Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 48: Chương 48

Hai ngày trước lễ cầu hôn, Thiệu Quần gọi người đưa lễ phục đến, cả hai đều vest màu đen, chỉ là kiểu dáng hơi khác một chút.

Bộ vest của hiệu Quần thắt cà vạt, còn Trình Tú thắt nơ, kiểu dáng đáng yêu hơn một chút.

"Tại sao của em là cà vạt còn của anh là nơ?" Lý Trình Tú hỏi.

"Vậy em cho anh cà vạt, em thắt nơ.

"

Lý Trình Tú sờ môi mỉm cười, anh ngồi ở bên giường nhìn Thiệu Quần cúi đầu tháo chiếc cà vạt trên cổ ra.

Anh quả thật không biết hiện tại bản thân mình vui vì Tiểu Huy kết hôn, hay vì có thể diện quần áo tình nhân một cách quang minh chính đại với Thiệu Quần, hoặc có lẽ nào chỉ vì mình tùy ý nói một cách Thiệu Quần liền tháo cà vạt ra đổi cho anh.

Thiệu Quần kéo lỏng cà vạt trên cổ mình xuống, rồi tiến đến choàng vào cổ cho anh cúi đầu nghiêm túc thắt.

Hai người mặt kề sát bên nhau, sát đến mức Lý Trình Tú có thể nhìn thấy ngũ quan anh tuấn tinh xảo của Thiệu Quần, không nhịn được bật cười.

Thiệu Quần giương mắt hỏi: "Cười gì đó?"

"Anh cảm thấy những ngày gần đây có chút không chân thực lắm.

"

"Hửm, sao không chân thực?"

"Em thật sự rất tốt với anh, hơn nữa mọi chuyện cứ phát triển tốt đẹp cứ như anh đang nằm mơ vậy.

"

Thiệu Quần chống chân dài ở bên giường: "Em sẽ dùng cả đời này chứng minh những thứ như vậy đều là sự thật.

"

Bàn tay chống trên giường của Lý Trình Tú không nhịn được bấu chặt vào ga giường, ánh mắt si tình của đối phương khiến anh rung động, rốt cuộc chẳng nhin được mà vươn tay vòng lấy eo người trước mặt rồi vùi mặt vào ngực cười khúc khích.

"Nếu như quần áo bị anh ôm nhăn rồi không biết ở đây có bàn là hơi nước không nữa?"

Thiệu Quần nghĩ thầm, Lý Trình Tú chủ động ôm hắn có khác gì cây vạn tuế ra hoa cơ chứ! Đừng nói ôm nhăn, cho dù bị rách hắn cũng không buông.

"Không có thì em mua, anh muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu.

"

Vừa mới dứt lời liền bị Lý Trình Tú đẩy ra, "Hay là em chờ Tiểu Huy thành hôn rồi ôm đi.

"

Thiệu Quần suýt chút nữa bị đối phương đẩy ngã, cảm thấy tức giận: "Cả ngày chẳng thấy anh tập tành gì, sao sức lực lại lớn như vậy.

"

Lý Trình Tú có chút ngại: "Nấu ăn cũng cần sức mà, trước đây anh nấu ăn cho tập thể, chảo rất nặng, cả cái xẻng to đảo tới đảo lui cũng mệt.

"

Thiệu Quần thở phì phò tự thắt nơ cho mình sau đó cả hai vào nhà vệ sinh soi gương chỉnh trang.

Thiệu Quần thắt cà vạt hay nơ gì cũng đẹp, Lý Trình Tú cảm thấy những thứ như vậy chẳng qua chỉ là trang sức điểm xuyết thêm cho Thiệu Quần mà thôi, bản thân hắn không phải đẹp vì lụa, mà là lụa đẹp vì hắn.

Lý Trình Tú không nhịn được nghĩ, cho dù Thiệu Quần có mặc bao tải cũng không giấu được khí chất cậu ấm con nhà quyền thế.

Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú trong gương thật lâu không nói gì, bản thăn hắn thật sự mong Lý Trình Tú cứ mãi giản dị như vậy, bởi anh tựa như viên ngọc thô, càng trải qua năm tháng điêu mài càng có vẻ ôn hòa sáng rỡ.

Căn bản Trình Tú không thấp, anh cao 1m78, bình thường đi giày ca hơn 1m8, vóc người cao gầy, ngày thường mặc quần áo hệt như một cậu sinh viên vừa ra trường, hiện tại khoác lên mình bộ vest trang trọng, khiến cho Thiệu Quần cũng bất ngờ.

Bình thường anh cũng không trau chuốt, nay chải tóc có chút khí thế, Thiệu Quần không nhịn được trêu chọc: "Lý tổng, tháng này em có tiền tiêu vặt không?"

Lý Trình Tú học theo dáng vẻ nghiêm túc Thiệu Quần, bày ra bộ dạng như gia trưởng "không cho em tiêu quá mức".

"Lý tổng anh nhìn nhan sắc của em xem, nếu em cùng Lý tổng ngủ một đêm anh có thể cho em tiền tiêu vặt không?"

"Cho em một trăm.

"

"Em đẹp vậy chỉ cho mỗi một trăm?"

"Ừm, một trăm thôi, không thể cho nhiều hơn.

"

"Vậy người ta theo Lý tổng ngủ cả đời, Lý tổng nhớ ứng tiền cho người ta sớm chút.

"

Lý Trình Tú chống tay lên bồn rửa mặt cười đến híp đôi mắt cong thành một vòng cung, trong phòng tắm lúc này chính là tiếng cười hạnh phúc của cả hai.

"Trình Tú anh có muốn kết hôn không? "

"Giống như Lê đại ca và Cẩm Tân sao?"

"Anh không muốn.

"

"Tại sao không muốn?" Thiệu Quần kinh ngạc nhìn anh.

Lý Trình Tú ngồi trên thành bồ tắm: "Cái cảm giác bản thân đứng tước mặt để người ta soi mói bình phẩm, anh không thể thong dong như Lê đại ca, cũng không dũng cảm như Tiểu Huy, không có ai nói bọn họ không xứng, thế nhưng nhất định sẽ có người nói anh và em không xứng.

Anh sợ những ánh mắt của họ.

"

Trong lòng Thiệu Quần chợt rung lên, hắn chưa từng nghĩ Lý Trình Tú còn lo lắng như vậy.

"Không ai dám nói chúng ta không xứng, ngay cả chị hai em cũng nói anh rất hợp với em.

"

Lý Trình Tú buông thõng vai, tại nơi đất khách quê người này, rốt cuộc anh cũng thổ lộ hết những lời tự tận đáy lòng cho hắn nghe: "Thiệu Quần, có một số chuyện anh không tiện nói cho em biết, nói xong anh sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng, Lê đại ca và Cẩm Tân cho dù là sự nghiệp hay gia cảnh cũng vô cùng xứng, Tiểu Huy và Lạc Nghệ không để ý ánh mắt của người khác, chúng ta không giống nhau, chúng ta chỉ có mỗi đoạn tình cảm.

"

Chúng ta chỉ có mỗi đoạn tình cảm.

Lý Trình Tú dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng mà nói, khiến Thiệu Quấn uất nghẹn, lồng ngực hắn như bị dồn một mớ bông khiến cho hắn hít thở cũng đau.

Từ nhỏ Thiệu Quần cái gì cũng có, vì lẽ đó hắn không cảm nhận được hết những câu nói quan trọng về nhu cầu tôn trọng của Lý Trình Tú, anh cần người khác tôn trọng mình, không chỉ bản thân hắn, anh cũng muốn người nhà và bạn bè của hắn cũng tôn trọng mình.

Lý Trình Tú đối với hắn mà nói chính là Lý Trình Tú, là người yêu, là người bạn đời quan trọng trong cuộc sống của hắn, thế nhưng đối với đám bạn bè của hắn mà nói, Lý Trình Tú đơn giản chỉ là một người phụ thuộc, không ai quan tâm anh tên Lý Trình Tú hay Trình Tú.

