Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 536: Lần đầu tới nhà

anh chắc chắn là đi ngay bây giờ sao?” Nguyễn Tân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô, nở nụ cười mờ ám: “Có thể tắm trước rồi đi.”

Hạ Chí kiên quyết gật đầu: “Ừ ừ ừ, đúng, em thế này sao đi ra ngoài được? Anh cho em một chút, em đi tắm trước.”

Nguyễn Tấn dính sát vào người cô, ôm eo và đi theo cô: “Tắm chung đi.”

“...” Hạ Chí cạn lời rồi, đẩy anh ra nói: “Đừng như vậy mà được không? Giữa ban ngày ban mặt thế này không thích hợp.” “Không có gì là không thích hợp, đây là ở trong nhà, làm gì cũng thích hợp.” Gào gào gào, tiền nước nhà mình chắc chắn sẽ tăng rất nhiều, anh hiểu việc tiết kiệm nước hay không hả? Buổi tối,3Nguyễn Tân dẫn Hạ Chí đã sửa soạn cẩn thận về nhà

Mặc dù đã ăn diện cẩn thận, thật ra cũng chỉ trang điểm nhẹ mà thôi, nhưng quần áo trên người phải chọn lựa mất cả buổi, thử mười mấy bộ mới chọn được một bộ

Không phải Hạ Chí bắt bẻ, cái này là do Nguyễn Tấn lựa chọn kĩ càng

Mặc đồ sáng thì sợ chói mắt, mặc đồ tối thì sợ nặng nề, mặc đẹp quá cũng không được, mặc xấu lại càng không được, chọn qua chọn lại, cuối cùng quyết định mặc bộ này

Cô mặc một chiếc đầm dài, dài đến mắt cá chân, vừa đoan trang vừa nhã nhặn, nhưng màu đen thì khó tránh khỏi cảm giác nặng nề, thể là cô phối với một chiếc áo len mỏng đan hoa bên0ngoài, trong vẻ đoan trang còn toát lên sự thoải mái, có vẻ không quá mức cố tình

Lần đầu tới nhà, Nguyễn Tấn còn sốt sắng hơn cả Hạ Chí

Vào thu nên trời tối rất sớm, khi hai người đến cửa, sắc trời đã tối hẳn

Xuống xe, đã mang đủ quà biếu, Hạ Chí nhìn Nguyễn Tấn và hỏi anh: “Trông em ổn chứ?” Nguyễn Tân kiểm tra lớp trang điểm của cô lần cuối và gật đầu nói: “Ổn rồi, đừng căng thẳng.” Hạ Chỉ trêu chọc nói: “Em thấy anh khá là căng thẳng thì có.” Nguyễn Tấn bị nói trúng suy nghĩ nên cười trừ: “Cả anh và em đều đừng căng thẳng, đi thôi.” Trong nhà, Nguyễn Dũng Niên và Trịnh Ngọc Thục đã chuẩn bị xong từ lâu, từ lúc trưa nhận được5điện thoại của con trai báo sẽ về ăn cơm tối nay, hai ông bà đã bắt đầu chuẩn bị

Nguyễn Dũng Niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn từ lâu không đụng tới, ông còn thử âu phục, nhưng ngồi xe lăn, mặc âu phục không phù hợp, ông dặn dò riêng gì giúp việc chắc chắn phải ủi áo Tôn Trung Sơn thẳng thêm một chút.

Trịnh Ngọc Thục cũng vậy, dành thời gian đến spa một chuyến, sau khi làm đẹp còn ghé tiệm trang sức

“Ông này, ông xem vòng ngọc này thế nào?” “Ừ, là ngọc tốt.” “Còn phải nói, đồ đắt tiền đấy, bây giờ ngọc tốt càng ngày càng hiếm, cũng càng ngày càng đắt.” “Bà đau lòng à?” “Ha ha, không đau lòng không đau lòng, chút tiền này thì đáng bao nhiêu

Chúng4ta chỉ có một đứa con trai là Tân, sau này chẳng phải đều là của bọn nó sao?” Bên ngoài vang lên tiếng ô tô

“Bọn nó tới rồi, tôi đi ra xem thử.”

