"......"
Hạng Tinh rũ rũ mắt. Dưới đáy lòng yên lặng mà hướng tới Áp Áp phun trào: [ Áp Áp, có vẻ như Lục tiên sinh rất thích nói điều kiện.] Cảm giác tiếp xúc với hắn đến bây giờ, hắn vẫn luôn có điều kiện. Là yêu thích cá nhân của hắn sao? [...... Tiểu tổ tông, chúng ta hiện tại là người ở dưới mái hiên, hắn nói điều kiện còn hơn là đem cô đuổi đi không phải sao! ] Áp Áp trong lòng yên lặng trợn mắt trắng với Hạng Tinh. Áp Áp nhấc cánh, vẻ mặt nhiệt huyết sôi trào: [ Người mang khăn quàng đỏ đều là tiểu hài tử biết nghe lời! Đáp ứng hắn! Hứa với hắn! ] "...... Được." Hạng Tinh nhìn Lục Thiệu Khiêm gật gật đầu, nghiêm túc chờ đợi hắn ra điều kiện. Lại thấy hắn cười cười, đối với mình vẫy vẫy tay. "Cô lại đây." Hạng Tinh ngoan ngoãn mà đi qua, ngồi vào ghế sô-pha mà nam nhân chỉ. Chỉ thấy hắn đột nhiên đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng giữ đôi vai mảnh khảnh mà tinh tế của cô. Người hơi nghiêng về phía trước, hơi thở nam nhân mát lạnh, cùng với giọng nói hình như có chút không vui mà đến. "Cô không được kêu tôi là Lục tiên sinh." "...... Hả?" Hạng Tinh nghi hoặc đầy đầu, con ngươi mềm mại chớp chớp, "Vậy, tôi gọi anh là gì?" Nàng cảm thấy là gọi Lục tiên sinh tương đối có lễ phép, mới gọi như vậy. Nhưng là, có vẻ Lục Thiệu Khiêm giống như không thích lắm. Nữ hài mím chặt cánh môi, nỗ lực mà nghĩ nghĩ. Trong mắt chợt linh quang chợt lóe: "Kêu Lục đại Boss...... hoặc là thiếu gia, chủ nhân, như vậy có thể chứ?" Dù sao hiện tại cô cũng là vệ sĩ của hắn, là nhân viên của hắn. Kêu như vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng lời vừa mới nói ra, nam nhân trước mắt lại là bất đắc dĩ mà bật cười vài tiếng, liên tục lắc đầu. "Không thể." Tuy rằng, nghe nàng gọi mình như vậy, đặc biệt là cái xưng hô chủ nhân kia ...... đích xác làm cho hắn phi thường có cảm giác. Nhưng hắn còn không có biến thái như vậy... "Cũng không được à......" Hạng Tinh hai vai buông lỏng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, một lần nữa lâm vào buồn rầu rối rắm. Nếu xưng hô cấp trên cấp dưới không được..... Vậy thì dựa theo tuổi tác? Nữ hài nâng lên tay nhỏ, nghiêm túc mà nhìn. Thân thể này hiện tại là 18 tuổi. Lục Thiệu Khiêm là 28 tuổi. Suy nghĩ một chút, đôi mắt lại lấp lánh rạng rỡ, cười cười mở miệng: "Lục thúc." "Được rồi, dừng lại." Nam nhân thấy thế, nhanh chóng đưa ngón tay lên chặn môi của cô lại. Trời. Cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Lục Thiệu Khiêm phải chủ động đi giải vây cho chính mình: "Cô gọi tên của tôi, gọi là Thiệu khiêm, hửm?" "...... Thiệu Khiêm?" Hạng Tinh thử kêu một chút. Trong lòng cũng nhịn không được mà mặc niệm. Thiệu Khiêm, thiêu tiền. *Thiêu: đốt* Hình như là rất phù hợp với tác phong thường ngày của hắn. Nghĩ nghĩ, nữ hài cười nhẹ gật đầu: "Được, Thiệu Khiêm." Nói xong, cô chợt giơ tay, chỉ chỉ về phía bên trong tây trang của Lục Thiệu Khiêm, thật cẩn thận hỏi: "Thiệu Khiêm, anh có thể đưa vé số cho tôi được không?" Nam nhân khẽ nhướn lông mày, nhưng cũng cười cười lấy ra tờ vé số, nhét vào tay cô. "...... Cảm ơn, Thiệu Khiêm!" Nữ hài kích động, ánh mắt lấp lánh vì phấn khích, đôi môi kiều diễm như cánh hoa hồng. Tay nhỏ nắm chặt tờ vé số, vui vẻ mà xoay vòng vòng. [ Áp Áp, Âu hoàng, 800 vạn! ] Cô thật cao hứng, dưới đáy lòng nói với Áp Áp, vẻ mặt thỏa mãn: [ Ta hưởng đến phúc đây! ] [ Vâng, vâng, vâng!! Còn có làm ơn khống chế cảm xúc của cô một chút! ] Áp Áp lặng lẽ nhìn đám người xung quanh. Mong mọi người đừng coi cô như bị bệnh tâm thần nha! May mà Lục Thiệu Khiêm tựa hồ đối với cảm xúc hiện tại của cô còn rất vừa lòng. Nhìn con bướm nhỏ trước mặt, nam nhân nheo mắt lại, rồi bất ngờ lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí Hứa. " Có thời gian thì lại đây, đem tiền thưởng xổ số còn lại đi lãnh, toàn bộ quyên góp từ thiện." ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ Editor: Hạ Lạc Cẩn Y