Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 48

Đã rất lâu rồi Diệp Chi chưa thấy qua anh hung dữ như thế này.

Không phải nhằm vào cô, nhưng khí thế ở trên người anh cũng rất dọa người. Cảm giác áp bức lâu ngày không thấy lại nặng nề áp sát xuống, mạnh mẽ chân thật đến mức không thể làm lơ.

Hai người đứng cách nhau quá gần, Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, một bàn tay cuốn lấy cổ tay của cô, thậm chí còn có thể cảm nhận được một hơi thở quyến luyến lướt qua vành tai.

Diệp Chi theo bản năng rụt người lại.

Cô gái nhỏ rất dễ bị dọa, khi bị dọa cô sẽ khẽ rùng mình một cái, nhưng chỉ cần xoa xoa đầu nhỏ sẽ ổn ngay thôi.

Vốn không hề muốn trốn thoát.

Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, bàn tay đang ôm cô khẽ xê dịch, lòng bàn tay phủ ở sau đầu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

Diệp Chi không có chút cảm giác nguy cơ nào đối với anh, con ngươi sạch sẽ trong veo thuận theo lực đạo của anh khẽ cong cong lên, quả nhiên cô lập tức thả lỏng trở lại: “ Không đau, em tiêm phong bế, một chút cảm giác cũng không có nha……… ”

Bàn tay phủ ở sau đầu cô khẽ dừng lại.

Diệp Chi nháy nháy đôi mắt: “ ……. ”

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông nặng nề, tầm nhìn ngưng đọng ở trên người cô.

Lại còn tiêm phong bế nữa ư.

Bắn súng rất dễ tạo thành tổn thương do căng thẳng, Lâm Mộ Đông không phải chưa từng tiêm qua phong bế, hơn bất cứ ai khác anh hiểu rõ quá trình tiêm phong bế đau đớn biết bao.

Mặc dù những nhận thức sai lầm có liên quan đến chứng nghiện và tác dụng phụ đã được sửa chữa, nhưng không thể phủ nhận, suy cho cùng cơn đau đớn chính là cơ chế tự bảo vệ của con người, các khớp bị chấn thương được tiêm qua phong bế rất dễ bị chấn thương thêm một lần nữa trong tình huống mất đi sự nhắc nhở bởi cơn đau.

Đợi tác dụng của thuốc tê qua đi, cơn đau đớn sẽ không bớt đi chút nào cả.

Diệp Chi là đội y, càng không thể nào không hiểu những đạo lý này.

Trong tầm mắt của anh, ý thức nguy cơ của Diệp Chi cuối cùng cũng chậm rãi thức tỉnh, thân thể mảnh khảnh cuộn tròn lại, dần dần co thành một nhúm nhỏ ở trong lòng của anh, cô ngẩng mặt lên cẩn thận dè dặt kéo lấy tay áo của anh.

Lâm Mộ Đông không động đậy.

Diệp Chi mím mím khóe môi, đầu ngón tay dời đi một chút, kéo lấy ngón tay của anh, từng chút từng chút nắm chặt.

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông bỗng nhiên trở nên sâu xa hơn, anh cúi đầu.

Cả người cô gái nhỏ bị anh nhốt chặt ở trong lòng, bàn tay ấm áp, mềm như bông nắm lấy ngón tay út của anh, chậm rãi lắc lư lắc lư.

Ngoan ngoãn không thôi.

Nếu như không phải cổ chân sưng to đến mức chói mắt, thì lúc này đây khẳng định sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Diệp Chi bỗng dưng có chút khẩn trương, cô nỗ lực nhẹ giọng giải thích: “ Không sao đâu ạ, em đã điều chỉnh liều lượng, không có tiêm quá nhiều thuốc giảm đau, một lát nữa sẽ bắt đầu đau lại…….. ”

Không biết là cái chữ nào đã khiến cho hô hấp của Lâm Mộ Đông đình trệ, phản ứng của anh ngược lại càng thêm rõ ràng hơn, cánh tay siết chặt, đem cả người cô gắt gao kéo vào trong lòng.

