[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 36: Bại lộ thân phận, cô quyết đoán

Khi hai người đến cửa nam trường Đại học Bắc Kinh, trời đã sáng hẳn, con đường lớn trước cửa trường học vẫn còn vắng lặng, công nhân vệ sinh đang cúi đầu quét tuyết.

Thời gian tập hợp là tám giờ ba mươi phút, nhưng bây giờ còn chưa tới tám giờ, hai người tìm một chỗ ăn sáng trước, sau đó đỗ xe vào nhà để xe dưới tầng hầm trong trường học, cuối cùng đứng nghiêm chỉnh ở cổng để chờ.

Tịch Cẩn gãi đầu, “Nhất Nhất, em đi so tài, anh đi theo làm gì?”

Dạ Cô Tinh vỗ vỗ vào hành lý cỡ lớn ở bên cạnh nói, “Không phải nói là muốn làm tiểu đệ sao?”

“Hả?” Trong nháy mắt, Tịch Cẩn cảm thấy sụp đổ, “Anh đây là mỹ nam tuyệt thế, là một bác sĩ thiên tài, em lại coi anh là nhân viên bốc vác?! Đừng đối xử với anh như vậy mà!”

“Được rồi được rồi! Đừng mãi cứ tự luyến bản thân mình đẹp trai cỡ nào, y thuật tốt bao nhiêu nữa!”

“Hừ! Đây chính là sự thực! Sự thực!”

Dạ Cô Tinh tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống, sau đó nhón chân đội lên cho Tịch Cẩn, vừa vặn che lại mái tóc màu bạc, “Chút nữa, em sẽ nói anh là hướng dẫn viên du lịch em thuê, tới thành phố Z trước rồi tính tiếp!”

Tịch Cẩn khó chịu mà giật nhẹ chiếc mũ đỏ ở trên đầu, “Tại sao phải che mái tóc bạc đẹp đẽ của anh ại chứ?”

“Đừng kéo! Đàng hoàng một chút!” Cô lườm anh ta một cái, “Lát nữa đừng làm cho những sinh viên kia coi anh là lưu manh rồi bị đuổi xuống xe!”

Bây giờ đám lưu manh ấy à, nhuộm tóc vàng đã lỗi mốt rồi, bây giờ là phải nhuộm móc line năm sáu màu mới có cá tính, mái tóc bạc này của Tịch Cẩn rất dễ bị người khác hiểu lầm, hướng dẫn viên du lịch vẫn nên có dáng vẻ của một người hướng dẫn viên du lịch!

Tám giờ, mọi người đều đã đến đông đủ, Dạ Cô Tinh kiểm tra lại số người, vừa vặn đủ mười người, không nhiều không ít!

Trong mười người đó có tám người là thành viên của phòng thí nghiệm, đều đang là nghiên cứu sinh, hai người khác là sinh viên hệ chính quy chuyên ngành vật lý, học rộng tài cao, nếu không cũng sẽ không giành được vị trí vốn thuộc về hai thành viên tiêu chuẩn của phòng thí nghiệm.

Hai người kia, một người tên là Kiều Diệp, một người tên là Âu Dương.

Sau khi đã tập hợp đầy đủ, tất cả mọi người đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử sức, trong mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.

Điều khiến Dạ Cô Tinh thấy bất ngờ là, giảng viên lần trước coi thi môn “cơ học lượng tử “, cô ấy cũng tới.

Nhớ tới lời Diêm Đông Bình nói, tính chất cuộc thi vật lý lần này thuộc về tổ đội sinh viên tự do, nói cách khác, từ tổ đội dự thi đến hiện trường thi đấu, cuối cùng quyết đấu đỉnh cao, trong toàn bộ quá trình, hết thảy đều là sinh viên tự chủ hoàn thành, cấm giảng viên tham dự, nếu không Diêm Đông Bình cũng sẽ không cực lực yêu cầu cô dẫn đội, ông ấy cũng có thể tự mang sinh viên đi tham gia dự thi.

