(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 47: Cô thật có nhã hứng

Editor: Shmily

--------------------

Giang Hạo không nói gì, trong bóng đêm tối tăm không thể nhìn thấy rõ thần sắc của hắn.

Hạ Thập Thất cười: "Người bắt tôi là Trịnh Vũ, người thả tôi đi lại là anh, tôi đoán, hẳn là Tịch Đình Ngự tới có đúng không?"

Ở khu DA này mà có thể uy hiếp tới Giang Chấn Thiên chắc cũng chỉ có Tịch Đình Ngự, Giang Hạo luôn nghe theo Giang Chấn Thiên, lúc này khẳng định là đang thay ông ta làm việc.

Hiện tại ngầm thả cô đi, phỏng chừng là Giang Chấn Thiên sợ Tịch Đình Ngự đem món nợ này tính lên đầu mình đi.

Quả nhiên là con cáo già.

Đi được một lát, Hạ Thập Thất đột nhiên mở miệng, "Tôi muốn gặp Tịch Đình Ngự."

Giang Hạo nghe thế liền tiến lên ngăn cản trước mặt Hạ Thập Thất, khóe môi tràn ra một nụ cười lạnh, "Cô đi cũng vô dụng, là Tịch Đình Ngự để tôi lén thả cô đi, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?"

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tuy rằng Tịch Đình Ngự giúp cô, thế nhưng hắn căn bản không có ý định đối nghịch với cha nuôi của tôi, cô hẳn là rất rõ cái gọi là cường long khó áp được bọn rắn độc đúng chứ? Tịch Đình Ngự ở khu DA này cũng phải có chút kiêng kị."

Vì để ngăn cho Hạ Thập Thất đi gặp Tịch Đình Ngự, Giang Hạo liền bịa ra một lý do để thoái thác.

Đương nhiên là Hạ Thập Thất không tin, bất quá cô cũng không muốn nói thêm điều gì với Giang Hạo, lập tức vòng qua hắn đi về phía trước.

Giang Hạo nhíu mày, bước chân tăng tốc đuổi kịp.

Cùng thời gian, tại Hạ gia ở Bắc Loan.

Thất Dạ đút tay vào trong túi quần, đứng ở bên cạnh hậu viện của bể bơi, phía sau là cửa sổ to rộng sát đất, nhìn xuyên qua có thể thấy được một cái giường lớn, Đường Đậu Đậu đang nằm lẳng lặng ở đó.

Đột nhiên, điện thoại Thất Dạ chấn động vài tiếng.

Hai tròng mắt hắn nhìn lướt qua màn hình điện thoại, ngón tay thon dài trực tiếp ấn nghe: "Alo."

Không biết đối phương nói gì, Thất Dạ chỉ ừ một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Hắn tùy tiện ném điện thoại tới ghế nằm bên cạnh, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa.

Trong bóng đêm dày đặc thâm trầm, một chiếc xe việt dã bình thường đang chạy nhanh trên đường, cuối cùng rẽ qua một khúc cua, ngừng ở sân bên ngoài.

Cửa sau xe được mở ra, Hạ Thập Thất bước xuống, nhìn qua Giang Hạo trên ghế lái.

"Cảm ơn."

Tuy rằng là đối đầu, thế nhưng hôm nay thật sự là hắn tới cứu cô, cho nên nói câu này cũng không có gì lạ.

Giang Hạo không trả lời, chỉ duỗi tay ấn nút kéo cửa sổ xe lên.

Hắn dẫm chân ga, đánh xe chạy ra ngoài.

Nhìn xe biến mất trong đêm đen, Hạ Thập Thất giơ tay sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người một chút, sau đó xoay người đi về phía cổng nhà mình.

Tới ngoài cửa, Hạ Thập Thất mới nhớ ra là hôm nay ra ngoài, chìa khóa đều đưa cho Đường Đậu Đậu giữ.

Nói cách khác, hiện tại cô không có chìa khóa, cũng không có điện thoại, căn bản không thể vào được nhà.

Nghĩ sẽ trèo tường vào trong, thế nhưng cô ngửa đầu nhìn một lúc, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Tường cao thì không nói làm gì, nhưng trên đó còn có hàng rào điện, không cẩn thận một chút là chết như chơi.

Hạ Thập Thất dựa vào tường, tính hút xong một điếu thuốc rồi mới quyết định.

Mới vừa hút được một ngụm, liền nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt.

Cửa lớn bị người mở ra từ bên trong, tiếp theo liền xuất hiện thân ảnh của Thất Dạ.

"Ở trước cửa nhà mình hút thuốc, cô thật có nhã hứng."

Thanh âm của hắn khác với thanh âm bá đạo của Tịch Đình Ngự, nghe lại có vẻ lãnh đạm ôn hòa.

Hạ Thập Thất theo tiếng nhìn lại, thấy là Thất Dạ liền không khỏi nhíu mày, "Sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Không đợi Thất Dạ trả lời, cô bỗng nhiên câu khóe môi, một bộ dáng "tôi hiểu mà" cười cười với Thất Dạ, "À, biết rồi, anh là tới tìm Đường Đậu Đậu."