Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 45: hoàng thượng đừng như vậy

"Phụt ——" Tô Đường đầu tiên phun ngụm trà trong miệng.

 

Tống Hoành khiếp sợ.

 

Hắn ngàn tính vạn toán, đã tính qua Cố Diệc Dữ sẽ suy nghĩ cẩn thận, mình không có khả năng cưới được vợ trước của hoàng đế cho nên nhanh chóng biết khó mà lui, đã tính qua Cố Diệc Dữ sẽ lựa chọn im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng thật ra vẫn có chút rục rịch với Tô Đường của hắn, còn tính qua Cố Diệc Dữ này sợ tới mức thống khổ rơi nước mắt, ôm đùi hắn nói "Hoàng Thượng, ta không dám nữa.", nhưng trăm triệu lần chưa từng tính đến bước, người này thế mà còn dám ở trước mặt hắn muốn hắn thành toàn chuyện hắn và Tô Đường?

 

Đặc biệt thế này so với trực tiếp viết trên tấu chương nói Hoàng Thượng ta muốn thành hôn với Tô quý phi trước kia của người lại còn kích thích hơn.

 

Lúc này ngược lại đổi thành Tống Hoành nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

 

Nói thẳng trẫm sẽ không thành toàn cho các ngươi, nhưng tốt xấu cũng phải có lí do gì mới không thành toàn chứ, Hoàng Thượng mấy ngày nay đều đã thành toàn nhiều quyến lữ như vậy.

 

Bởi vì Tô Đường trước kia là quý phi của hắn?

 

Thế này còn không phải là tuyên bố với văn võ cả triều rằng Hoàng Thượng có dư tình chưa dứt với Tô quý phi hay sao?

 

Sự kiêu ngạo của Tống Hoành không cho phép hắn làm như vậy, từ trước đến nay chỉ có nữ nhân đến bên cạnh hắn, làm sao có thể để cho tất cả mọi người biết đế vương anh tuấn đa tình gần đây lại say đắm Tô Đường đến thần hồn điên đảo, mỗi ngày giống như một con chó con chạy theo sau mông của người ta.

 

 

Hay là nói là bởi vì là nữ nhân của hoàng đế nên không cho phép tái giá?

 

Chỉ là bất luận là người triều đại nào cũng đều không có quy củ này. (Đương nhiên, năm đó người lập ra pháp lệnh pháp quy cũng sẽ không có sức tưởng tượng đến như vậy.)

 

Sắc mặt Tống Hoành vô cùng khó coi, liếc Cố Diệc Dữ một cái.

 

Hắn phát hiện một người không biết xấu hổ đứng lên, quả nhiên là không ai có thể địch lại được, khi Cố Diệc Dữ không biết xấu hổ trực tiếp nói với hắn muốn thành hôn với Tô Đường, Tống Hoành ngược lại nhất thời bị chèn ép.

 

Tiểu tử giỏi lắm, còn có một kẻ như hắn.

 

Đại não Tô Đường vẫn còn đang hỗn độn.

 

Nàng và Cố Diệc Dữ ở Đại Lương này, mới gặp nhau một lần, lại còn chưa tới hai canh giờ nha.

 

Hay là đây là bạn cùng bàn mỗi ngày đều tranh đồ ăn vặt với nàng?

 

Tuy rằng biết hôm nay là tới xem mặt, nhưng rõ ràng mới có hai canh giờ, làm sao đã tiến lên xin Hoàng Thượng thành toàn cho?

 

Cái này không phải là về sau nếu hai người thật sự ưng ý nhau, lúc trở thành một đôi uyên ương mới nói với Hoàng Thượng sao? Tiến độ này quá nhanh, nàng thật sự theo không kịp!

 

Cố Diệc Dữ vô cùng vừa lòng với phản ứng của Tống Hoành.

 

Hắn ngẩng đầu, mặt đối mặt với Tống Hoành, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười.

 

Nhìn bộ dạng Tống Hoành không nói nên lời, không hề dễ chịu.

 

Tống Hoành xanh mặt.

 

Hắn lạnh lùng liếc Cố Diệc Dữ, sau đó tầm mắt lại chuyển đến trên người Tô Đường lúc này vẻ mặt mờ mịt đang không biết làm thế nào.

 

Nhìn thấy phản ứng này của Tô Đường, Tống Hoành liền yên tâm hơn.