Vậy vị này tới làm gì?

“Chào em Dạ, cô tên là Chu Lê, là giảng viên khoa vật lý, bây giờ đang dạy môn “vật lý cơ sở”, có thể em chưa học qua lớp của cô.”

Nói thật, Chu Lê rất thích cô sinh viên này, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, kết quả học tập cũng là cao nhất. Lần này kết quả thi học kỳ của khoa vật lý được công bố, ngay cả hiệu trưởng cũng vô kinh cùng kinh ngạc, môn nào cũng trên 95 điểm, “điện động lực học”, “nhiệt lực thống kê”, “thí nghiệm vật lý cận đại “ ba môn học gần như điểm tối đa, ngay cả môn “cơ học lượng tử “ được cả khoa công nhận là khó nhất, biến thái nhất, cô cũng lấy được 99 điểm, bỏ xa người đứng thứ hai cả vạn dặm!

Diêm Đông Bình vui mừng tới mức cười không khép được miệng, ai ai cũng nói ông thu được đồ đệ tốt!

Sau khi kết quả thi được công bố, có kẻ đã tố cáo nặc danh là Diêm Đông Bình làm lộ đề, Dạ Cô Tinh bị nghi ngờ gian lận trong kỳ thi, bởi vì hai môn “cơ học lượng tử “, “nhiệt lực thống kê” là Diêm Đông Bình tự mình ra đề thi, tiết lộ đề thi cho đồ đệ của mình cũng không phải là chuyện không thể!

Dù sao đề thi biến thái như vậy, Dạ Cô Tinh lại đạt điểm cao tới mức không thể tin được!

Sau đó hiệu trưởng tự thân xuất mã, lấy ra bài làm của Dạ Cô Tinh từ phòng giáo vụ, cùng với tất cả các giảng viên trong khoa cùng nhau thẩm tra, tỉ mỉ xem xét, tất cả các giảng viên, bao gồm cả Chu Lê, lần thứ hai bị kinh ngạc, bởi vì tư duy giải thích phần lớn các câu hỏi trong bài thi của cô, lại khác hoàn toàn đáp án tham khảo của Diêm Đông Bình, có thể nói cô đã tự mở ra một lối tư duy riêng, một số cách của cô, thậm chí ngay cả bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hoàn toàn không giống một sinh viên năm nhất hệ chính quy, tư duy giải đề của Dạ Cô Tinh bao quát mà linh hoạt, lại mới mẻ độc đáo, loại cảm giác đó giống như một người đã có nhiều năm nghiên cứu vật lí học, bởi vì quá mức dễ dàng, cứ như chỉ cần hạ bút là thành văn, một chuyện rất bình thường.

Sự thực bày ra trước mặt, tất cả những lời đồn đều trở nên yếu đuối mà không thể chịu được một đòn.

Sau khi khiếp sợ, mọi người bắt đầu nghi hoặc, vì sao một sinh viên ưu tú như thế, mà tới tận bây giờ mới bị phát hiện? Theo lý thuyết, Dạ Cô Tinh bây giờ cũng đã lên năm hai, một cô gái ưu tú như thế, lại còn xinh đẹp như vậy, nói thế nào, cũng phải là một nhân vật nổi tiếng ở trường mới đúng chứ?

Chuyện này cũng thu hút được sự chú ý của thầy hiệu trưởng, là một người làm công tác giáo dục, ông vô cùng trân trọng người tài, sinh viên ưu tú như vậy, không nên bị mai một, thích thú vung tay lên, lấy những tư liệu có liên quan tới Dạ Cô Tinh từ phòng giáo vụ, bao gồm cả hồ sơ cá nhân, cùng với thành tích học kỳ một của năm hai đại học.

Chờ xem xong hết tất cả tư liệu, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này cũng thổn thức không thôi, bóp cổ tay ca thán.