Bọn họ bởi vì có sự tồn tại của Thiệu Quần mới lựa chọn tôn trọng anh, nếu như có một ngày Thiệu Quần và anh chia tay, nếu có cơ hội, bọn họ co lẽ vẫn sẽ hợp tác làm khó làm dễ anh như năm đó.

Thiệu Quần nghĩ tới đây chợt thấy đau lòng, tâm trạng hôm nay thay đổi xoành xoạch, vừa mới sáng còn mừng thầm về lễ cầu hôn, hiện tại lại hận bản thân mình năm mười bốn tuổi, tại sao năm đó hẳn không thể dũng cảm một chút chứ.

Mười giờ tối, Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc tới trước, Thiệu Quần ngồi ở ghế chờ ngoài sân bay hút hết hai hộp thuốc lá.

Triệu Cẩm Tân giơ quà trong tay mình lên xa a vẫy gọi hắn: "Anh ơi!"

Thiệu Quần bỏ điếu thuốc ra đứng lên.

"Anh! Tân hôn hạnh phúc!"

Thiệu Quần nhận lấy hộp quà cả người không chút sức sống: "Chờ lần sau chúng ta kết hôn rồi hẵng tặng đi.

"

"Hai người cãi nhau à?"

Thiệu Quần vừa nghĩ tới liền phiền lòng, sờ túi chỉ còn mỗi cái bật lửa: "Còn thuốc không?"

"Không có, để em đi mua cho anh.

" Triệu Cẩm Tân cùng Lê Sóc nói một tiếng mới rời đi.

Lê Sóc hiếm khi thấy Thiệu Quần sa sút như vậy: "Tại sao lại là lần sau?"

"Cần anh quan tâm à.

" Thiệu Quần nhìn thấy đối phương càng phiền hơn, đã hôn Trình Tú còn cướp luôn em trai hắn, cả đời này hắn cũng không để cho người này yên.

Hai người đứng trong gió đêm chả ai chịu nhìn ai, thế nhưng khí chất nổi bật của hai người thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.

"Cẩm Tân nói năm ngoái anh có mở buổi tọa đàm?"

"Ừ làm sao vậy?"

Thiệu Quần có chút không dễ chịu, cho dù hắn có ghét Lê Sóc bao nhiêu, thế nhưng hắn chưa từng nghi ngờ tài năng chuyên ngành kiểm toán, hắn do dự một chút mới mở miệng: "Trình Tú đang học, anh biết giảng viên nào giỏi không nhiều chuyện thì nói cho tôi biết.

"

Lý Trình Tú không phải người đối ngoại lại còn rất kiên định, cho dù xảy ra chuyện cũng tự mình chịu đựng không chịu tìm hắn.

Thiệu Quần vừa nãy ngồi ở trên ghế nghĩ, nếu như bọn họ muốn kết hôn, muốn Lý Trình Tú có thể đồng ý thoải mái kết hôn, vậy khẳng định phải đợi sự nghiệp thành công cái đã.

Hiện tại Lý Trình Tú đang tập trung học tập, thật ra cho dù không cần tìm giảng viên thì anh vẫn có thể tự học, thế nhưng nếu để anh tự mày mò tìm tư liệu, thì khả năng hắn phải đợi thêm mấy năm nữa.

Thiệu Quần cầu xin người ta mà điệu bộ như người ta mắc nợ anh: "Anh làm kiểm toán bao lâu, chẳng lẽ không có quen ai sao?"

Lê Sóc thong thả vuốt bộ âu phục mình ngồi xuống: "Có ai cầu xin người khác mà thái độ như cậu không?"

"Bao nhiêu tiền, anh nói đi, tôi đưa anh.

"

"Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền sao?"

Thiệu Quần tức giận đến ngứa răng, cũng may Triệu Cẩm Tân về kịp lúc.

Triệu Cẩm Tân đưa gói thuốc cho Thiệu Quần: "Anh, giáo đường đã trang trí xong xuôi, đột nhiên sao lại không tổ chức nữa?"

