(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 8: Không dạo đầu

Editor: Shmily

--------------------

Thời điểm hai người đi ra khỏi phòng bếp, một người thì lệ rơi đầy mặt, bị ớt làm cho phát khóc, một người thì che miệng muốn nôn, bị nước tương làm cho xanh cả mặt.

"Thập Thất, em đi về uống chai bia đã, chốc nữa sẽ tới tìm chị."

Đường Đậu Đậu có thể là không nhịn được tác dụng chậm của nước tương nữa, vịn tường trở về phòng mình.

Hạ Thập Thất một mình trở về nhà sau, sau đó gọi điện thoại cho Tạ Chỉ Hủy.

"Alo bảo bối, nhớ mẹ sao?"

Điện thoại vừa mới thông, liền truyền tới thanh âm nũng nịu của Tạ Chỉ Hủy, làm cho Hạ Thập Thất nổi một thân đầy da gà.

"Nhớ thì cũng phải nhớ đàn ông chứ, ai lại đi nhớ mẹ. Chỉ là hỏi xem hai người tới nơi chưa thôi."

"Tới rồi, vừa mới xuống máy bay, hiện tại đang đi tìm khách sạn ở."

"Ồ..." Hạ Thập Thất cố ý kéo dài âm cuối, sau đó trêu chọc nói: "Nhớ tìm một căn phòng tình thú một chút."

"Cha con mà con còn không hiểu sao? Hắn nói, không phải khách sạn tình thú thì không được, cho nên con không cần nhọc lòng." Tạ Chỉ Hủy nói, lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "Chuyện của con sao rồi?"

"Thành công." Hạ Thập Thất ngồi xuống cạnh bể bơi, đem hai chân thon dài thẳng tắp nhúng vào trong nước, nước vừa vặn không quá đầu gối cô, lại man mát lành lạnh.

"Nam nhân kia hương vị thế nào?" Có thể là bên cạnh có người, Tạ Chỉ Hủy còn cố tình đè thấp thanh âm.

"Chẳng ra sao cả." Hạ Thập Thất trả lời rất dứt khoát, "Trừ việc làm lâu một chút, những mặt khác đều không giống những gì mẹ nói."

"Ví dụ?" Tạ Chỉ Hủy hỏi.

"Ví dụ như không hôn môi, không âu yếm, không dạo đầu." Quan trọng nhất là không đeo bao, thế nhưng đương nhiên, Hạ Thập Thất sẽ không đem thứ mấu chốt này nói ra.

"Vậy các con làm thế nào để hoàn thành việc đó? Không phải là vừa lên giường liền vào luôn đi chứ?"

Hạ Thập Thất: "Chính xác là thế."

"..."

Nói thêm vài câu, sau khi cúp điện thoại, Hạ Thập Thất liền ném di động sang một bên, đi xuống nước bơi hai vòng.

Mà lúc này, một phòng khám phía Tây của Dạ Thành.

Trên đầu Trịnh Vũ bị quấn ba lớp vải, thời điểm bác sĩ xử lí vết thương cho cô ta còn phải cạo bớt phần tóc xung quanh miệng vết thương.

Mà bác sĩ nào lúc xử lí vết thương trên đầu bệnh nhân cũng sẽ đem tóc xung quanh miệng vết thương cạo đi một chút, như vậy mới có thể tránh việc nhiễm trùng, thế nhưng Trịnh Vũ lại không hiểu.

"Đệt!"

"Đồ lang băm này, một chút vết thương nhỏ như vậy mà phải làm đến thế sao?"

"Tôi nói cho ông biết, tóc trên đầu tôi còn có thể dài ra thì không nói, nếu như là không dài ra được nữa, tôi sẽ gϊếŧ ông!"

"Lão bất tử này, sao không đi làm bác sĩ thú y đi!"

Trịnh Vũ dùng chân đá bàn thuốc, tức giận đi ra khỏi phòng khám, đám con gái đi cùng cô ta cũng cảnh cáo bác sĩ vài câu, sau đó liền đi theo ra ngoài.

"Làm bác sĩ thú y? Thế thì bệnh nhân đầu tiên chính là cô ta rồi." Nhìn một đám người rời đi, y tá bên cạnh nhịn không được nói: "Một đám nữ lưu manh này thật quá đáng, chẳng những không trả tiền thuốc men mà còn mắng chửi người khác!"

"Thôi." Bác sĩ già bất đắc dĩ lắc đầu: "Thành phố này quá loạn, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện."

"Nhưng như thế cũng không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm..."

Bác sĩ già khuyên: "Có thể nhịn thì nhịn đi."

Y tá nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, thở dài, xoay người thu dọn bông băng.