 

Cố Diệc Dữ là loại người không dễ chọc, nhưng Tống Hoành lại càng không phải là người dễ đối phó, hắn bưng chén trà trước mặt lên, thổi thổi lá trà trên mặt, uống một ngụm, sau đó từ từ nói: "Tô. . . . . . tiểu thư, ngươi cho rằng đề nghị của Cố công tử thế nào?"

 

"Hả?" Tô Đường không nghĩ tới chuyện này đột nhiên lại bị chuyển sang người mình, vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ánh mắt nóng rực dán trên người.

 

Cố Diệc Dữ âm thầm nắm chặt nắm tay.

 

Tống Hoành nhướng mi: "Việc hôn nhân này, từ trước đến nay coi trọng nhất chính là hai bên đều có tình cảm với nhau, trẫm chỉ mới nghe lời của Cố công tử, thật cũng muốn nghe ý của Tô tiểu thư, chỉ khi Tô tiểu thư cũng ‘lòng tràn đầy mến mộ’, muốn gả cho Cố công tử, trẫm mới không tính đến chuyện chia đôi xẻ lứa, không phụ lòng một đoạn nhân duyên tốt đẹp."

 

Hắn cố ý nhấn mạnh năm chữ ‘lòng tràn đầy mến mộ’ này, rõ ràng còn làm mặt cau mày có với Tô Đường.

 

Tô Đường nhìn Tống Hoành, ánh mắt hai người đối diện nhau, Tô Đường liền lập tức dời tầm mắt đi nơi khác

 

Cho dù bây giờ Tô Đường thật sự có tình cảm với Cố Diệc Dữ, nhưng làm thế nào có thể ở trước mặt Tống Hoành nói ra nàng muốn gả cho Cố Diệc Dữ.

 

Tô Đường kéo kéo khóe miệng, gảy gảy đầu ngón tay, cúi đầu nói: "Thần, thần nữ cho rằng không ổn."

 

Nàng liếc Cố Diệc Dữ một cái: "Thần nữ, không xứng với Cố công tử."

 

Tô Đường thật sự cảm thấy bản thân không xứng với người ta, nàng đã gả đi một lần, chồng trước là hoàng đế, lại còn bị thái hậu phế truất ra khỏi cung, Cố Diệc Dữ chỉ là trước đây sức khỏe có kém một chút, nhưng hiện tại đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa phụ thân là trưởng viện Hàn Lâm, lại chưa từng lấy vợ, những cô nương trong kinh thành muốn gả cho hắn khẳng định có khối người.

 

Nàng vẫn không nên đến gây tổn hại cho người ta. Tô Đường nghĩ.

 

Cố Diệc Dữ nghe lời nói của Tô Đường, thân mình khẽ run, môi mỏng nháy mắt không còn chút máu.

 

Tống Hoành lộ ra nụ cười của người thắng cuộc: "Nếu Tô tiểu thư đã nói như vậy, trẫm tất nhiên sẽ không miễn cưỡng. Thỉnh cầu của Cố công tử, sợ là tạm thời không thể đáp ứng."

 

Cố Chi Tung cùng Tô Tồn cố ý muốn cho Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ ở chung với nhau lâu một chút, bố vợ cùng con rễ tương lai cũng có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu, hôn sự của Tô Tồn cùng Cố tiểu thư đã tính toán xong xuôi, liền không trở về.

 

Kỳ thật bên này hai người đã sớm tan rồi, ai cũng không ngờ tới nửa đường lại đụng phải Tống Hoành, Cố Diệc Dữ đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Tô Đường rời đi.

 

Ánh mắt hắn nhíu lại, nhìn bóng dáng Tô Đường nhỏ dần mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm quyền.

 

Cố Diệc Dữ đột nhiên cười cười, gương mặt tái nhợt cũng đã khôi phục huyết sắc, lấy lại tinh thần, thân ảnh cô đơn vừa rồi bây giờ hoàn toàn đã không còn thấy bóng dáng.

 

Hoàng Thượng có như thế nào, Đường Nhi vẫn không thích hắn?

 

***************************

 

Tô Đường rẽ qua một góc đường, nhìn thấy phía trước rõ ràng là Tống Hoành đang chờ nàng xuất hiện.

 

Hắn không phải nói mình về cung trước sao?

