(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 9: Đóng cửa vào, nữ lưu manh!

Editor: Shmily

--------------------

Sau khi rời phòng khám, đám người Trịnh Vũ đi tới sân bóng phụ cận, ngồi xuống mưu đồ bí mật một phen, tính toán xem nên dạy dỗ Hạ Thập Thất như thế nào.

Ngày mai, ở Dạ Thành có một hội đấu giá từ thiện.

Hội đấu giá sẽ có rất nhiều bảo bối không đếm xuể, trong đó còn có một cái vòng ngọc như ý trị giá hơn trăm vạn.

Trước đây Hạ Thập Thất đã từng thả lời ra ngoài, cái vòng ngọc như ý đó cô nhất định phải có được, ai cũng đừng nghĩ đoạt với cô.

Lúc ấy, Trịnh Vũ nghe thấy chuyện này chỉ "xùy" cười một tiếng, bởi vì cô ta đối với đồ cổ cũng không có hứng thú, cho nên cũng không tính tranh đoạt với cô làm gì.

Nhưng hôm nay có một màn này xảy ra, cô ta cùng Hạ Thập Thất liền xem như kết thù lớn.

Càng là đồ vật Hạ Thập Thất muốn, cô ta càng muốn đi đoạt lấy, cho dù cô ta có không đoạt được thì cũng sẽ ngăn ở giữa.

Chỉ là hội đấu giá lần này là do chính phủ tổ chức, cũng không phải ai cũng có thể vào xem, đặc biệt là người có bối cảnh không sạch sẽ.

Đảo mắt tới ngày hôm sau, Hạ Thập Thất dậy rất sớm, mặc áo ngủ hình con mèo đi sang phòng của Đường Đậu Đậu, lấy một bộ váy màu đen từ trong tủ của cô ấy ra.

Cái váy này là bảo bối của Đường Đậu Đậu, bình thường cũng không nỡ mặc.

Đường Đậu Đậu chui ra từ trong ổ chăn, nhìn thấy Hạ Thập Thất đang đứng ở mép giường thay quần áo, đưa lưng về phía mình, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế.

"Thập Thất..." Đường Đậu Đậu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nói: "Ngực chị, đừng làm rách váy của em..."

Hạ Thập Thất đứng trước gương chỉnh váy, nói với cô ấy: "Chỉ có ngực có chứa silicon mới có thể làm rách váy, chị đây chính là của tự nhiên, không hề ô nhiễm với môi trường, mười phần co dãn, yên tâm, có căng cũng không rách được váy của mày đâu."

"Vậy chị lại đây cho em sờ sờ một chút, xem xem có co dãn hay không đi." Đường Đầu Đậu lật người nằm úp sấp trên giường, nháy nháy mắt quyến rũ nhìn Hạ Thập Thất.

"Có thể, có điều phải trả phí."

Hạ Thập Thất nói xong, thuận tay đem áo ngủ vừa thay ra ném lên trên người Đường Đậu Đậu, vừa lúc che được cái đầu của cô ấy, chọc cho Đường Đậu Đậu tức giận một phen.

Hạ Thập Thất liếc nhìn, "Có sờ hay không, không sờ chị đi đây."

Đường Đậu Đậu xua xua tay: "Mất tiền thì ai còn muốn sờ, chị đi đi."

"Ừm, thật ra, mày tự sờ của mình cũng được, vừa không mất tiền, còn có thể xoa thành cái dạng nào cũng được, dạng nào thoải mái thì làm dạng đó." Nói xong lời này, Hạ Thập Thất liền xoay người ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

"Đóng cửa vào, nữ lưu manh!" Đường Đậu Đậu gào lên.

"Tự đóng đi."

"..." Thật sự không yêu nổi.

Bây giờ còn cách thời gian đấu giá khoảng 30 phút, Hạ Thập Thất đã có mặt ở gần hội trường.

Cô đã nhờ Đường Đậu Đậu tìm cho mình một tấm thiệp mời, thành công trà trộn vào trong hội trường, tìm tới một vị trí thuận lợi ngồi xuống.

Ngay lúc này, cửa lớn được mở ra, mấy chục vệ sĩ vây quay một nam nhân mặc quần áo đen xuất hiện từ ngoài vào.

Ngũ quan hắn tinh xảo, giống như được thượng đế điêu khắc rõ ràng, cánh môi dày mỏng vừa phải, gợi cảm không nói nên lời, dáng người vừa to lớn vừa thon dài.

Hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen, một cái quần dài màu đen, đồng dạng cũng là giày da màu đen số lượng có hạn.

Thời điểm hắn tiến vào, gương mặt hoàn mỹ kia không hề mang theo chút độ ấm.

Là Tịch Đình Ngự, nhân vật phong vân ở Dạ Thành.

Người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại giàu có như vậy, đây là nam nhân hoàn mỹ mà vô số nữ nhân muốn có được, là tình nhân trong mộng của không ít người.

Mọi người ở đây cơ hồ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, có một bộ phận người chủ động tiến lên chào hỏi, còn có người thậm chí không dám nhìn thẳng hắn.

Xác thật, khí tràng của Tịch Đình Ngự quá mức cường đại, phảng phất như chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể gϊếŧ người trong vô hình.