

Hạ Chí rất hâm mộ Kiều Tâm Duy, tuổi xấp xỉ cô mà người ta đã có đứa thứ hai rồi.

“Hi Bảo đâu?”

“Đi nhà trẻ rồi, thằng nhóc này thích đi nhà trẻ lắm.”

“Ha ha, người mẹ mang thai lần hai hạnh phúc quá, khiến người ta hâm mộ quá.” Kiều Tâm Duy cười nói: “Hai người cũng sắp rồi.” Hạ Chí thở dài: “Không biết tới bao giờ4nữa, chuyện đó của anh ấy vẫn kéo dài mãi.” Kiểu Tâm Duy an ủi: “Chắc chắn sẽ tới ngày trời quang mây tạnh

Tôi nghĩ Nguyễn Tấn sẽ không để cô ấm ức đâu.”

Hạ Chí: “Ha ha, không nói mấy cái này, nói chuyện vui đi

Cô biết không, ở đây tôi không có bạn bè, tôi lại đang ở nhà tìm việc, chán lắm luôn.”

Kiều Tấm Duy: “Tôi cũng chán lắm

Từ sau khi có thai, Giang Hạo không cho tôi đi làm nữa

Chồng đi làm, con đi học, tôi ở nhà cũng không có gì làm.”

Hạ Chí: “Thế chúng ta vừa hay có thể làm bạn

Đi, chúng ta lên lầu đi dạo đi, dưới này đồng người quá, sợ chen lấn cô.” Kiều Tâm Duy: “Ừ, đi thôi.”9Hai người rất hợp duyền, vừa đi vừa nói chuyện, nói về đàn ông, nói về công việc rồi nói về quê hương

Lúc đi qua tiệm chụp ảnh bé cưng, poster trẻ con ở cửa hấp dẫn sự chú ý của hai người

Trong tủ kính có treo nhiều quần áo nho nhỏ rất đáng yêu làm người ta phải dừng chân xem thêm mấy lần.

“Tâm Duy, ở đây chụp ảnh cho bé cưng, có muốn vào xem không?” Kiều Tâm Duy gật đầu trả lời: “Tôi cũng đang tính vào.” Đi vào bên trong thì thấy có mấy gian phòng, là studio cỡ nhỏ để cho bé cưng chụp ảnh

Bé nhỏ có thể nhờ nhiếp ảnh gia chụp, bé lớn hơn một chút thì ba mẹ có thể tự chụp, ảnh là loại sticker

Kiều Tâm Duy đột nhiên có một suy nghĩ, kéo Hạ Chí hỏi nhỏ: “Hạ Chí, cô nói việc mở studio chụp ảnh giống như vậy có khó không?” Hạ Chí vui vẻ: “Cô cũng có hứng thú với việc này à?”

“Sao? Cô cũng có hả?”

Hai người nhìn nhau cười, bọn họ đều nghĩ giống nhau.

Hạ Chí và Kiều Tâm Duy có nhiều suy nghĩ và quan điểm giống nhau, phụ nữ nên có công việc của mình, không vì gì hết, chỉ vì không thể tách khỏi xã hội, cũng để mình tự tin nhiều hơn.

Bọn họ một người học về kế hoạch, một người học tài chính, mặc dù không chung chuyên ngành nhưng có cùng sở thích, đó là chụp ảnh.

Có điều, có ít thành tựu ở chuyên ngành của mình nhưng để bước vào một chuyên ngành mới khác thì cần nhiều can đảm

Buổi tối, Nguyễn Tân tan làm về, Hạ Chí không kìm được kể với anh chuyện hôm nay, Nguyễn Tấn cũng tán thành việc mở studio chụp ảnh

“Được đấy, hai người thích thì làm, bên chỗ Giang Hạo cũng không thành vấn đề, chỉ cần vợ cậu ấy thích thì cậu ấy sẽ ủng hộ.” “Em đã nói với Tâm Duy rồi

Tự bọn em làm, không cần đàn ông mấy anh nhúng tay vào.” “Được thôi, nhưng giờ cô ấy có thai

Nếu hai người tự làm thì chắc phải đợi cô ấy sinh con xong mới làm được.”

“Đúng thế.” Hạ Chí do dự nói: “Nhưng bọn em không có kinh nghiệm, lỡ lỗ vốn thì làm sao?” “Kiều Tâm Duy là người làm kế hoạch, am hiểu nhất là kiếm tiền từ những dự án có tiềm năng, cũng có thể làm cho dự án đó phát triển lên cao, cho nên không lỗ được đâu

Nếu lỡ có lỗ thì về đây, có anh nuôi em.”

Hạ Chí mỉm cười: “Có câu này của anh thì em cứ yên tâm to gan đi làm thôi

Bây giờ đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”

Nguyễn Tấn giấu Hạ Chỉ đến nhà họ Thẩm chào hỏi, không phải anh cố ý giấu giếm mà là muốn làm xong chuyện mới nói cho Hạ Chí

Thẩm Giai Dĩnh đã bỏ nhà đi một thời gian nhưng không có tin gì, Nguyễn Tân nghĩ, hơn phân nửa là cô ấy không dám liên hệ với người ở Đô Thành vì sợ bị ba cô ấy tìm thấy.

Nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi, anh không đợi được, Hạ Chí cũng không đợi được.

Khi ấy là giữa tháng mười, thời tiết cuối thu mát mẻ, Nguyễn Tấn lái xe tới thẳng của nhà họ Thẩm.

Quản gia thấy xe Nguyễn Tấn thì ngạc nhiên, vội mở cửa chào đón: “Là cậu chủ à, hôm nay sao lại đến đây?” “Chú Đạt, cháu nghe nói Bí thư Thẩm bị bệnh? Ông ấy có nhà không?” “Có có, ôi, còn không phải vì chuyện của cô chủ sao? Ông ấy giận quá thành bệnh đó.” Nguyễn Tấn nghĩ thầm, con cọp mạnh mẽ cỡ nào cũng có lúc tuổi già sức yếu, trước kia Bí thư Thẩm hung hăng như thế, bây giờ nên tỉnh lại rồi

Xuống xe, Nguyễn Tấn lấy giỏ hoa quả và đồ bổ từ cốp xe ra, chú Đạt vội đón lấy: “Cậu chủ tiêu pha vào mấy cái này làm gì? Trong nhà nhiều lắm, nhiều hoa quả còn bị hư thối, không ai ăn.” “Đều là phải phép mà.” Nguyễn Tấn không nói gì, trong lòng nặng nề

Đi vào nhà, phòng khách không một bóng người, đồng hồ treo tường kêu tích tắc, cực kỳ yên tĩnh

Quản gia để đổ xuống và nói: “Bà chủ ra ngoài rồi, ông chủ đang ngủ trong phòng, để tôi đi gọi ông ấy.”

Nguyễn Tấn ngăn lại: “Không cần, để tôi lên thăm ông ấy.”

Đang nói thì Bí thư Thẩm xuất hiện ở đầu cầu thang, vịn lan can đi xuống từng bước

Ông ta không ngủ nên vừa nghe tiếng ô tô là thức dậy.

“Ba.” Nhìn thấy ông, Nguyễn Tân muốn đến dìu

Bí thư Thẩm phẩy tay và hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Nghe nói ba bị bệnh nên con đến thăm.” “Hừ, bao nhiêu người mong tôi ốm, lúc này như mấy người mong muốn rồi, nhưng tôi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe thôi, không chết được.” Nguyễn Tân không nói tiếp, không dám cãi lại ông ta, nhìn dáng vẻ ông ta lảo đảo xuống lầu, khác xa với lúc ông ta hung hăng uy nghiêm trước kia

Bí thư Thẩm xuống lầu, quản gia ân cần nói: “Ông chủ, đây đều là do cậu chủ mang đến.” Bí thư Thẩm liếc nhìn và nói: “Đem về đi, đồ trong nhà chất thành núi rồi, không biết phải giải quyết thế nào.”

Nguyễn Tấn không tiếp lời được

Từ lần trước Bí thư Thẩm đến nhà anh gây chuyện, mọi người cũng không nể mặt nhau nữa

Người của hai nhà đều biết rõ trong lòng, gặp lại là lúc thật sự cắt đứt quan hệ

Quản gia rót trà cho hai người rồi biết điều rời khỏi

“Nói đi, hôm nay đến đây làm gì?” Bí thư Thẩm ngồi trên ghế sofa, không nhập nhằng nước đổi mà hỏi thẳng.

Nguyễn Tân chuẩn bị tâm lý từ trước, thoải mái đáp: “Còn chuyện gì ngoài chuyện của con và Giai Dĩnh nữa? Con và cô ấy không có duyên làm vợ chồng, so với kéo dài như vậy thì kết thúc đi cho rồi.” “Hừ!” Bí thư Thẩm hừ lạnh, mặt không cảm xúc: “Tôi đợi câu này của cậu lâu rồi, cậu đến muộn hơn tôi nghĩ nhiều

Cậu cũng kiên nhẫn thật đấy.”

Nguyễn Tấn cười khổ: “Con không kiên nhẫn bằng Giai Dĩnh.”

“Cái thứ ngu xuẩn kia uổng phí công bồi dưỡng của tôi

Nó đi thẳng không có chút trách nhiệm nào, nếu nó về thì tôi sẽ đánh gãy chân nó.”

Nguyễn Tấn thở dài khuyên nhủ: “Ba đừng giận, sức khỏe quan trọng..

Đừng trách con nhiều lời, bởi vì cách dạy dỗ này của ba mà khiến Giai Dĩnh rất sợ ba

Cô ấy càng sợ ba thì sẽ càng không dám về.” Bí thư Thẩm im lặng, sững sờ nhìn thẳng phía trước, không có tiêu điểm

“Đã lâu rồi Giai Dĩnh không liên hệ gì, có thể thấy được cô ấy cũng biết rõ thủ đoạn của ba

Cô ấy đã quyết tâm muốn ở cùng người đàn ông kia rồi, ba có ngăn cản cũng vô ích.” Trong mắt Bí thư Thẩm toát lên cơn tức giận ngập tràn, ông cau mày lại

Đây là chuyện xấu trong nhà, người ba như ông còn không chịu đựng được chứ đừng nói là một người chồng.