Một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, lại sớm phải rời đi sự che chở của cô nhi viện, gian nan mưu sinh, dựa vào bộ não hơn người và sự cố gắng không ngừng thi đậu Đại học Bắc Kinh, tuy hai lần thi học kỳ đều vì bị bệnh vắng thi, nhưng thi lại gần như môn nào cũng đạt điểm tối đa, nhưng mà, cuối cùng điểm tổng kết trên bảng điểm lại chi thể hiện là số điểm vừa vặn đạt yêu cầu, 60 điểm theo quy định với sinh viên thi lại của trường, không hơn không kém.

Lần đầu tiên, hiệu trưởng bắt đầu suy nghĩ, quy định thi lại thì điểm cao nhất chỉ là 60 này, rốt cuộc là đúng hay sai? Một nhân tài cứ như vậy suýt nữa bị mai một, trân châu long đong, lu mờ ảm đạm.

Sau ba ngày, trường học ra thông báo quy định mới, hủy bỏ quy chế thi lại không nhân đạo “điểm tối đa 60 điểm”, thi bao nhiêu điểm thì đạt bấy nhiêu điểm, sau đó kết quả thi lại nghịch thiên này của Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng được đưa ra ngoài ánh sáng, đến lúc này, sự nghi ngờ trong tất cả các giảng viên mới được cởi bỏ, Dạ Cô Tinh không phải hắc mã đột nhiên xuất hiện, mà cô vẫn luôn ưu tú như vậy!

Bên trong phong ba ở trường học, người bình tĩnh nhất, lại là người trong cuộc Diêm Đông Bình, khi biết có người nặc danh khiếu nại, ông cười gằn ba tiếng, chỉ nói một câu nói --

“Có được bao nhiêu ca ngợi, thì có thể chịu đựng bấy nhiêu gièm pha!”

Đến đây, Diêm Đông Bình trầm mặc, không còn cuồng loạn và luôn để ý với sự kiện thư mời phòng thí nghiệm nữa, lúc này ông chỉ thờ ơ lạnh nhạt!

Đáp lại câu nói kia --

Bình tĩnh mà nhìn sự việc, nhìn xem đám người xấu xa đó còn có thể hoành hành đến khi nào?!

Cuối cùng chân tướng lộ ra, Dạ Cô Tinh nhảy lên thành một thiên tài vật lý trăm năm khó gặp được trong mắt các thầy giáo, Diêm Đông Bình cũng bởi vậy mà nhận được vô số ánh mắt ước ao ghen tị, các nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm không phục việc Dạ Cô Tinh dẫn đội đi dự thi, lúc này cũng tâm phục khẩu phục, để tay lên ngực tự hỏi, năm đó khi bọn họ còn là sinh viên mài mông trên ghế nhà trường, môn “cơ học lượng tử “ bọn họ cũng chỉ đạt điểm đủ qua mà thôi.

Vốn tưởng rằng truyền kỳ Dạ Cô Tinh chỉ lưu truyền trong trường học, nhưng theo độ hot của “Bầu trời thành phố”, không tới nửa tháng, phấn khởi tiến lên, không phân cao thấp với bộ phim bom tấn “Sống sót trên cánh đồng hoang”, thậm chí có hi vọng phá kỷ lục phòng vé làng phim Hoa ngữ, trở thành thành viên mới trong số những phim có doanh thu 1 tỉ, mà nữ chính ‘Áo Tím’, nhờ vào ngoại xuất sắc, cùng với diễn xuất tinh tế, một đêm nổi như cồn, nhà nhà đều biết!

Sau đó, hiệu trưởng kinh ngạc, các giảng viên cũng vô cùng kinh ngạc, những bạn học biết Dạ Cô Tinh cũng bị kinh ngạc, ‘Áo Tím’? Dạ Cô Tinh?

Cẩn thận nhìn lại! Đúng là thiên tài vật lý vừa mới được trả lại công bằng của trường mình đây mà!

