"Hả...?"
Hạng Tinh ngơ ngẩn che trán, thầm nghĩ con dấu là cái gì... Vũ Văn Dận không hề nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi. ..... Sau khi Vũ Văn Dận rời đi không lâu, Đoạn thái y mang thuốc tới. Nhưng hắn không nhìn Hạng Tinh uống xong đã lập tức đi ngay. Hạng Tinh nhìn Áp Áp, có chút hiểu rõ. Yến hội trong cung sắp bắt đầu rồi. Vì ứng phó sự kiện kia, các thái y đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng. Nghĩ đến đây cô lại có một tia tò mò. Lúc này đây, không có con dao giết người là mình, không có bánh hoa quế có độc, Vũ Văn Hoằng liệu sẽ dùng biện pháp gì đây? Vũ Văn Dận với phụ thân có biện pháp ứng đối như thế nào? Rất rất tò mò. ..... Cũng không biết có phải hay không, ở hoàng cung, Vũ Văn Hoằng dường như cảm nhận được sự tò mò của Hạng Tinh. Ước chừng lúc chạng vạng, Thanh Phong xách theo một con gà nướng phủ lá sen toả hương ngào ngạt tiến đến. Cách mỗi một đoạn thời gian, lại sẽ có một ẩn vệ của Dận Vương phủ thì thầm vài câu với Thanh Phong. Thanh Phong lại truyền lại cho Hạng Tinh. Cứ như vậy, Hạng Tinh một bên ăn gà nướng, một bên nghe trực tiếp hiện trường của cung yến. Không có cô, quả nhiên Vũ Văn Hoằng không dám mạo hiểm tự hạ độc chính mình. Nhưng trong buổi cung yến, hắn trong tối ngoài sáng đều ám chỉ rằng muốn Hạng Tinh nhập cung. Thật bất hạnh, lại bị Vũ Văn Dận và Hạng Trọng, thậm chí là những tông tộc ngoại thích đang xem trò vui khéo léo hoá giải. Vũ Văn Hoằng tức giận đến nỗi cung yến còn chưa kết thúc liền lấy lí do phê duyệt tấu chương trở về Dưỡng Thần điện. ..... Hạng Tinh đem cái đùi gà cuối cùng gặm sạch, rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Cửa phòng một lần nữa lại bị đẩy ra. "Tinh Nhi!" Hạng Tình dẫn đầu vọt vào trong, mặt đầy nôn nóng bổ nhào đến trước giường, không ngừng đánh giá muội muội bảo bối nhà mình. Mày nhíu chặt: "Muội không sao chứ? Phụ thân và hoàng thúc, ngay cả Hoàng Thượng đều nói muội ăn đến hỏng rồi... Hiện tại không sao chứ? Có còn đau hay không?" "Muội... Aaaa!" Hạng Tinh đang muốn giải thích, nhưng gà nướng lá sen tương đối nghịch ngợm, đá bụng cô một cái, làm cô đau đến nỗi phải la lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạng Tình ngượng ngùng mà vò đầu, cười cười: "Tinh Nhi không có việc gì, muội chỉ lừa Hoàng Thượng thôi!" "Muội... Thật sự là to gan!" Hạng Tình bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười. Xem ra, chuyện đem này giống như nàng dự liệu, phụ thân cùng Dận vương chắc chắn đã đạt thành thoả thuận nào đó, bắt đầu kẻ xướng người hoạ. Nói cách khác, phụ thân thật sự muốn... mưu phản sao? Nghĩ như vậy, Hạng Tình liền có chút đau đầu. Thấy tỷ tỷ phiền não, Hạng Tinh mấy máy môi, xê dịch thân mình tới gần. Đôi tay nhỏ giơ lên nhéo nhéo khuôn mặt Hạng Tình, nháy mắt nói: "Tỷ tỷ, Tinh Nhi với phụ thân tuyệt đối sẽ không để tỷ gả cho người mà tỷ không thích, cho dù hắn là Hoàng Thượng ca ca." "....." Hạng Tình đột nhiên ngẩn ra. Nhưng lại rũ mắt xuống, mất mát cười cười: "Nhưng người tỷ thích, đã không còn nữa." "Hắn còn sống, tỷ tỷ, hắn còn sống." Hạng Tinh bỗng nhiên đè chặt hai vai Hạng Tình, khuôn mặt nghiêm túc: "Lê Huyền ca ca còn sống, hoàng thúc tỷ tỷ đã đáp ứng Tinh Nhi sẽ đi tìm hắn." "..... Cái gì?!" Nghe thấy tin Lê Huyền còn sống, cả người Hạng Tình đều chấn động, khó tin trừng lớn mắt: "Hắn còn sống?... Không, Tinh Nhi, muội làm sao lại biết hắn còn sống?!" ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