Diệp Chi lập tức ngậm chặt miệng lại.

Lâm Mộ Đông không có nhìn cô, âm giọng trầm thấp, tràn ngập khí lạnh: “ Không sao?”

Diệp Chi bị anh vây hãm giữa hai cánh tay, nhịp tim khẽ tăng tốc.

Bất luận là khôi phục hay là tòng y, nội bộ những người hành nghề thường sẽ không quá xem trọng những vết thương như thế này.

Tuy rằng phần lớn những người làm nghề hồi phục chức năng và bác sĩ đều không có không ít người bởi vì bệnh nghề nghiệp mà lơ là bản thân mình, nhưng theo thói quen, thông thường vẫn có rất ít người đem những lời dặn dò và yêu cầu nghiêm khắc khi chữa trị cho bệnh nhân đặt lên trên người của mình.

Diệp Chi há miệng định nói, lại bị ham muốn sống còn của bản năng đem lời định nói ngăn chặn lại.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Mộ Đông như thế này.

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông vô cùng lạnh lẽo, có cỗ cáu gắt buồn bực nào đó bị cất giấu thật sâu xuyên qua đáy mắt, bị anh che đậy lại dưới lớp mi mắt.

Diệp Chi ngây ngốc ngẩng đầu lên.

Nhịp tim của cô khẽ tăng nhanh, nhưng vẫn là theo bản năng không biết trốn tránh anh, cô chỉ cẩn thận dè dặt mà sờ vào bàn tay của anh.

Lạnh như băng, gân xanh nổi lên, lạnh lẽo đến mức khiến cô nhẹ nhàng run rẩy.

“ Trước tiên em đừng động đậy. ”

Lâm Mộ Đông khép mắt lại, đồng thời che giấu đi tất cả cảm xúc đang dâng trào ở đáy mắt, âm giọng lạnh nhạt rõ ràng.

“ Em đừng sợ. ”

Những câu anh nói đều là những câu từ mệnh lệnh ngắn gọn đơn giản, bả vai sắc bén, hầu kết nương theo giọng nói trầm thấp của anh khe khẽ động đậy: “ Đợi một lát, anh……. ”

Diệp Chi nghe lời mà gật gật đầu.

Cô không có thu tay lại, mà là từng chút từng chút phủ lên mu bàn tay của Lâm Mộ Đông: “ Em không sợ. ”

Cô chậm rãi dán sát vào giữa cổ của Lâm Mộ Đông, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo một độ ấm mềm mại: “ Huấn luyện viên Lâm, đừng sợ. ”

Lồng ngực của Lâm Mộ Đông đột nhiên xao động.

Bỗng nhiên anh dùng sức cắn lấy môi dưới, cho đến khi có một mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa ở trong miệng.

Cơn đau kịch liệt áp chế lại cảm xúc tàn bạo đang cuộn trào trong cơ thể, Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, cố gắng hết sức đem lực chú ý của bản thân âm thầm dời đi, cánh tay anh khẽ trượt xuống phía dưới.

Bả vai của Diệp Chi bị anh ghì lại đến mức tê rần, lúc này đây cô mới cảm thấy đau nhói, trầm giọng ui da một tiếng, rồi hít một ngụm khí lạnh.

Lực đạo đang siết ở trên vai phút chốc thả lỏng ra bớt.

Sức lực của toàn bộ cánh tay Lâm Mộ Đông lại lần nữa trở nên ẩn nhẫn và khắc chế, cái lực đạo trước đó gần như muốn đem cô dung nhập vào cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng, âm giọng của anh trầm thấp: “ Đau à?”

Diệp Chi theo bản năng mà trả lời một tiếng, rồi lại cảm thấy trạng thái của anh có chút không đúng, cô nắm lấy cánh tay của anh, từng chút từng chút nhấc bản thân mình lên.

Cô gái nhỏ cố gắng ngửa người ra sau, ánh mắt trong veo mềm mại, rơi vào tầm mắt của Lâm Mộ Đông.

