[Quyển 1] Hệ Thống Dưỡng Thành Hoàng Hậu

Chương 1: Câu sai hồn

Editor: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Một ngày mệt mỏi ở trường học Mộc Vũ kiệt sức về tới nhà, đều chưa có tắm, ngã đầu liền ngủ. Trong khoảng thời gian gần đây chuyện phát sinh thật sự quá nhiều, thật giống như tất cả những chuyện bất hạnh đều hẹn với nhau vậy, tràn đến cùng một lúc.

Mộc Vũ nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế mà nói, như vậy cô phải suy xét thật tốt một chút, bản thân có muốn lựa chọn cẩu mang hay không.

Mộc Vũ đang ở trên giường ngủ yên lành, ở trong mộng đột nhiên có cảm giác một chút không thích hợp, cô giật giật mí mắt, miễn cưỡng mở mắt, phát hiện bản thân tự nhiên tới Địa Phủ, bên cạnh đều là đủ loại quỷ quay chung quanh cô.

Loại không khí âm trầm khủng bố này, làm cho Mộc Vũ sợ đến mức muốn chạy thật nhanh. Nhắm hai mắt lại, trời ạ, hiện tại nằm mơ đều có thể giống như thật đến vậy?

Chậc chậc, hơn nữa cô đều đã biết bản thân đang nằm mơ, đây là mơ trong truyền thuyết nhắc tới? Vậy thật sự là quá khí phách!

Tuy rằng Mộc Vũ vẫn luôn cho rằng chính mình là đang nằm mơ, nhưng cảm giác chung quanh lại quá mức chân thật, làm cho cô không khỏi cảm thấy trái tim của mình đều bị dọa ngừng.

Vài giây sau, Mộc Vũ đột nhiên ý thức được một cái vấn đề lớn thập phần ghê gớm, cô run rẩy che ngực mình, phát hiện trái tim của mình cư nhiên thật lâu không có nhảy lên.

Mộc Vũ nhắm mắt lại, nhưng tròng mắt lộc cộc khò khè vẫn luôn di chuyển. Trời đất ơi! Cô đây là gặp quỷ sao? Ngủ một giấc quỷ dị như vậy cũng là không có ai đi!

Đột nhiên, Mộc Vũ nghe được bên người có giọng nói sột sột soạt soạt, cô lập tức ngừng hô hấp lại, dựng lỗ tai cẩn thận nghe.

Tuy rằng cô dường như không có hô hấp đâu

"Làm sao bây giờ? Ta cư nhiên câu sai hồn, bị Diêm Vương biết, ngài chắc chắn sẽ đưa ta vào chảo dầu."

"Vậy có thể trộm đưa nàng trở về sao?

"Trừ bỏ Diêm Vương gia, ai còn có bổn sự này. Nhưng ta không dám báo cho Diêm Vương nha, ta đã chết lâu như vậy nhưng không muốn chết lại một lần."

"Nếu không, chúng ta dấu xuống, coi như nàng đáng thương, làm ma quỷ hồi oan..."

Mộc Vũ vẫn luôn nghe lén, trong lòng chịu đựng sợ hãi đối với nhóm quỷ, lúc này nhịn không được, động thân một cái liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

Dáng người kia từ trên mặt đất mạnh mẽ nhảy lên, quả thực nhịn không được muốn tự cho chính mình 100 điểm.

Mộc Vũ cảm thấy lúc này mà mình còn thời gian để nghĩ những thứ đó, cũng thật là đủ kỳ lạ, chỉ là dù sao cô cũng đã chết thẳng cẳng, cũng không cần phải sợ nữa.

Hơn nữa chỉ vì sai lần của tên quỷ này nên mình mới chết, cho rằng bọn họ cũng không dám đem cô làm gì.

Mộc Vũ nhìn một đen một trắng hư hư thực thực trước mắt, hai tên quỷ Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, cẩn thận nuốt nuốt nước miếng, đón đầu liền mắng: "Không ngờ tới quỷ như các người làm loại hoạt động lừa trên lừa trên gạt dưới thế này, ta muốn gặp Diêm Vương gia, ta muốn gặp Diêm Vương gia."

Sau khi nháo một lúc, bản thân Mộc Vũ thiếu chút nữa là bật cười, ai nha, khôi hài, làm một hồi rốt cuộc lại là vội vàng muốn gặp Diêm Vương đấy!

Cũng không biết Diêm Vương gia trông như thế nào.

Hai tên quỷ sửng sốt một hồi, thoáng nhìn qua nhau, rồi thật lâu sau đó cúi mình chào về phía cô, "Vị bạn học này, thật là ngượng ngùng."

Tuy là lúc trước Mộc Vũ sợ, nhưng bây giờ một chút cũng không sợ, đặc biệt là khi nghe Hắc Bạch Vô Thường ăn mặc trường bào rõ ràng giả dạng cổ nhân, thế nhưng nói ra từ ngữ hiện đại, thật đúng là rất buồn cười.

Chỉ là dù buồn cười hay có lễ phép cũng vô dụng, cũng không thay đổi được bọn họ câu sai hồn, làm hại chính mình không hiểu chuyện gì liền thật sự đã chết.

Làm diễn viên sáng giá trong đoàn kịch của trường học, ánh mắt Mộc Vũ hiện lên tia sắc bén, ra dáng nữ vương nâng cằm lên, ngạo kiều nói: "Đừng nói nhiều điều vô nghĩa nữa, còn không mang lão nương đi gặp Diêm Vương, các ngươi tin lão nương liền nháo cho các ngươi ở địa phủ liền sống không yên ổn hay không."