Tuy quay phim đã có hóa trang rồi, Tiêu Tinh trong phim và Dạ Cô Tinh trong cuộc sống hiện thực cũng có chút khác biệt, thế nhưng nhìn kỹ là có thể lập tức nhận ra, ngoại hình nổi bật như vậy, e rằng khó mà hóa trang được, hơn nữa tên thật của nhân vật ‘Áo Tím’ còn là Dạ Cô Tinh, phát âm giống nhau, chữ viết cũng giống nhau, quá nhiều sự trùng hợp để chứng minh hai người là một!

Bây giờ xác thực không thể nghi ngờ!

Có thể thấy rõ ràng, đám ông cụ non say mê học thuật, những người cùng dự thi ngày hôm nay vô cùng hưng phấn, Dạ Cô Tinh cho là bọn họ bởi vì sắp thi đấu nên làm nóng người, mà Chu Lê lại thấy rõ ràng, những người này là đang cảm thấy hứng thú với Dạ Cô Tinh!

Đương nhiên, những chuyện xảy ra ở trường học, Dạ Cô Tinh không biết gì cả.

Cô gật đầu với Chu Lê, nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không tỏ thái độ lãnh đạm xa cách, mà một luồng khí chất thong dong chậm rãi lưu chuyển, “Cô Chu.”

Chu Lê mỉm cười, vốn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nụ cười tươi đẹp như cánh hoa nở, “Nhà cô ở thành phố Z, bây giờ đã cuối năm, muốn trở về đón tết với gia đình, nên tiện đường đi cùng các em, cũng tiện bề chăm sóc, em không ngại cùng đi chứ?”

Thì ra là như vậy, Dạ Cô Tinh mỉm cười, hiếm khi hài hước mà nói, “Có cô giáo xinh đẹp như vậy đi cùng, em tin các bạn nam sẽ rất tình nguyện.”

Chu Lê lườm yêu cô một cái, nhẹ nhàng nói, “Thật là nghịch ngợm!”

Sinh viên giỏi mà, thầy cô nào mà chả yêu thích, Chu Lê cũng không ngoại lệ, nhưng không chỉ giới hạn ở đây, trên người Dạ Cô Tinh có một loại khí chất an tĩnh khiến tâm hồn người ta an nhàn, nhàn nhạt như khói chiều, nhưng lại sáng rực như hoa!

Mà Dạ Cô Tinh cũng có ấn tượng khá tốt với vị giảng viên này, lần trước ở ngoài phòng thi, khi giảng viên nam kia không biết tốt xấu quát cô, Chu Lê đã đứng ra nói đỡ cho cô, cô còn nhớ rất kỹ, cho nên mới vui vẻ nói chuyện với cô ấy thêm vài câu.

Nói trắng ra là, sự kiêu ngạo từ tận trong xương cốt của Dạ Cô Tinh cũng không ít hơn An Tuyển Hoàng chút nào, cô chỉ là lãnh đạm ngụy trang, mà An Tuyển Hoàng thì lại biểu hiện rất trực tiếp, mặt lạnh vẫy tay một cái, như muốn nói người sống chớ đến gần tôi.

Vì thế, người cô đã không ưa thì cô cũng lười tốn nước miếng, ở một trình độ nhất định nào đó, Dạ Cô Tinh xem như cũng có thiện cảm với Chu Lê, cho nên mới có thể trêu đùa nói vài câu.

Nhìn đồng hồ, vừa vặn tám giờ ba mươi phút, lần thứ hai kiểm lại nhân số, vừa nãy đếm mười người là tính luôn cả Chu Lê ở trong đó, nói vậy là còn thiếu một thí sinh trong đội dự thi.

Dạ Cô Tinh vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng, mọi người đang líu ra líu ríu nói chuyện với nhau lập tức yên tĩnh lại.

Kinh ngạc nhíu mày, Dạ Cô Tinh chưa hề biết bản thân mình lại có sức hiệu triệu đến vậy, nhìn ai nấy đều có thái độ sẵn sàng trận địa đón quân địch, như muốn chuẩn bị duyệt binh!

“Thời gian tập hợp đã đến, thế nhưng vẫn còn thiếu một người, mọi người nhìn quanh thử xem, người còn thiếu là ai.”

Mọi người nhìn nhau, sau đó một giọng nói hơi rụt tè vang lên, “Bạn Dạ, là Dương Vũ Sơ còn chưa tới.”

Dương Vũ Sơ? Dạ Cô Tinh có chút ấn tượng, hình như là một trong số vài nữ sinh ít ỏi trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu sinh năm hai.

Ánh mắt nhìn về phía nữ sinh phát ra âm thanh rụt rè kia, cũng là nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm, không thích nói chuyện, nhưng năng lực thao tác thí nghiệm rất tốt, Dạ Cô Tinh nhớ cô ấy hình như họ Hạ.

“Chị Hạ, bây giờ chị có thể liên lạc được với chị ấy không?”

Trong mắt Hạ Tử Tịnh lóe lên chút chột dạ, theo bản năng cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi nói, “Tôi, tôi không liên lạc được với cô ấy......”

Vốn dĩ Dương Vũ Sơ cũng giật dây bảo cô ấy hôm nay hãy tới muộn, chờ chín giờ rồi mới từ nhà xuất phát, họ chờ không thấy người cũng không dám đi, cô ta không tin Dạ Cô Tinh dám đem ném các cô ở lại, chỉ cần đúng giờ chạy tới sân bay là được!

Nhưng mà tối hôm qua Hạ Tử Tịnh lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu, nhớ tới lần trước ngay cả giáo sư Triệu còn bị chịu thiệt thòi trong tay Dạ Cô Tinh, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện, bán thân bất toại, cô ấy không muốn gây chuyện, vì thế sáng sớm hôm nay vẫn đến đúng giờ.

Lạnh lùng nhếch khóe môi, nếu còn không nhìn ra vấn đề, Dạ Cô Tinh cũng quá ngốc rồi!

Trước đây Triệu Gia Nam khiêu khích cô, muốn bài bạc với cô, chính là do Dương Vũ Sơ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, vênh mặt hất hàm sai khiến, xem ra có vài người có ý định muốn làm cho cô khó chịu, nhưng, có dễ dàng như vậy sao?

Lúc này, một chiếc xe buýt sân bay chạy đến trước mặt mọi người, là xe của trường học thuê, đưa bọn họ đến sân bay vùng ngoại ô.

“Nếu thời gian đã đến, mọi người lên xe trước, chuyến bay 12 giờ, đến sân bay đợi sớm một chút, cũng tránh làm chậm trễ thời gian.”

“Không, không chờ Vũ...... Sơ sao?” Hạ Tử Tịnh trợn to mắt, có vẻ rất kinh ngạc.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh chậm rãi đảo qua mọi người, thấy mọi người đều giống như muốn nói lại thôi, cau mày suy ngẫm, cười lạnh, “Có lẽ mọi người cảm thấy tôi không có tình người, nhưng là một người nghiên cứu vật lý nghiêm cẩn mà khách quan, mọi người cảm thấy, loại hành vi đi trễ này, có thể khoan dung không?” Cô ngừng lời một chút, “Có lẽ mọi người có thể, thế nhưng tôi, làm người dẫn dắt đội tuyển, là tổ trưởng, sẽ tuyệt đối không chấp nhận loại hành vi gây tổn hại tới lợi ích tập thể, hành vi không có quan niệm thời gian, thất tín với người khác!”

“Nếu tất cả mọi người đã ở đây, tôi cũng không tiện dông dài, giáo sư Diêm bổ nhiệm tôi làm đội trưởng cho cuộc thi lần này, quản lý chuyện lớn nhỏ của đội, mang vòng nguyệt quế vinh quang về cho trường học, có như vậy tôi mới xứng đáng với sự tín nhiệm của thầy, xứng đáng với kỳ vọng của trường học, cũng phải xứng đáng với tiếng đội trưởng mọi người gọi tôi. Cái gọi là, tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận! Bắt đầu từ hôm nay, đừng có lấy giảng viên, giáo sư, hiệu trưởng đến ép tôi, mặc kệ ai là quý tộc quyền thế, con nhà giàu cũng được, lên xe, tất cả mọi người đều phải làm theo lời tôi nói! Nếu như mọi người không muốn, hoặc là không phục, được thôi, tranh thủ bây giờ còn có cơ hội để hối hận, bốn phía đều là đại lộ, trong vòng một phút, mời đi không tiễn!”