Thiệu Quần xé bao bì gói thuốc lấy một điếu, châm xong nghiêng đầu rít một hơi nhíu mày: "Chờ người khác biết rõ anh ấy là Lý Trình Tú hay Trình Tú thì sẽ kết hôn.

"

Lê Sóc kinh ngạc nhìn Thiệu Quần, mấy năm qua Thiệu Quần dù có thay đổi, nhưng trong mắt anh hắn vẫn là một người khốn nạn, anh không nghĩ có một ngày Thiệu Quần lại nói ra câu này.

"Anh có ý gì vậy?"

Thiệu Quần không giải thích, ném cho Triệu Cẩm Tân một xâu chìa khóa, mấy năm trước hắn có mua một căn biệt thự cạnh biển, trên nóc nhà hơn phân nửa lắp bằng kính, ban đêm có thể ngắm nhìn sao trên trời, mở cửa có thể nghe thấy sóng biển, Triệu Cẩm Tân mượn hắn, lý do mượn không nói ắt hẳn cũng biết.

"Tôi đi đây, ngày mai hai người đừng có lỡ miệng nói gì.

" Thiệu Quần cầm điếu thuốc lái xe đi.

Triệu Cẩm Tân cầm lấy chìa khóa, "Ban nãy anh em nói gì vậy?"

Lê Sóc nhìn đuôi xe dần khuất: "Mấy năm qua anh của em đúng là thay đổi rất nhiều.

"

"Có sao? Em thấy anh ấy vẫn hệt như vậy.

"

"Em là em trai hắn, chuyện gì cũng suy xét cho em, cho nên em đương nghiên không cảm giác được sự thay đổi của hắn.

"

Đối với Lê Sóc mà nói, chuyện Thiệu Quần muốn cùng Lý Trình Tú kết hôn cũng sẽ không hay đổi thái độ của anh, anh tin tưởng cuộc hôn nhân này sẽ khiến cho Lý Trình Tú vui vẻ, thế nhưng lấy tính cách Trình Tú mà nói sau khi xong hôn lễ sẽ bắt đầu cảm thấy bất an, đồng thời trong lúc kết hôn cũng sẽ băn khoăn rất nhiều, nếu kết hôn xong e là chỉ có mình Thiệu Quần vui vẻ, hiện tại Thiệu Quần hy vọng Lý Trình Tú vui vẻ, cứ như hắn đã bắt đầu học được cách đặt bản thân mình vào hoàn cảnh người khác, muốn đối phương học hành có sự nghiệp, không chỉ là đời sống vật chất, mà còn là nhu cầu tinh thần, hắn muốn cho Ly Trình Tú cảm nhận được cảm giác hoàn toàn có tất cả.

Khi Thiệu Quần lái đến nửa đường, hắn nhận được tin nhắn gửi danh thiếp mấy vị giảng viên từ Lê Sóc.

Đến tối, Ôn Tiểu Huy nghe được tin hủy bỏ hôn lễ, đầu tiên cảm thấy lãng phí công anh tỉ mỉ trang trí giao đường cả buổi, sau đó càng nghĩ càng thấy, giáo đường đẹp như vậy mà!

Sao có thể lãng phí chứ!

Lạc Nghệ bị Tiểu Huy đè ngã xuống ghế sô pha, anh còn vòng chân giữ chặt eo cậu: "Ông xã! Hay chúng ta kết hôn lần nữa đi!"

Lạc Nghệ ôm chặt lấy anh: "Anh muốn kết hôn mười lần cũng được!"

Đến ngày tổ chức, Lý Trình Tú lặng lẽ hỏi, "Thiệu Quần, tại sao Tiểu Huy kết hôn, bạn bè em tới nhiều vậy? Còn Lê đại ca và Cẩm Tân sao ngồi xa như vậy?"

Thiệu Quần tránh nặng tìm nhẹ: "Chắc do hai người đó đáng ghét.

"

"Em đừng nói như vậy.

"

Thiệu Quần nắm chặt tay Lý Trình Tú: "Sau này chúng ta kết hôn không mời hai người họ luôn.

".