 

Lại còn dùng chiêu ôm cây đợi thỏ.

 

Tô Đường cúi đầu: "Hoàng Thượng."

 

Tống Hoành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Đường lộ vẻ mất mát, không hờn giận nói: "Vì sao không vui? Có phải còn đang suy nghĩ về cái tên tiểu tử họ Cố kia hay không?"

 

Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

 

Nàng méo miệng.

 

Hoàng Thượng thật phiền.

 

Vừa rồi trên đường Tô Đường suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy là mình mệnh khổ.

 

Ba năm trước nàng còn chưa đủ lớn, còn chưa hiểu chuyện đã bị thánh chỉ ban hôn gả cho Tống Hoành, tuy rằng sau khi thành hôn, phu quân của mình cảm tình không động, nhưng tốt xấu gì cũng bởi vì nàng không được sủng nên không ai ghen ghét, ở trong cung cũng miễn cưỡng gọi là bình an nhàn nhã, vốn nghĩ đời này cứ trôi qua như vậy, làm một quý phi không có tiếng tăm gì, tương lai Tống Hoành băng hà nàng làm một quý thái phi an dưỡng tuổi già, kết quả nhàn nhã chưa được mấy ngày lại bị thái hậu phế đi.

 

Tuy rằng Tô Đường cũng không coi trọng vị trí quý phi này lắm, nhưng đột nhiên bị phế, nói không buồn, cũng không phải.

 

Bởi vì nàng cảm thấy bản thân cũng không làm cái gì sai, nàng vốn lòng tràn đầy áy náy muốn đến hầu hạ chăm sóc Tống Hoành, kết quả lại nhận được ý chỉ phế chức của thái hậu.

 

Không làm gì sai, lại bị phạt, sau đó trở về Tô phủ.

 

Cho dù không ai nói, Tô Đường cũng biết rõ chuyện này cũng không phải vẻ vang gì cho cam.

 

Nàng tất nhiên càng nguyện ý trở về nhà, nhưng sau khi trở về Tô Đường đã không phải là Đại tiểu thư Tô Đường ba năm trước được Tô gia hàng vạn hàng nghìn lần yêu thương nữa, nàng đã gả đi, sau đó bị phế, cho dù gia gia, huynh trưởng xem nàng như một đứa trẻ mà yêu thương như thế nào đi nữa, nhưng mà hiện tại dù có nói theo cách nào đi nữa thì cũng đã là một phụ nữ đã có chồng, làm sao có thể so với các tiểu thư khuê nữ khác.

 

Tô Đường chua xót, cô đơn cực kỳ.

 

Tống Hoành cảm giác được cả người Tô Đường đều bị một tầng ưu sầu bao phủ.

 

Hắn không khỏi mềm lòng, đưa tay muốn sờ mặt Tô Đường, lại bị Tô Đường hơi hơi nghiêng đầu né tránh.

 

Tô Đường cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng đừng như vậy."

 

Nàng đã không phải là quý phi, lại cùng Hoàng Thượng thân mật như vậy, là không hợp quy tắc lễ nghĩa.

 

Tống Hoành nghe một tiếng Hoàng Thượng của nàng, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

 

Trước kia nàng cũng gọi hắn là "Hoàng Thượng" , Trong lòng Tống Hoành cảm thấy không có gì, nhưng vừa rồi, khi hắn nghe được Tô Đường ôn nhu gọi Cố Diệc Dữ là "Cố công tử", hắn mới bỗng nhiên cảm thấy hai chữ "Hoàng Thượng" có bao nhiêu hờ hững lạnh nhạt.

 

Tiểu tử Cố Diệc Dữ kia vừa rồi gọi Tô Đường là gì? Đường Nhi?

 

"Đường Nhi", hai chữ này mà hắn cũng có thể gọi sao? Hừ!

 

Tống Hoành từng nghe gia gia, ca ca của Tô Đường đều gọi nàng là Đường Nhi, đây là nhủ danh* khuê các của Tô Đường, Tống Hoành giật giật yết hầu, vốn cũng muốn gọi một tiếng "Đường nhi", nhưng chữ "Đường" vừa mới tới kẽ răng, lại bị hắn nuốt trở vào.

 

(*) Nhủ danh: tên mụ.

 

Tống Hoành cảm thấy gia gia, huynh trưởng nàng đều gọi là "Đường Nhi", nếu hắn cũng gọi theo, không khỏi có chút bình thường.