Mộc Vũ nghĩ, nếu tới địa phủ, cô còn có thể thành công sống lại, cô nhất định phải đem truyện này viết thành kịch bản, rồi cho đoàn diễn kịch diễn bảy ngày bảy đêm!

Vừa đúng lúc gần đây trường cử hành thi đấu kịch bản, nói không chừng còn có thể được một bút tiền thưởng đâu, ha ha ha!

Trong lòng Mộc Vũ không ngừng đánh bàn tính vang lên từng tiếng lạch cạch, phảng phất đã thấy được bộ dáng phong phú của mình cầm tiền thưởng ăn lẩu, khoé miệng nhịn không được gợi lên một nụ cười đáng khinh.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy thần sắc khó có thể cân nhắc, nhanh chóng mang cô đi gặp Diêm Vương gia, nghe nói gần đây nhân gian có nhiều loại người phúc hắc biếи ŧɦái, loại người này quỷ như bọn họ cũng không thể chọc đâu.

Mộc Vũ như ý gặp được Diêm Vương, cô vốn tưởng rằng khẳng định Diêm Vương giống như phim truyền hình, lớn lên hung ác sát thần, lại không ngờ tới Diêm Vương gia trước mắt lớn lên vẫn có chút soái, rất có phong thái tổng tài bá đạo.

Chỉ là lúc này hắn ăn mặc cổ trang, phải nói là phong thái đế vương bá đạo.

Tuy rằng thời gian địa điểm không đúng, nhưng là Mộc Vũ vẫn có một vài tư tưởng hoa si, dù sao đối với một soái ca như vậy rất khó nhẫn được.

Huống chi cô vẫn là sắc nữ có tiếng.

Qua lúc sau, cô nói rõ ràng nguyên do sự tình, Diêm Vương cau mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Hắc Bạch Vô Thường đang đứng nơm nớp lo sợ ở bên cạnh.

"Bây giờ biết nên làm gì sao?"

Trời ơi trời ơi, giọng nói chuyện cũng là lạnh lùng bá đạo như vậy, soái như vậy, cô thật sự muốn khống chế không được lực hồng hoang trong cơ thể.

Vẻ mặt Hắc Bạch Vô Thường như đưa đám, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, không đúng, là quỷ không thể luyến.

"Đã biết, tự mình đi lãnh phạt."

Diêm Vương gia vẫn một bộ mặt khối băng như cũ, nhìn Mộc Vũ nói:

"Vị cô nương này, việc này dù sao cũng là địa phủ chúng ta sơ sẩy. Bổn vương vừa mới tra xét, thân thể cô nương đã bị hủy, bổn vương liền tính là đưa ngươi trở về, cũng trở về không được."

Mộc Vũ nghe xong, đôi mắt trừng lớn, lúc này ngay cả mặt soái cũng không thể ngăn cản cô chửi đổng.

"Sao có thể, ta không phải vừa mới tới sao, đừng tưởng ngươi là Diêm Vương ta liền sợ ngươi, ta liền ở chỗ này nghe ngươi nói hưu nói vượn."

Ô ô ô ô, kì thật cô là thật sự rất sợ a, ô ô, bảo bảo sợ quá.

Soái Diêm Vương khẽ nhíu mày, lãnh đạm mở miệng.

"Hôm nay cô nương tới địa phủ đã là ngày thứ bảy, nếu cô nương nguyện ý, có thể tuỳ ý chọn chức vị ở địa phủ, hoặc là bổn vương tuỳ ý chính ngươi nguyện đầu thai, xem như bổn vương đền bù cô nương."

Loại ngữ khí ban ân này là cái quỷ gì? Xem Mộc Vũ cô là kẻ ngốc sao?

"Không muốn không muốn, ta không cần làm quỷ, ta cũng không cần làm tiểu thí hài."

Giọng Mộc Vũ không thể nói không lớn, làm Diêm Vương có chút chịu không nổi. Lúc này, một mỹ nữ đi từ xa tới.

"Cái quỷ gì thế, đánh thức ta ngủ."

Diêm Vương gia nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức đứng lên đi lên đón, khối mặt băng kia đều thay đổi, ôn nhu như nước.

"Sao lại đi lên, không phải mệt mỏi sao?"

Mộc Vũ theo bước chân Diêm Vương mà nhìn sang, lại hung hăng há to miệng, thật lâu không khép được. Cư nhiên, cư nhiên là Diệp Mộng.

Bên kia Diệp Mộng bị Diêm Vương ôm vào trong ngực cũng như thế, hai người đồng thời kêu lên.

"Mộng Mộng" "Mộc Mộc"

Diệp Mộng điên cuồng giãy giụa ra khỏi ôm ấp của Diêm Vương, chạy về phía Mộc Vũ. Hai người cùng nhau ôm tới rồi khóc to lên.

"Mộc Mộc, sao cậu cũng tới chứ? Chúng ta sao lại xui xẻo như vậy a, tớ mới chết không lâu, cậu liền cùng xuống."

Mộc Vũ nhắc tới cái này liền nổi cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bà đây là bị câu sai hồn mới đến. Hơn nữa Diêm Vương cư nhiên mồm luôn nói không thể đưa tớ trở về!!!"