Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 540: Anh họ (3)

“Anh Nghệ, mời vào.” Hạ Chí mời anh vào cửa

“Dép lê của Nguyễn Tấn, chấp nhận mang tạm nhé, được chứ?” “Đương nhiên được.” Thôi Nghệ đi vào bên trong, nhìn xung quanh một lượt, khá giống với suy nghĩ của anh

“Tiểu Chí, em đến Đô Thành bao lâu rồi?”

Hạ Chí nói: “Sắp hai tháng, anh Nghệ cứ ngồi tự nhiên, em rót ly trà cho anh.” Nguyễn Tân chủ động nói: “Hai anh em cứ ngồi nói chuyện

Để anh đi nấu nước, để anh đi.” Nguyễn Tân nói xong thì bước vào phòng bếp, Thôi Nghệ cảm thán: “Không ngờ anh em mình lại gặp nhau bằng cách này.” Anh nhìn phòng bếp một lát, khẽ nói: “Tiểu Chí, Nguyễn Tấn là một tên cao thủ tình trường

Em đừng bị anh ta lửa,3những quả thật mấy năm nay cũng bớt bớt rồi, anh tưởng là do kết hôn cơ đấy.” Hạ Chí bật cười và nói: “Anh Nghệ, xem ra anh và anh ấy cũng không thân nhau lắm.”

Thôi Nghệ gật đầu: “Đúng, bởi vì chuyện công việc nên biết nhau thôi, cũng không hẳn là quen, nhưng là kiểu bạn bè mà khi người nào gặp khó khăn gì thì sẽ giúp đỡ một chút.” Hạ Chí nói: “Em biết cuộc sống của anh ấy trước đây rất lộn xộn, anh ấy cũng tự thừa nhận như vậy

Nhưng bây giờ bọn em cũng sắp kết hôn rồi, là mối quan hệ nghiêm túc ạ.” Thối Nghệ không yên tâm hỏi: “Cậu mợ có biết không?” Hạ Chí: “Biết, Nguyễn Tấn đến nhà em rồi, ba0mẹ em đồng ý nên em mới đến đây.” Thôi Nghệ lại hỏi: “Anh ta ly hôn được bao lâu rồi?”

Lúc này Hạ Chí im lặng, nói dối ba mẹ là vì cô có nỗi khổ trong lòng, nhưng nói dối anh họ thì rất khó

Bạn bè của cả hai cũng không phải xa lạ gì

Nếu muốn biết, chỉ cần nghe ngóng thì chắc chắn sẽ biết được sự thật

Vậy nên, Hạ Chí nói: “Anh Nghệ, ba mẹ em chỉ biết anh ấy đã ly hôn, nhưng không biết anh ấy ly hôn vào tháng trước.”

“Cái gì?” Thôi Nghệ giận tím mặt

“Anh ta quá đáng thật!” Đúng lúc đó Nguyễn Tấn bước ra, Thôi Nghệ không nói thêm nữa, đi lên đấm một cú vào người Nguyễn Tân: “Mẹ nó đồ khốn nạn!” Nguyễn5Tấn không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị ăn một đấm, anh lùi hẳn về sau hai bước, bị đánh đến mức ngớ ra

“Tân...” Hạ Chí sợ hãi, chạy tới dìu anh

“Anh Nghệ, anh không thể nghe em nói hết sao?”

Nguyễn Tấn vẫy tay: “Không sao, không sao, anh đáng phải chịu mà.”

Thôi Nghệ nghiêm túc nói: “Tiểu Chí, em cũng bậy thật đấy

Em biết mình đã làm gì không? Giấy không gói được lửa, khi cậu biết chuyện này, cậu không tức chết mới là lạ.”

Lúc đó Hạ Chí bật khóc: “Em cũng không muốn lừa ba mẹ, nhưng em thật sự không dám nói với ba mẹ biết

Anh Nghệ, chuyện của em và Tân thật sự không như anh nghĩ đâu.”

“Còn thể nào nữa, em chen chân vào cuộc hôn nhân của4bọn họ

Trước đó em và anh ta ở bên nhau, sau đó họ mới ly hôn, thấy thế nào cũng là do em chia rẽ người ta

Tiểu Chí, em bậy quá, nếu chuyện này lan truyền trong thôn, ba mẹ em cũng không thể thẳng lưng được nữa.”

Nguyễn Tấn an ủi Hạ Chí và nói: “Tiểu Chí, em đi pha trà, anh nói chuyện với anh ấy..

Thôi Nghệ, ngồi đi.”

Thôi Nghệ thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Nguyễn Tấn sờ khóe miệng, vẫn rất đau, xem ra Thôi Nghệ che chở em gái thật lòng

Anh nói: “Thôi Nghệ, đừng nói chuyện này với ba mẹ Tiểu Chí, hai bọn tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, thấy dáng vẻ mong chờ của hai bác ấy, chúng tôi thật sự không nói9nên lời

Sau khi cân nhắc nhiều lần, chúng tôi quyết định giấu giếm, xem như là lời nói dối có ý tốt đi.”

“Anh còn lý sự nữa à?” Thôi Nghệ đứng phắt dậy, nghiêm túc nói: “Nguyễn Tấn, tôi nói cho anh biết, tôi đã từng nghe rất nhiều chuyện chơi bời trăng hoa của anh

Nếu anh dám giở trò với em họ tôi, tôi quyết không tha cho anh

Thôi Nghệ tôi đã lập nghiệp ở phương Bắc vài chục năm, không về nhà vài chục năm nay, người nhà đã quen với việc không có tôi, tôi không sợ kéo anh chết chung đâu.”