 

Tống Hoành suy nghĩ, cúi đầu nhìn Tô Đường, nhẹ nhàng gọi hai chữ: "Đường Đường."

 

Tô Đường "Hả?" một tiếng, tưởng rằng mình nghe lầm, ngây thơ ngẩng đầu nhìn Tống Hoành.

 

Tống Hoành chống lại ánh mắt ngây thơ non nớt của, trong lòng kêu gào một tiếng, hận bây giờ không thể ngay lập tức kéo nàng lại ôm vào trong lòng, nhưng hắn vẫn khắc chế bản thân, lại cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đường Đường."

 

Tô Đường lúc này nghe rõ rồi chứ.

 

Hoàng Thượng không gọi nàng là "Tô quý phi", cũng không gọi nàng là "Tô tiểu thư", mà lại gọi là "Đường Đường".

 

Từ trước tới nay người nhà chỉ gọi nàng là "Đường Nhi", đây là lần đầu tiên Tô Đường được người ta gọi là "Đường Đường", trong lòng cảm thấy là lạ, bối rối nói không nên lời, chỉ cảm thấy tai minh hình như đã đỏ lên.

 

Tống Hoành nhìn thấy đôi tai nhỏ của Tô Đường từ màu trắng như ngọc bây giờ lại chuyển sang đỏ trong lòng cảm thấy ngọt ngào, giống như trên thế giới này không có chuyện gì vui sướng hơn chuyện này.

 

Tô Đường đỏ tai, trong lòng biết mình xấu hổ: "Hoàng Thượng người. . . . . ." Vì sao lại gọi nàng như vậy.

 

Tống Hoành nghe âm thanh "Hoàng Thượng" này cảm thấy cực kỳ lỗi thời, hắn suy nghĩ về cách người khác gọi mình, thái hậu có khi sẽ gọi hắn là "Hoành Nhi", nhưng nữ tử nếu gọi nam tử như vậy vừa nghe cứ như là trưởng bối, Tống Hoành nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cao hứng nói: "Đường Đường, về sau lúc không có người khác, nàng hãy gọi trẫm là‘A Hoành’ được không?"

 

Tống Hoành dù sao cũng là hoàng đế, trước trước mặt dân chúng bị gọi là "A Hoành" thì không thích hợp, cho nên tốt nhất là lén lút gọi.

 

Hơn nữa chỉ có khi hai người ở cùng một chỗ mới có thể xưng hô như vậy, kỳ thật càng thêm ngọt ngào.

 

Tô Đường nghe xong lại sửng sốt một chút.

 

Hoàng Thượng, Hoàng Thượng. . . . . . rốt cuộc là làm sao vậy hả?

 

Nàng làm sao dám gọi hắn bằng cái loại xưng hô vừa nghe liền tràn đầy tư tưởng khuê các, nam nữ vui vẻ tình ý triền miên thế này được.

 

Ở lớp 9 gọi một tiếng "bạn học Tống" có khi Tống Hoành còn trừng nàng.

 

Đối diện, Tống Hoành như là đứa nhỏ đòi kẹo, không khỏi cúi về phía trước người Tô Đường càng lúc càng gần, vẻ mặt mong mỏi nói: "Đường Đường, gọi trẫm một tiếng ‘ A Hoành ’ được không?"

 

"Gọi một tiếng."

 

Tống Hoành chưa từng vội vàng muốn nghe một câu xưng hô đơn giản như vậy, không khỏi càng ép càng gần.

 

Hắn thật sự thiếu chút nữa cầu xin Tô Đường.

 

Tô Đường bị ép lui từng bước về phía sau, cuối cùng phanh lại một chút, phía sau lưng dán trên tường.

 

Nàng không còn đường lui, bàn tay dán vào tường, nhìn bộ dạng nôn nóng của Tống Hoành, ánh mắt đột nhiên sợ hãi, "A" một tiếng, bất lực lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

 

Tống Hoành nhìn ánh mắt của nàng, phút chốc cảm thấy thất bại.

 

Hắn rốt cục không tới gần nữa, hai tay giơ lên đỉnh đầu làm tư thế đầu hàng, tiếng nói dịu dàng giống như vừa chạm liền vỡ.

 

"Được được được, đừng sợ, ta không ép nàng."

 

Hắn nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành.