Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 12: Đóa Hoa Quỳnh 4

Mặc Thanh không giấu nổi vẻ sửng sốt, y lùi hẳn lại núp sau lưng Dư Phong.

Đứa nhỏ bị bùa chú khống chế, nó tức giận điên cuồng gào lên.

“Đạo sĩ đáng chết mau thả ta ra, ta nhất định phải giết sạch đám các ngươi!!!”

“Thả ra để ngươi giết ta? Ta đâu có ngu.” Dư Phong ung dung đáp, để lại Mặc Thanh vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì.

Xung quanh đột nhiên sáng lên ánh đuốc, người trong phủ nghe tiếng động cũng lần lượt đi ra.

Nhìn thấy yêu ma đã bị trấn áp, họ vẫn không kìm được vẻ sợ hãi lo lắng hỏi: “Đạo trưởng, như vậy là đã bắt được rồi?”

Dư Phong hơi nhướn mày lên hỏi lại: “Hà lão gia ông có nhận ra đây là ai không?”

Hà lão gia ngó ngàng đứa nhỏ kia một lượt, sau đó vội vàng né tránh lắc đầu nói: “Không quen.”

Đứa nhỏ đột nhiên cười lên, tiếng cười khanh khách khiến người ta nổi da gà.

Nó cười một hồi lâu, vì bùa chú xung quanh nên không thể di chuyển, nhưng ánh mắt vẫn rõ mồn một oán hận nhìn về phía Hà lão gia.

Nó gằn giọng nói: “Sao ngươi quên đi cốt nhục của mình nhanh vậy...!cha?”

Nghe đến đây Mặc Thanh giật mình quay người nhìn lại, Hà lão gia tái mặt hốt hoảng phủ nhận.

“Yêu ma nói linh tinh! Ai là cha của ngươi chứ?”

“Phu nhân đừng chạy! Phu nhân, người mau trở về đi!”

Lão vừa dứt lời, có một người phụ nữ điên dại từ trong phòng gào thét chạy vọt ra, nha hoàn phía sau còn không ngừng gọi với lại.

Tất cả đều bị gây chú ý quay người nhìn về phía đó.

Nữ nhân kia vừa ôm đầu vừa chạy, bị người giữ lại cũng nhất định không nghe, tách đám đông đi về phía này.

Vừa nhìn thấy đứa trẻ bị vây trong bùa chú, nàng thảm thiết khóc nấc lên.

“Lan Nhi!”

Dư Phong ghé xuống bên tai Mặc Thanh nói nhỏ: “Đây chính là tam phu nhân của Hà gia, nghe nói là bị đứa nhỏ này dọa đến mức thần trí không còn minh mẫn.”

Hà lão gia nhìn tình trạng này thực sự bối rối, vội ra lệnh cho hạ nhân.

“Ta đã nói trông chừng bà ta cho kỹ, không được để chạy ra ngoài làm loạn rồi mà! Còn ngây ra đó làm gì?”

Hạ nhân lập tức chạy lại, người cầm tay vừa đỡ vừa kéo tam phu nhân đứng lên, nhưng nàng cứ như điên mà gào khóc.

“Các ngươi bỏ ra! Để ta đi với Lan Nhi của ta!”

Đến đây thì không cần ai giải thích cũng đủ hiểu, có lẽ Lan Nhi này chính là con của tam phu nhân với Hà lão gia.

Nhưng tại sao người làm cha mẹ lại để con mình trở thành một cô hồn dã quỷ vậy chứ?

Tam phu nhân như có sức mạnh vô hình, thoạt nhìn yếu ớt lại đẩy ngã hết đám hạ nhân xung quanh tiến về phía Lan Nhi.

Nàng nhìn đứa con giờ đã trở thành cô hồn dã quỷ, tay run run đưa về phía trước đau xót nói: “Con gái, ta biết ta sai rồi, năm xưa ta không nên làm như thế.

