(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 43: Có giường không?

Editor: Shmily

---------------------

Chiếc Hummer* màu đen lướt nhanh trên đường cái, bên trong xe nhỏ hẹp, không khí bị đè nén đến hoảng, khắp nơi đều bị vây quanh bởi một hơi thở nguy hiểm.

*Hummer: Nguyên văn là Hãn Mã. Vì Trung Quốc muốn bảo hộ ngôn ngữ của họ nên những chiếc xe của nước ngoài được sử dụng trong nước sẽ được đặt một cái tên khác. Ví dụ như Hãn Mã (Hummer), BMW (Bảo Mã), hay như Audi (Âu Địch),...

"Nhanh lên."

Nam nhân ngồi phía sau xe đột nhiên mở miệng, thanh âm vẫn thanh lãnh như cũ, thế nhưng tài xế ngồi bên trên đã không tự giác mà run lên, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, dưới chân nhanh chóng đạp mạnh ga lao đi.

Cảnh vật xung quanh lướt qua như bay, hai tròng mắt của Tịch Đình Ngự híp lại, đáy mắt là một mảnh hung ác nham hiểm.

"Còn bao xa?"

"Đã tới phố Hưng Khánh, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Hạ nhị tiểu thư." Tài xế vừa trả lời, vừa gắt gao nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, không dám có nửa điểm sơ sẩy.

Đột nhiên có một cô gái nhuộm tóc màu xanh lục chạy ngang qua quốc lộ, vọt vào trong một cái ngõ nhỏ.

Tài xế dẫm phanh lại, thân thể Tịch Đình Ngự theo quán tính đổ về phía trước, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo nhìn xuyên qua cửa sổ xe, khóa chặt lên trên người cô gái đó.

"Dừng xe."

Soạt một tiếng ~

Xe vững vàng đỗ ở ven đường.

Cửa sau xe bị mở ra, Tịch Đình Ngự bước từ trên xe xuống, nhanh chóng đuổi theo cô gái tóc xanh ban nãy.

Hắn đi vào đầu hẻm, tầm mắt liền bị một mảnh hắc ám bao trùm, cô gái kia chỉ nhìn thấy đột nhiên có một thân ảnh màu đen hiện lên trước mắt mình, còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị người kia bóp chặt cổ, bức tới góc tường.

"Nói, Hạ Thập Thất ở đâu?"

Thanh âm lạnh lẽo, phảng phất như A Tu La bước ra từ dưới địa ngục.

"Cô ta... khụ... Cô ta bị Trịnh Vũ mang đi..."

Cô gái trừng mắt, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nam nhân trước mặt mình giống như ác quỷ vậy, tận sâu dưới đáy mắt hắn là một mảnh đen kịt.

Tầng hầm của Đế Tước.

Bóng đèn phủ đầy bụi tản ra ánh sáng mờ nhạt, bên trong phòng chứa rất nhiều các loại đồ vật hỗn tạp.

Hạ Thập Thất chau mày, cả người dựa vào một góc, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Căn phòng chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, chất đầu thùng gỗ và tạp vật, chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào, kín kẽ không chút khe hở, hẳn là đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Hạ Thập Thất xê dịch thân thể, hai tay bị trói ở sau người cơ hồ là không thể động đậy.

Người của Trịnh Vũ trói cô ở chỗ này rồi rời đi, cho tới bây giờ hẳn đã qua hơn một tiếng rồi.

Kẽo kẹt ——

Cánh cửa đột nhiên truyền ra tiếng động, tiếp theo là tiếng giày cao gót lộc cộc đạp trên mặt đất.

Không cần nghĩ cũng biết là Trịnh Vũ tới.

Hạ Thập Thất nhướng mày, dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào vách tường.

"Hạ Thập Thất, xem ra là mày rất thích hoàn cảnh ở đây nhỉ, còn có thể ngủ được?"

Tâm tình của Trịnh Vũ hẳn là không tồi, cô ta không trực tiếp tiến lên động thủ mà là nhẹ nhàng hỏi thăm một câu trước.

Hạ Thập Thất không trả lời, khóe môi cong cong, khẽ mở mắt ra.

Cô biết rõ, nếu như mình thật sự ngủ thiếp đi, Trịnh Vũ sẽ có hàng trăm biện pháp đánh thức mình.

"Ha ha, không ngủ sao? Vậy thì đừng có giả vờ nữa!"

Trịnh Vũ cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên quang mang âm ngoan.

Hạ Thập Thất mở to mắt, nhàn nhạt liếc Trịnh Vũ trước mặt, mở miệng nói: "Tao là không ngủ được mà, thay đổi chỗ ngủ có chút không quen, có giường không?"

"Một con bitch còn tỏ ra cao quý như vậy sao? Diễn cho ai xem!" Trịnh Vũ đột nhiên vươn tay, bóp chặt lấy cằm của Hạ Thập Thất, móng tay sắc nhọn đâm vào trong làn da của cô.

"Ngại quá, tao so với mày sạch hơn nhiều, ít nhất thì tao mới chỉ ngủ với một người. Mày thì sao, ít nhất cũng hai người rồi đi, hai cha con Giang Chấn Thiên?" Hạ Thập Thất dương khóe môi, cười đến nhẹ nhàng.