Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 8: Chương 8 không cần chịu đựng

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Chỉ là có chút nhớ anh.” Giang Dao nhếch môi ngẩng đầu nhìn Lục Hành Tung cười cười, “Đúng rồi, sao anh lại về nhà lúc này?”

Mọi chuyện xảy ra đã quá lâu, Giang Dao không nhớ rõ nghỉ hè năm đó chuyện gì xảy ra, chẳng qua lại nhớ rõ, cô thi xong đại học kỳ nghỉ hè của cô cũng không phải vui vẻ.

Lục Hành Tung dường như không nghe thấy Giang Dao hỏi, đầu của hắn tràn đầy câu trả lời vừa rồi của cô, có chút nhớ anh…

Vợ hắn, cô nói nhớ hắn?

Lục Hành Tung hoài nghi lỗ tai của mình, hoài nghi có phải hay không hắn đang nằm mơ, có một ngày, Giang Dao ôm hắn nói nhớ hắn?

“Trong nhà có điện thoại, nhớ anh có thể trực tiếp gọi điện thoại đến bộ đội tìm anh, không cần chịu đựng.” Lục Hành Tung nghiêm trang dặn dò, mặc kệ Giang Dao nói nhớ hắn là thật hay giả, nhưng hắn nhớ Giang Dao là sự thật.

Lục gia ở trong trấn là gia đình có điều kiện số 1 số 2, ba Lục, Lục Hải Thiên tuy rằng chỉ là một chủ nhiệm văn phòng ở trường trung học, mẹ Lục là một giáo viên dạy ngữ văn lâu năm, nhưng em trai ba Lục, Lục Hải Hưng là giám đốc nhà máy thực phẩm và nhà máy gạch lớn nhất huyện thành, hai anh em cảm tình rất tốt, thời điểm Lục Hải Hưng kiếm tiền cũng không quên kéo theo anh trai, anh em cùng nhau cổ phần nhà máy. Vì vậy Lục Hải Thiên tuy không quan tâm đến nhà máy gạch và nhà máy thực phẩm nhưng mỗi năm đều có thể lấy không ít hoa hồng. Lục gia trong trấn thậm chí toàn bộ huyện thành đều nổi tiếng là kẻ có tiền.

Ngay cả Giang dao hiện tại ở biệt thự hai tầng này, ở trong trấn cũng chỉ có hai cái. Một cái là hiện tại cô đang ở, cái còn lại chính là của gia đình Lục Hải Hưng.

Trong nhà cũng lắp đặt điện thoại từ lâu, mẹ Lục nghĩ đến nếu nhớ con trai con gái đều có thể trực tiếp dùng điện thoại trong nhà, thường xuyên gọi một lần là hơn hai mươi phút, nửa điểm đều không đau lòng tiền điện thoại.

Thấy Giang Dao nãy giờ không nói gì, Lục Hành Tung cũng không nói gì thêm, trong lòng đoán không được suy nghĩ hiện tại của cô, đều nói lòng phụ nữ sâu như đáy biển, chuyện này Lục hành Tung thực sự tin tưởng, giống như hắn trước sau đều không đoán được tâm Giang Dao.

Đột nhiên nhớ đến Giang Dao vừa hỏi, Lục Hành Tung mới ý thức được cô đang đợi hắn trả lời, “Mấy ngày gần đây bộ đội không có chuyện gì quan trọng, anh xin nghỉ về nhà, không tính thời gian trên đường, anh có thể ở nhà được hai ngày hai đêm.”

Lục Hành Tung tính thời gian, biết được thư thông báo Giang Dao trúng tuyển sẽ gửi đến trong mấy ngày này nên nghĩ xin nghỉ trở về, thời tiết phương Bắc rốt cuộc không giống quê quán, hắn ở bộ đội nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy tự mình trở về một chuyến dặn dò vợ mới tương đối yên tâm.

Giang Dao gật gật đầu, ừh một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, cũng không nói chuyện tiếp.

Trước kia nghe giọng nói của hắn sẽ cảm thấy đặc biệt phiền chán, mặc dù hắn dường như rất ít khi nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy ồn ào. Vậy mà ngay lúc này đây, nghe được âm thanh của hắn, vào trong tai lại cảm thấy ấm áp.

Lúc này dưới lầu loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của mọi người.

“Có thể ba mẹ đã trở lại, anh có gọi điện thoại nói với mẹ, mẹ nói buổi sáng mẹ dạy học xong sẽ xin nghỉ về nhà, giống như có tiếng của ba.” Lục Hành Tung thấy Giang Dao nghiêng tai nghe liền giải thích, rồi nhìn phía về Giang Dao nói, “Em thay quần áo rồi xuống lầu, anh ở dưới chờ em.”

Nói xong, Lục Hành Tung liền chủ động đi ra rồi đóng cửa xuống lầu.

Ngôi nhà của Lục gia được xây dựng hai tầng, Lục Hành Tung và Giang Dao ở phòng trên tầng hai, đi xuống dưới Lục Hành Tung nhìn ngay thấy ba mẹ đang đứng trong phòng hhách.