Hiện tại con về đây cũng chỉ muốn lấy mạng ta thôi đúng không? Nếu đã vậy con cứ lấy đi, ta đi cùng con là được chứ gì…”

Lan Nhi vẻ mặt chán ghét quay mặt sang hướng khác không trả lời, tam phu nhân vẫn bất chấp tiến lên phía trước.

“Con là một đứa trẻ ngoan...!Nếu con...!con còn sống chắc cũng tầm tuổi này rồi.

Cũng xinh đẹp như vậy...”

Lan Nhi đột nhiên gào lớn lên: “Bà im miệng đi.

Bà không phải nương của ta!”

“Lan Nhi để ta đi cùng con được không? Con tha cho mọi người đi, đều là lỗi của ta...!để ta xuống đó với con.”

“Bà thật sự tự nguyện theo ta?” Lan Nhi đột nhiên hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên cười.

Tam phu nhân lập tức gật đầu lia lịa, nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Vậy thì bà lại đây với ta, tiến lại gần ta đi...”

“Chúng ta không phải nên làm gì sao?” Mặc Thanh nhìn thấy hoàn cảnh này, sốt ruột quay qua hỏi Dư Phong.

“Đây là chuyện nhà họ, chúng ta không nên xen vào.”

Mặc Thanh mím môi như muốn nói gì đó nhưng lại không thể phản bác.

Dư Phong nói không sai, dù hai người có muốn cũng không làm gì được.

Chắc chắn trong chuyện này còn có uẩn khúc.

Tam phu nhân mặc kệ lời kêu gọi của những người khác, gỡ bỏ lá bùa chắn trước mặt đi vào.

Bùa này có tác dụng với ma quỷ nhưng lại không có tác dụng với người thường.

Lan Nhi là hồn ma không thể làm gì nhưng tam phu nhân có thể dễ dàng chạm tới, vừa nhìn thấy mẹ mình, Lan Nhi đã trở về bộ dạng đáng yêu như lúc mới gặp Mặc Thanh.

Nó nhẹ giọng nói: “Nương...!người đến rồi!”

“Ta...!ta đến rồi.” Tam phu nhân bật khóc.

“Con bị sợi dây này trói chặt quá, người mau cởi trói cho con.”

Hà lão gia hốt hoảng gào ầm lên: “Phu nhân không được! Cởi sợi dây đó ra nó nhất định sẽ giết cả nhà chúng ta!”

Nhưng tam phu nhân không để ý đến ai, nàng len lén lau nước mắt, liên tục gật đầu nói được rồi nhẹ nhàng tháo sợi dây ra.

Lan Nhi mỉm cười hỏi lại: “Nương định đi theo con thật sao?”

“Thật...!chỉ còn con buông tha cho những người khác, ta đi theo con.”

Lan Nhi mỉm cười nhưng nhưng nụ cười ngày càng nhạt, nó kéo trâm bạc từ trên tóc xuống đưa cho nàng.

Tam phu nhân nhìn nó một lúc sau đó chợt hiểu, nàng cầm lấy không do dự đâm một nhát lên bụng mình.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng thét hoảng hốt, tam phu nhân bàn tay thấm máu từ từ ngã xuống.

Bên ngoài Hà lão gia mặt tái lại hoảng sợ đến mức không thể đứng vững.

Lan Nhi mỉm cười thỏa mãn, cúi xuống xoa tay lên mặt tam phu nhân nhẹ giọng nói: “Cuối cùng con cũng được ở bên nương rồi...”

Tam phu nhân run run đưa tay lên định sờ lên mặt Lan Nhi.

Nàng mỉm cười, nụ cười ấm áp của mẹ dành cho con gái, nhưng bàn tay vô lực chưa chạm đến đã buông thõng xuống.

Lan Nhi đạt được điều mình muốn, nó cười mãn nguyện rồi dần mờ nhạt tan biến vào không trung.

Người ta nói sau khi hồn ma đã hoàn thành tâm nguyện sẽ rời khỏi nhân gian không còn lưu luyến nữa, có lẽ lưu luyến lớn nhất của Lan Nhi là được bên cạnh mẹ.

Chuyện xảy ra thật sự nhanh, Hà lão gia vẫn chưa kịp hoàn hồn lại đã nghe thấy giọng Dư Phong nói: “Thực ra đứa trẻ này rất tốt, nó đã biến thành cô hồn dã quỷ, muốn giết cả nhà các người không phải là chuyện khó.

Nhưng nó không hề làm vậy.”

Ý hắn muốn nói, vì Hà phủ là người nhà của Lan Nhi nên dù có oán hận thế nào đi nữa, nó cũng chỉ muốn dọa cho họ một trận khiếp vía chứ không làm hại đến tính mạng ai.

Những đạo sĩ kia coi như là xui xẻo.

Hà lão gia nghe đến đây ôm mặt khóc nấc lên.

Vài năm trước lão cũng từng rất vui mừng khi nhìn thấy Lan Nhi chào đời, đứa nhỏ trắng trẻo tròn trịa vừa mới sinh đã nở nụ cười thật tươi, chỉ tiếc rằng sau đó việc làm ăn trong nhà không được tốt, liên tục gặp chuyện.

Một đạo sĩ đến nói Lan Nhi là khắc tinh là thứ cực kỳ xui xẻo, nếu không giết nó, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thậm chí là mất mạng.

Hà lão gia đem lời này đi nói với tam phu nhân cho nàng tự quyết định.

Phận làm thiếp đã khó, tam phu nhân nhẫn nhịn suốt nhiều năm đến năm Lan Nhi ba tuổi nàng thực bị dồn vào mức đường cùng.

Hà gia càng ngày càng làm ăn thua lỗ, nàng hàng ngày sống cũng không yên thân.

Nghĩ ít ra nếu mất đứa con này nàng còn có thể sinh một đứa khác, hơn nữa Hà lão gia hứa hẹn đủ điều sau này sẽ bù đắp cho nàng.

Trong cơn mê muội tam phu nhân cuối cùng đã xuống tay với đứa nhỏ.

Đứa nhỏ mới chỉ ba tuổi nào có biết gì.

Lúc nàng dùng sợi dây buộc vào cổ, nó còn tưởng mẹ mình muốn chơi đùa, cong khóe môi lên dùng chất giọng mới tập tành ngây thơ nói: “Nương...!con yêu nương.”

Cũng không biết thực sự phải do Lan Nhi hay không, quả nhiên sau khi đứa nhỏ chết đi Hà gia làm ăn phát đạt trở lại, không những thế càng ngày càng phất lên.

Hai năm trôi qua mọi người cũng đã thật sự quên mất có một đứa nhỏ như thế từng tồn tại, chỉ là không ai biết rằng nó chưa từng rời khỏi Hà gia, hơn nữa còn ở rất gần.

Tam phu nhân không biết tại sao lại chôn Lan Nhi dưới đám hoa quỳnh, lần đầu tiên nhìn thấy Dư Phong đã không khỏi cảm khái, sao hoa quỳnh này lại tươi tốt đến vậy?

Dư Phong nhìn thảm cảnh trước mặt vỗ nhẹ lưng Mặc Thanh nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Mặc Thanh đôi mắt đã có phần đỏ ửng lên nhìn hắn hỏi: “Cứ đi như vậy?”

“Chúng ta chỉ có thể tiêu diệt ma quỷ, còn những chuyện khác khắc có người xử lý.”

Mặc Thanh khịt khịt mũi, thực ra y chỉ muốn hỏi không lấy tiền công à mà thôi.

Một thời gian sau không biết sao chuyện này đến tai quan phủ, Hà lão gia tuy không trực tiếp giết người nhưng cũng không thể tránh khỏi tội, ông bị bắt đến nhà lao.

Hà gia đột nhiên cũng làm ăn thất bát nhanh chóng lụi bại.

Lần này thì không còn đứa nhỏ nào để đổ lỗi nữa, vận xui đến thì dù làm cách nào cũng không thể tránh được, chỉ là đến sớm hay đến muộn.