Khoanh tay trước ngực, Dạ Cô Tinh đứng đợi một phút, nhưng không thấy ai rời đi.

Cô gật đầu, “Nếu tất cả mọi người đã lựa chọn ở lại, bất kể mọi người phục thật, hay là giả vờ phục, cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người có thể làm đúng chuyện, nói đúng lời, lấy lợi ích của toàn đội làm trọng.” Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Còn lại thích làm thế nào thì tùy mọi người!”

“Đương nhiên, tôi không phải thánh nhân, không phải tất cả những lời nói, quyết định đều chính xác, vì thế, hoan nghênh mọi người đưa ra ý kiến, chứ đừng nói huyên thuyên sau lưng, hoặc là gây chuyện thị phi, có gì thì nói cái đó! Nói ra, mọi người cùng nhau thảo luận, tôi không hy vọng có người giở trò, thắng, là vinh dự của tất cả mọi người, thua, cùng nhau mất mặt! Nói lời khó nghe một chút, chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, hoặc là bốn bề thọ địch, hoặc là quyết đánh đến cùng.”

“Hiểu rõ chưa?!”

“Rõ!”

“Được, bây giờ lên xe, chúng ta lập tức tới sân bay, còn bạn tới trễ kia, tôi đã cho cô ấy cơ hội, nhưng rất đáng tiếc, cô ấy không nắm lấy.” Trong thời gian Dạ Cô Tinh nói chuyện, năm phút đồng hồ đã lặng lẽ trôi qua, nhưng Dương Vũ Sơ vẫn chưa xuất hiện!

Cơ hội không phải là tự dưng đưa tới, nếu không nắm lấy, thì cũng đừng nên trách cô!

Đáy mắt Dạ Cô Tinh hiện lên mộ vẻ tàn khốc, xem ra một già một trẻ nhà họ Triệu còn chưa rút được bài học đâu!

“Xuất phát!”

Dạ Cô Tinh hô một tiếng, tất cả mọi người ngay ngắn thứ tự xếp hàng lên xe, có lẽ là do kiến thức chuyên môn của Dạ Cô Tinh đủ chắc, dù sao có thể lấy được 99 điểm ở môn “cơ học lượng tử”, đương nhiên không thể khinh thường, nhưng là một người lãnh đạo đoàn đội, người tổ chức, ngoại trừ kiến thức chuyên môn khiến cho mọi người khâm phục, còn cần nêu rõ những nét chính của vấn đề, có năng lực và sự quyết đoán để xem xét vấn đề một cách toàn diện, trước đó bọn họ luôn hoài nghi cô gái nhỏ này, nhưng khi cô đứng lên nói dõng dạc cứng rắn như vậy, không còn ai khinh thường cô nữa!

Loại khí phách và thái độ đó, ngay cả một người đàn ông đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, chưa chắc theo kịp!

Đứng chờ người cuối cùng bước lên xe, Dạ Cô Tinh gật đầu với Chu Lê, “Cô Chu lên trước đi.”

Chu Lê cười vỗ bả vai cô, trong mắt tràn đầy thán phục, “Cố lên! Cô luôn ủng hộ em!”

Cô gái trước mắt này đúng là không đơn giản! Năng lực tùy cơ ứng biến khiến người ta phải ngưỡng mộ, hơn nữa tính cách cương nghị, thái độ quả quyết. Nếu như người bình thường gặp phải tình huống như thế, hoặc là tay chân luống cuống, hoặc là ở lại đợi, lựa chọn cách nào trong hai cách cũng sẽ quét sạch uy tín của người đội trưởng, để lại cho mọi người một ấn tượng cực kỳ xấu.