“ Không đau ạ. ”

Hốc mắt của cô có chút ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng lắc đầu: “ Không phải rất đau, chỉ đau một chút thôi ạ. ”

Diệp Chi nhìn lấy anh, mím mím môi, cô có chút khẩn trương: “ Anh tức giận em à?”

Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, không chút động đậy mà ôm chặt cô.

Anh không có tư cách và lập trường tức giận.

Tiêm qua phong bế, Diệp Chi không phải bị thương trong hôm nay, trước lúc đi buổi hội nghị cô vẫn còn bình thường, chỉ có thể là bị thương ngay lúc đó.

Anh đã đưa cô quay về, thế mà lại không phát hiện ra.

Một mình cô ngồi xổm ở trên nền tuyết, bị người khác ức hiếp, chân bị trật, có bao nhiêu đau đớn có bao nhiêu sợ hãi, anh đều không hề biết.

Hôm nay anh lại còn để cô một mình ở lại khách sạn, khiến cô vì không yên tâm, đã tự mình tiêm phong bế rồi chạy đến đây.

Anh còn hung dữ với cô.

Sao anh lại có thể quá đáng đến như thế chứ.

Lâm Mộ Đông ngồi ngây người một lúc, anh trầm mặc rút cái tay đang bị cô nắm lấy ra, ôm lấy cô muốn để cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi lại hòm thuốc xem thử xem có thứ gì có thể giúp cô xử lý vết thương hay không.

Động tác của anh có chút đột ngột, Diệp Chi bị giật cả mình, cô dựa vào lòng của anh, muốn giữ thăng bằng.

Cô gái nhỏ đối với anh thực sự không có chút phòng bị nào, cô căn bản không biết tư thế này có ý nghĩa như thế nào, cô chỉ nghe theo bản năng nắm lấy góc áo của anh, rụt người vào giữa hai cánh tay của anh.

Mềm mại ấm nóng, mang theo một chút hương sữa ngọt ngoài, hoàn toàn vô thức mà dụi vào vòng tay ấm áp của anh.

Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, từng chút từng chút đè ép xuống cảm xúc ở lồng ngực, giọng nói anh hơi khàn: “ Diệp Chi. ”

Diệp Chi vô thức ngẩng đầu lên.

Lâm Mộ Đông dùng sức nhắm chặt đôi mắt.

Cảm xúc xa lạ cuộn trào lên, ngang tàn cấu xé cùng với lý trí.

Anh gần như không nhịn được muốn hôn cô.

Hôn cô, bảo cô nghe lời, ôm cô thật chặt. Dùng một thân phận có thể giám sát cô để cô đối xử với chính bản thân mình thật tốt, không phải đội y và đội viên, thời thời khắc khắc đem cô buộc ở bên cạnh bản thân mình.

Không hung dữ với cô, không làm đau cô, chỉ đem cô ôm về cất giấu đi, nhìn ngắm cô.

Anh không biết những kiểu suy nghĩ như thế này rốt cuộc đã xuất hiện từ lúc nào, nhưng một khi nhận ra, thì đã hoàn toàn không thể áp chế được nữa.

Nhưng anh lại không dám để Diệp Chi phát giác ra.

Cô quá ngoan ngoãn, lại ngây thơ, giống như một con động vật nhỏ không biết nhân gian hiểm ác, từng chút từng chút ló đầu ra khỏi hang, dùng bộ lông mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu ngón tay của anh.

Từng chút từng chút một, cô sẽ đi theo anh, sẽ ăn kẹo mà anh cho, sẽ mềm mại như bông lăn lộn ở giữa lòng bàn tay của anh.

Nhưng anh vẫn sợ.

Anh sợ vào một khắc nào đó, anh sẽ dọa cô chạy mất.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông trở nên nặng nề, cánh tay muốn siết chặt, rồi lại cưỡng ép bản thân mình dần dần thả lỏng.

Cô gái nhỏ vẫn không biết anh đang nghĩ cái gì, cô chỉ nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, nghe lời mà ngồi yên đó không chút động đậy, ngoan ngoãn chiếm dụng một bên đùi của anh.