Nguyễn Tấn mỉm cười nói: “Nói hơi quá rồi, không đến mức đó, không đến mức đó..

Anh ngồi xuống, ngồi xuống, nghe tôi nói đã.” Thôi Nghệ bất đắc dĩ ngồi xuống: “Vậy thì tốt, anh nói đi

Không cho tôi một lý do hợp lý thì hôm nay tôi không để yên cho anh đâu

Tôi cũng không phải là kẻ dễ lừa.” Hạ Chí pha trà nóng xong, đi ra ngồi ở bên cạnh.

Nguyễn Tấn nghiêm nghị nói: “Ba năm trước tôi và Hạ Chí đã quen nhau, lúc ấy cô ấy vừa mới đi làm, còn tôi, do gia đình ép cưới nên trốn tới Hàng Châu

Lúc đó ba tôi mạnh hơn, nắm toàn bộ thông tin nhà của Hạ Chí để đe dọa tôi phải chia tay, phải về Đô Thành, phải kết hôn.”

Hạ Chí cũng mới nghe về việc này

Nguyễn Tấn lẳng lặng nắm chặt tay của Hạ Chí và nói tiếp: “Lúc đó giữa tôi và Hạ Chí xảy ra một vài vấn đề, hờn dỗi chia tay

Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, tôi trở về Đô Thành, chấp nhận sự sắp xếp của gia đình

Tôi và vợ trước đều bị trong nhà ép, cô ấy cũng không tự nguyện

Từ lúc kết hôn chúng tôi mạnh ai nấy sống, cô ấy có người yêu của cô ấy.”

Thôi Nghệ không kìm nổi nói chen vào: “Dù là vậy, anh cũng không thể để Tiểu Chí gánh chịu cái tiếng là người thứ ba chứ? Con bé là con gái trong sạch, đi theo anh, nếu anh thật sự yêu con bé, anh có thể cam lòng để con bé chịu nỗi uất ức này sao?”

“Đúng, tôi thừa nhận việc này là lỗi của tôi, đây cũng là lý do sau khi cưới một năm tôi không dám tìm cô ấy

Tôi cũng tính toán xong xuôi là sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa

Nhưng mà, số phận đã để chúng tôi gặp lại và đến bên nhau

May mắn là, tôi yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi.” Nguyễn Tấn kéo tay Hạ Chí, trịnh trọng bảo đảm với Thôi Nghệ: “Tôi không thể thay đổi chuyện quá khứ, nhưng chuyện sau này, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy rơi một giọt nước mắt

Ba mẹ tôi đều đã đón nhận Hạ Chí rồi, ba mẹ Hạ chí cũng rất xem trọng chúng tôi

Tuổi của tôi không còn trẻ, biết cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng

Trước mắt, điều quan trọng nhất với tôi chính là cô ấy, chính là cưới cô, chính là cho cô ấy hạnh phúc.”

Trong nỗi xúc động, mắt Nguyễn Tấn đỏ hoe, nhớ lại quá trình đến bên nhau, thật sự không dễ dàng chút nào.

Thôi Nghệ nghe lời giải thích chân thành của anh, cơn tức giận trong lòng cũng vơi bớt: “Tiểu Chí, vậy em dự định vẫn luôn giấu giếm ba mẹ em sao?”

Hạ Chí: “Nếu giấu được thì cứ giấu, nếu không thể giấu thì đành cầu xin ba mẹ tha thứ

Anh Nghệ, anh sẽ không quay sang mách lẻo với ba em đấy chứ?”

Thối Nghệ hỏi ngược lại: “Hồi bé em làm bao nhiêu trò nghịch ngợm gây sự, có lúc nào anh mách với ba em chưa? Hay là che chở lừa gạt giúp em?” Hạ Chí lau nước mắt và nở nụ cười: “Đúng vậy, vậy nên anh Nghệ là người hiểu em nhất, tha thứ cho em lần này đi, một lần cuối cùng.”

Thôi Nghệ than thở: “Ôi, em đấy...” Anh quay sang cảnh cáo Nguyễn Tấn: “Anh đừng tưởng rằng ở đây Tiểu Chí không có người thân nên thỏa sức ức hiếp con bé, sau này có tôi đây, còn có ông Lưu

Anh chắc chắn phải đối xử với con bé thật tốt.”

Nguyễn Tấn giơ tay bảo đảm: “Tôi thể, nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Thôi Nghệ uống một hộp trà rồi đứng dậy định đi: “Nếu đã nói vậy thì cứ làm vậy đi

Không còn sớm nữa, tôi về đây..

Tiểu Chí, cho anh số điện thoại của em.”

Hạ Chí cười nói: “Dạ, được, sau này anh thường xuyên ghé chơi nhé

Anh là người thân duy nhất của em ở Đô Thành đấy.”

Thôi Nghệ: “Chắc chắn rồi, em không gọi anh cũng đến thường xuyên, em không biết đấy, anh ăn cơm nhà hàng ở Đô Thành hơn mười năm, chán ngấy luôn rồi.”

Hạ Chí thương anh nên nói: “Tôi mai tới nhà em, em làm đồ ăn ở quê cho anh.”

“Vậy anh không khách sáo đâu

Anh đi đây, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.” “Tạm biệt, anh Nghệ.” Nguyễn Tân mất tự nhiên nói: “Anh cả, đi thong thả.”