Nguyễn Dũng Niên kiên quyết nói: “Bà quay lại đây, ngồi xuống.”

Trịnh Ngọc Thục mỉm cười: “Được, tôi hiểu..

Ông này, ông đừng xụ mặt, dáng vẻ nghiêm túc này của ông sẽ khiến con gái nhà người ta căng thẳng đấy.” Khuôn mặt Nguyễn Dũng Niên giật giật, hơi mất kiên nhẫn, ông bảo: “Tôi cứ thế đấy.” Trịnh Ngọc Thục che miệng cười: “Được được được, cứ vậy đi, cứ vậy đi.” Chẳng mấy chốc cửa mở ra, Nguyễn Tấn kéo tay Hạ Chí đi vào trong: Ba, mẹ, bọn con về rồi

Cô ấy là Hạ Chí.” Hạ Chí rất căng thẳng, cố gắng9mỉm cười: “Chào bác gái.” Trịnh Ngọc Thục chào lại cô: “Chào cháu Hạ Chí

Lần trước bác và cháu đã gặp mặt, cháu chưa quên đúng không?”

“Đúng vậy, chưa ạ.” Sao có thể quên được, nào dám quên chứ? Nguyễn Tấn cầm theo một ít quà biểu và nói: “Mẹ, đây là đồ Hạ Chí đòi mang đến cho ba mẹ, con nói không cần, cô ấy cứ đòi mang theo, con nói không lại cô ấy, chỉ đành mang về chiếm diện tích.”

Hạ Chí cười thầm, rõ ràng là anh chủ động đi mua.

Trịnh Ngọc Thục cười đến mức không khép miệng được, khách sáo nói: “Cảm ơn, cháu có lòng.”

Khác với sự vui vẻ của Trịnh Ngọc Thục, Nguyễn Dũng Niên vẫn rất nghiêm túc

Ông ngồi ngay ngắn tại chỗ, trông như chẳng hề quan tâm, thật ra vẫn luôn chú ý đến Hạ Chí

Quả thật như bạn già nói, cô bé này nhìn là biết người phương Nam, có vẻ dịu dàng của con gái Giang Nam

Phụ nữ dịu dàng thì tốt, vừa khéo có thể trị một vài tật xấu của con trai ông.

Đi đến trước mặt ba, Nguyễn Tấn chính thức giới thiệu: “Ba, đây là Hạ Chí, là cô gái con quyết định cùng nhau chung sống đến kiếp sau.”

Hạ Chí bất giác cảm động, trong lòng càng căng thẳng hơn, cô lễ phép cúi chào và nói: “Chào bác trai.” Nguyễn Dũng Niên vẫn tỏ ra nghiêm túc như cũ, diễn vai lãnh đạo già nhiều năm nên không thể dễ dàng thay đổi được

“Ngồi đi.” Ông nói rất đơn giản

“Đừng mất tự nhiên quá, cứ coi đây là nhà mình

Tân, con chăm sóc cho con bé.” “Con biết rồi ba.” Tảng đá lớn trong lòng Nguyễn Tân rơi xuống, ông cụ đồng ý rồi, lần đầu tiên ông cụ đồng ý dứt khoát như vậy

Trịnh Ngọc Thục nhiệt tình tiếp đón: “Ngồi đi, Hạ Chí đến đây, ngồi xuống đi cháu

Cháu khách sáo mang quà đến như vậy, bác cũng có quà muốn tặng cháu.”

Hạ Chí bị Trịnh Ngọc Thục kéo tay qua

Trịnh Ngọc Thục lấy ra một hộp gấm, mở ra và nói: “Tới đây nào cháu, nhìn cái này xem, thích không?” Hạ Chí xem thử, đó là một vòng ngọc màu trắng xanh biếc, óng ánh dưới ánh sáng, cô không hiểu về ngọc lắm, nhưng vòng tay bằng ngọc này xanh biếc như thế, nghĩ thôi cũng biết giá trị xa xỉ rồi

Không đợi Hạ Chí trả lời, Trịnh Ngọc Thục mỉm cười cầm tay của cô và đeo vòng ngọc vào tay cô: “Tay của cháu trắng trẻo, cổ tay mịn màng, đeo vào chắc chắn rất đẹp

Lần trước bác thấy người cháu nhỏ nhắn, nên mua cỡ nhỏ, vòng ngọc nhỏ mới tốt, không dễ rơi mất.”

Hạ Chí sợ hãi vì được yêu thương, vội vàng rút tay lại: “Bác gái, món quà này quý quá, cháu không thể nhận.” “Có thể nhận có thể nhận, chắc chắn phải đưa cho cháu quà gặp mặt, chờ cháu bước vào cửa, bác còn tặng cháu quà quý giá hơn.” Hạ Chí liếc mắt cầu cứu với Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn nói: “Em cứ nhận đi, đây là tấm lòng của ba mẹ anh.” Khi nói chuyện, vòng ngọc đã được đeo lên tay Hạ Chí

“Ông ơi, ông xem thử đi.” Nguyễn Dũng Niên ngẩng đầu nhìn một lát: “Ừm, đẹp” Trịnh Ngọc Thục: “Ông già nhà bác nói đẹp, vậy nghĩa là vô cùng đẹp

Ôi chao rốt cuộc tuổi trẻ vẫn là tuyệt vời nhất, đeo cái gì trông cũng ưa nhìn cả.” Hạ Chí ngượng ngùng nói: “Cảm ơn bác gái, cháu..

cháu sợ làm rơi vỡ...” Thật ra trong lòng của cô muốn từ chối, cô không thích đeo đồ trên tay lắm, ngay cả vòng tay trang sức Nguyễn Tấn tặng mà cô cũng không đeo.

Trịnh Ngọc Thục: “Lỡ vỡ thì vỡ, những món đồ này vốn dĩ là đồ tiêu hao, không thể nào mong chờ một chiếc vòng có thể tăng giá trị

Thừa dịp còn trẻ, cháu ăn diện hơn một chút mới phải, đợi đến tuổi này của bác cháu sẽ nhận ra, rất nhiều món cháu thích đều không còn phù hợp với cháu nữa.”

Hạ chí mỉm cười: “Bác gái, bác trông rất trẻ trung

Thật đấy ạ, không chênh lệch với mẹ cháu là mấy.”

“Mẹ cháu bao nhiêu tuổi?”

“Năm mươi mốt ạ.”

Trịnh Ngọc Thục nghe vậy, trong lòng rất vui: “Ha ha ha ha, bác lớn tuổi hơn mẹ cháu..

Đeo đi, trông đẹp lắm, cũng hợp với quần áo cháu đang mặc.”

“Cảm ơn bác gái.”

Trịnh Ngọc Thục nhìn Hạ Chí, không hiểu sao càng nhìn càng ưng

Có lẽ đây chính là duyên phận của Hạ Chí và nhà bọn họ

Nhớ ngày đầu tiên Thẩm Giai Dĩnh đến nhà họ Nguyễn, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo đó, con mắt đặt ở trên đỉnh đầu, Trịnh Ngọc Thục nói chuyện với cô, cô cũng xa cách

Còn Hạ Chí, mắt thường xuyên nhìn Tân, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu

Bà làm mẹ cũng chẳng mong gì hơn, chỉ cần bọn trẻ sống tốt là bà đã hạnh phúc rồi

Lúc này, Nguyễn Dũng Niên trịnh trọng nói: “Đã làm xong thủ tục với Thẩm Giai Dĩnh chưa?”

Bầu không khí đang vui vẻ lập tức trở nên căng thẳng, Nguyễn Tấn cũng ngừng cười, gật đầu nói: “Vâng, đã hoàn thành xong.”

“Làm hồi sáng hả?” “Vâng, bọn con đã viết thỏa thuận ly hôn từ trước đó, sáng nay chỉ là quá trình trao đổi chứng nhận, hoàn thành rất nhanh.”

“Vậy tài sản của hai đứa chia nhau như thế nào?”

“Không nhắc đến việc chia tài sản, tài sản trước hôn này thì vẫn là của người đó, nhà thuộc về con, xe thuộc về cô ấy, con vốn muốn đưa nhà cho cô ấy, nhưng cô ấy bảo không có lý do để nhận.”

Nguyễn Dũng Niên thở dài, nói: “Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc, căn nhà kia con định xử lý thế nào?”

Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí rồi nói: “Con và Hạ Chí đã thảo luận rồi, bọn con kết hôn xong sẽ sống ở căn nhà hiện giờ, ở gần trường học, cũng tiện cho con cái đi học sau này

Về căn hộ kia, nếu bán được thì bán, không thì để cho thuê.” Nguyễn Dũng Niên: “Xem ra con đã nghĩ kĩ từ lâu.”

Nguyễn Tấn mỉm cười: “Ba, ba không cần lo cho con, bây giờ cuộc sống của con chính là cuộc sống trước đây con mơ ước, không thể tốt hơn được nữa.”

Nguyễn Dũng Niên thầm cảm thán, trước đây mỗi lần con trai nói chuyện, ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng thì phản kháng, làm chuyện gì cũng bằng mặt không bằng lòng

Bây giờ thì tốt rồi, nói lời nào cũng chân thành, làm chuyện gì cũng đáng tin cậy

Xem ra, Hạ Chỉ có ảnh hưởng rất lớn đối với con trai ông.

Bữa cơm tối diễn ra rất hòa thuận

Có thể thấy được, ông bà Nguyễn rất thích Hạ Chí

Những chuyện trước đây, tất cả mọi người đều ngầm hiểu không nhắc đến

Khi bọn họ chuẩn bị đi, Trịnh Ngọc Thục âm thầm đưa một phong bao lì xì cho Hạ Chí, bà rất hài lòng với cô con dâu này.

Trên đường, Nguyễn Tấn lái xe, trong xe mở nhạc

Anh vừa lái vừa hát nghêu ngao, làm Hạ Chí vui vẻ hẳn lên.

“Anh vẫn yêu em như trước, đó là đường lui duy nhất

Anh vẫn trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc như trước

Mỗi hơi thở mỗi hành động mỗi biểu cảm của em, đến cuối cùng, nhất định vẫn sẽ yêu em như lúc ban đầu.”

Hạ Chí chìm đắm trong lời ca dịu dàng tình tứ của anh, đột nhiên anh chuyển chủ đề, hỏi cô: “Mẹ anh cho bao lì xì bao nhiêu?”

“...” Hạ Chí liếc xéo anh, mất hứng quá

“Sao vậy?”

“Mau xem thử đi.”

Hạ Chí lấy bao lì xì ra, một xấp thật dày, bên trong là một vạn tròn cộng thêm một đồng tiền, ngụ ý ngàn dặm mới tìm được một, cộng thêm vòng ngọc kia nữa, hôm nay cô gặt hái không ít

Nguyễn Tân nở nụ cười thản nhiên và nói: “Em giỏi lắm, lần đầu đã giải quyết gọn ba mẹ anh rồi.”

“Em có làm gì đâu.”

“Em không cần làm gì hết, em là chính bản thân em là được rồi.” Hạ Chí bỗng nhiên hả hê nói: “Ừ, trời sinh em ra đã có sức hấp dẫn vô bờ bến.”

“Hả hê đi, cô bé, hôm nay nhận được nhiều như vậy, đêm nay có phải sẽ thưởng cho anh một chút đúng không?”

“Anh muốn em thưởng gì?”

Nguyễn Tấn cười mờ ám, mập mờ thốt ra mấy chữ: “Tắm chung nhé, ha ha ha.”