Lâm Mộ Đông rũ đôi mắt, ánh mắt nồng đậm đến mức gần như không đoán được cảm xúc gì.

Diệp Chi cẩn thận dè dặt di chuyển tầm mắt, cô muốn nhìn rõ đôi mắt của anh hơn.

Lâm Mộ Đông dời ánh mắt đi.

Diệp Chi lại di chuyển theo anh.

Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, ánh mắt lại lần nữa dời sang một bên.

Lập tức có thể nhìn xem rốt cuộc huấn luyện viên Lâm có tức giận hay không, Diệp Chi càng nỗ lực hơn một chút, cô nắm lấy cánh tay của anh, dò đầu qua nhìn thẳng vào anh.

Cô đã ngồi ở ngay sát bìa ghế, cứ dịch chuyển từng chút từng chút như thế này, bỗng nhiên không kịp phòng bị bổ vào không khí, cả người cô phút chốc mất trọng lực.

Sau đón men theo hai chân của huấn luyện viên Lâm lộp bộp trượt xuống dưới.

……….

Có một bàn tay kịp thời kéo lấy cô.

Diệp Chi bị dọa một phen, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, ngẩng đầu lên.

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn lấy cô, chân mày nhíu lại không thành tiếng, thần sắc có chút đau đầu lại bất lực.

Chút dáng vẻ tức giận ấy cuối cùng cũng không thấy đâu nữa.

Anh cúi người ôm lấy cô, vô cùng vững vàng, cánh tay luồn qua giữa khuỷu chân, một tay khác luồn ra sau lưng, bắt lấy cổ tay của cô, anh nhẹ nhàng nhấc lên liền đem cô đặt lại lên đùi.

Đội y người đã nguy hiểm tránh khỏi cổ chân đã bị thương lại lần nữa gặp phải số phận éo le té trúng ngay xương cụt.

Diệp Chi ngẩng mặt lên, đôi mắt cô chớp chớp, từng chút từng chút cong cong lên sáng rực, cô dang rộng hai tay ra ôm lấy cánh tay của anh.

Lâm Mộ Đông lần này không có rút tay lại nữa, mà ngược lại anh đem cô cuốn vào trong lòng siết chặt lấy, ánh mắt rơi ở trên người cô một hồi lâu, sau lại bất lực mà thở dài một hơi.

Hiện thực dường như có chút chênh lệch so với ý nghĩ của anh.

Động vật nhỏ có bị dọa chạy mất hay không còn chưa chắc, nhưng nhất định không thể không có người trông chừng.

Nếu không có thể sẽ va vào cửa, lạc đường, trật chân, bị ức hiếp.

Còn có thể ngồi đó ngồi đó rồi từ trên đùi trượt xuống.

Lâm Mộ Đông giơ tay lên, phủ lên đầu của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa một cái: “ Em tự mình ngồi đây một lúc, không được động đậy, anh đi xử lý vết thương cho em. ”

Anh ôm lấy Diệp Chi, cẩn thận đem cô đặt lên ghế sô pha, rồi đứng dậy đi lấy hòm thuốc.

Diệp Chi cuộn người trên ghế sô pha, nghe lời không động đậy, cô ló đầu ra len lén nhìn anh.

Không biết tại sao, cô cảm thấy tâm trạng của huấn luyện viên Lâm hình như đã đỡ hơn vừa rồi một chút xíu.

Lâm Mộ Đông không có nán lại lâu, anh cầm theo hòm thuốc quay trở lại, nửa quỳ xuống ở trước ghế sô pha, đỡ lấy cổ chân bị thương của cô, đem ống quần cẩn thận vén lên cao.

Động tác của anh quá đỗi nhanh nhẹn, Diệp Chi cách một chốc sau mới hồi lại thần, trên mặt cô đột nhiên ửng đỏ, cô theo bản năng rụt chân lại: “ Huấn luyện viên Lâm, để em tự làm…….. ”

“ Nghe lời đi. ”

Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, tầm mắt của anh rơi trên vết thương của cô.

Da thịt của Diệp Chi rất trắng trẻo, không chỉ lộ ra chỗ sưng đỏ kia, vết máu bầm ở bên cạnh cũng đã hiện ra một màu xanh tím nhìn thấy mà đau lòng, một mực thuận theo đó lan dần ra một khoảng lớn.

Chân mày của Lâm Mộ Đông nhíu lại càng chặt hơn, tay trái anh đỡ lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, ngón tay khẽ trì độn, anh thả nhẹ lực đạo chạm lên đó.

Có một chút ý lạnh thấu xương không thể kiểm soát lại lần nữa tản ra khắp cả người anh.

Trộn lẫn cùng xúc cảm có chút xa lạ ở trên cổ chân, khiến Diệp Chi vô thúc nhẹ nhàng rụt chân lại.

Lâm Mộ Đông dừng lại động tác, anh ngẩng đầu: “ Đau à?”

“ Không ạ…… ”

Trên mặt của Diệp Chi nóng rực, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, giọng nói cũng nhỏ đến mức gần như nghe không rõ.

Học khoa hồi phục chức năng, thực ra không đến nỗi để ý nhiều như thế.

Ở góc độ y học chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, vốn dĩ không nên tồn tại quan niệm khác biệt giới tính, nhưng không biết tại sao, lúc Lâm Mộ Đông chạm vào cô, cô lại cảm thấy thật căng thẳng.

Thuốc phong bế đã ngăn cách một phần nhận thức, đến cả xúc cảm trên da thịt cũng trì độn đi không ít.

Nhưng cô vẫn cảm nhận được.

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán lên cổ chân của cô, Lâm Mộ Đông giúp cô xịt lên một lớp thuốc bạch dược Vân Nam mát lạnh, sườn bàn tay phủ lên nơi bị trật, chậm rãi xoa bóp.

Lòng bàn tay dán lên nơi bị sưng đỏ trật khớp, thình thịch thình thịch, dường như có thể cảm nhận được tiếng tim đập.

Diệp Chi chậm rãi níu lấy góc áo, vặn thành một nhúm nhăn nheo, nhiệt độ toàn thân cô từng chút từng chút tăng cao.

Lâm Mộ Đông xác nhận xong cô không đau mới tiếp tục, anh rũ tầm mắt xuống, đang chuyên chú giúp cô xoa bóp nơi bị thương.

Bệnh lâu ngày thành bác sĩ, thủ pháp của anh rất chuyên nghiệp, lực đạo được khống chế không nặng cũng không nhẹ, đè ấn thả lỏng theo một quy luật, chậm rãi dùng sức, từng chút từng chút khiến thuốc ngấm vào da thịt.

Anh ngồi kiểu nửa quỳ, ở trước mặt cô, sống lưng được áo sơ mi phác họa ra một đường nét gọn gàng.

Tất cả mọi cách khai thông và chữa trị có liên quan đến PTSD cô đều chưa kịp làm, sự tàn bạo và lạnh lẽo đáng sợ ở trên người của Lâm Mộ Đông dường như đã đột ngột biến mất trong chớp mắt, hoặc có thể là anh đã hoàn toàn thu lại, cất giấu vào một nơi sâu thẳm nào đó mà cô tạm thời vẫn chưa chạm đến được.

Diệp Chi khẽ sáp người về phía trước.

Bé động vật nhỏ không cẩn thận bị thương, không nghe lời lén chạy ra ngoài, lại được chuyên tâm xử lý vết thương đang từng chút từng chút ló ra vành tai nho nhỏ, muốn đem cái người vừa nãy còn rất hung dữ nhìn rõ hơn một chút.

Ngón tay thon dài trắng lạnh khép hờ lại, lực đạo ở lòng bàn tay dán vào nơi vết thương, trầm ổn vững vàng.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ rọi vào trong, rơi trên góc nghiêng khuôn mặt thâm thúy của Lâm Mộ Đông, mạ lên một màu vàng nhạt dịu dàng cho lông mi của anh.

Diệp Chi không nhịn được duỗi tay ra, cô nhẹ nhàng chạm vào lông mi của Lâm Mộ Đông.

Động tác của Lâm Mộ Đông khẽ đơ ra, anh ngẩng đầu lên.

Đến cả ngửa ra sau tránh đi anh cũng không biết, Diệp Chi vội vã thu tay về, hứng lấy cái nhìn chăm chú an tĩnh hơi mang chút hỏi dò của Lâm Mộ Đông, cô do dự một lúc: “ Huấn luyện viên Lâm……anh đang nghĩ gì thế ạ?”

Ánh mắt của Lâm Mộ Đông khẽ động đậy, tầm mắt rủ xuống.

Anh muốn hôn cô.

Không phải là nhẹ nhàng lướt qua vầng trán, cũng không cách một bàn tay, không ẩn giấu cảm xúc đang dâng trào ở lồng ngực, mà là trói lấy cô, dung nhập vào xương máu, hôn cô thật nồng cháy.

Sau đó đem cô mang về cất giấu đi.

Không giấu đi cũng được, nhưng phải để anh dắt lấy, bất luận là đi đến đâu, đều phải để anh trông chừng ở bên cạnh.

Không được bị thương mà không nói, không được bật đèn pin rồi thức khuya, không được để bị người khác ức hiếp, không được thương tâm đau buồn.

Anh muốn cô.

Nếu như không được, thì anh sẽ bảo vệ cô nửa bước không rời.

………..

Đè xuống những suy nghĩ gần như điên cuồng, Lâm Mộ Đông khép mắt lại, âm giọng dịu dàng trở lại: “ Anh không nghĩ gì cả. ”

Trong cơ thể của anh có một con thú dữ ăn thịt người đang tồn tại.

Cô gái nhỏ nhỏ bé như thế, mềm mại như bông, vừa ngoan ngoãn gan lại bé, sao lại có thể không sợ chứ.

Anh đã xử lý xong vết thương của Diệp Chi, giúp cô đem ống quần từng vòng từng vòng kéo xuống. Rồi đem từng món từng món thuốc men đặt trở về, anh đi đến bồn rửa tay ở trước cửa rửa tay.

Dòng nước lạnh lẽo xối lên tay anh, tạm thời dập tắt đi cơn cáu gắt nóng hổi ở trong lồng ngực anh.

“ Mấy ngày tới em không được đi lại, anh sẽ đúng giờ đến kiểm tra đấy. ”

Lâm Mộ Đông đang rửa tay, anh cố gắng hết sức duy trì ngữ khí bình thản: “ Phải dưỡng thương cho tốt trước đã, ngày mai phải về nước, em có cần gì thì nói……… ”

Lời nói của anh đột ngột dừng lại.

Chiếc bóng nhỏ nhắn kia đã ngoan cường bền bỉ mà đi đến bên cạnh anh, mềm mềm mại mại, đổ xuống ở bên cạnh tay anh.

“ Diệp Chi, nghe lời nào. ”

Lâm Mộ Đông đứng xoay lưng với cô, anh hít sâu một hơi, cánh tay căng chặt: “ Đừng khiến anh không nhịn được, đến lúc đó em sẽ thật sự  không đi lại được đấy……. ”

Không phải lần nào anh cũng có thể khống chế được bản thân mình.

Anh quá sợ sẽ dọa đến cô.

“ Em vốn dĩ cũng không đi được nha. ”

Giọng nói của cô gái nhỏ từ sau lưng truyền đến, rất nỗ lực kéo lấy tay áo của anh, lực đạo bỗng dưng đung đa đung đưa.

“ Em là nhảy qua đây đấy……. ”

Vành tai của Diệp Chi vẫn đang ửng đỏ, cô nắm lấy tay áo của anh, rất cố gắng để đứng vững, gương mặt ửng đỏ chậm rãi lên tiếng.

“ Anh còn không ôm em sao, em sắp ngã rồi này. ”