Một người dẫn đầu không được mọi người tín nhiệm, sau này làm sao phục chúng? Tuy nói chỉ là một cuộc thi, đội viên cũng không nhiều, nhưng nơi nào có người thì ắt có thị phi, mâu thuẫn không ngừng, va chạm liên tục, nếu không thể xử lý ổn thỏa, chắc chắn sẽ sứt đầu mẻ trán.

Cuộc thi như kiểu sinh viên tự do đi thi đấu này, đầu tiên khảo sát tri thức lĩnh vực chuyên môn, thứ yếu muốn khảo sát năng lực hợp tác đoàn đội, hiển nhiên phương pháp giải quyết nhanh chóng của Dạ Cô Tinh, giúp cô không chỉ có được sự tín nhiệm của mọi người, còn mượn chuyện này để thức tỉnh mọi người, cũng coi như là cảnh cáo những kẻ có mưu đồ xấu hoặc sắp làm những chuyện xấu!

Tuổi còn nhỏ, mà đã có sự kiên quyết và thông thái nhường này, chắc chắn thành tựu trong tương lai chắc chắn không chỉ dừng lại tại đây.

Chờ tất cả mọi người sắp xếp xong hành lý của mình, sau khi ngồi vào vị trí, Dạ Cô Tinh vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô, rất khó tưởng tượng, ngoại trừ là thiên tài vật lý, cô còn là ngôi sao màn bạc vô cùng nổi tiếng bây giờ-- ‘Áo Tím’!

“Không dài dòng nữa, tôi tên là Dạ Cô Tinh, năm nay học năm hai, các vị đang ngồi ở đây đều là những đàn anh đàn chị, rất xấu hổ nhận lấy vị trí đội trường này, tôi tin tưởng mọi người đều có năng lực hơn tôi.” Thái độ khiêm tốn cung kính không chút thiếu sót, thực ra tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, đây chẳng qua chỉ là lời nói khiêm tốn của Dạ Cô Tinh mà thôi, thế nhưng lời hay mà, tất cả mọi người đều thích nghe, thái độ đúng mực không kiêu ngạ của Dạ Cô Tinh khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái hẳn.

Tịch Cẩn nghênh ngang ngồi một bên quan sát bĩu bĩu môi, ánh mắt khinh bỉ liếc về phía chỗ mọi người ngồi ở phía sau đang bị vài câu nói làm cho lay động rồi, trong lòng không ngừng hừ lạnh, trước tiên đánh một cái tát, sau đó lại cho quả táo ngọt, có cần vui vẻ tới như vậy không?

Còn là sinh viên ưu tú, nghiên cứu sinh trường đại học đó! Chả khác nào một đám ngốc?!

Chu Lê lại cảm thấy tán đồng mà gật đầu, có siết chặt có nới lỏng, sách lược cây gậy và củ cà rốt, quả nhiên là một cô gái thông minh linh hoạt!

Ngay sau đó Dạ Cô Tinh chuyển đề tài, tiếp tục nói, “Thế nhưng, nếu tôi đã tiếp nhận, thì sẽ dốc hết toàn lực để làm thật tốt chuyện này, hi vọng sau này mọi người cùng phối hợp, đồng tâm hiệp lực vì Đại học Bắc Kinh đoạt được giải thưởng, cũng coi như không phụ nhiều năm học hành vất vả.”

“Được! Đồng tâm hiệp lực, cùng đoạt giải vàng!”

“Sau đây, tôi xin giới thiệu với mọi người.” Âm thầm đá đá Tịch Cẩn như con cá sụn dính vào chỗ ngồi không chịu đứng lên, mẹ kiếp! Rốt cuộc anh còn muốn đi theo tôi lăn lộn nữa hay không đây!

Tịch Cẩn như bị kim đâm mà nhảy dựng lên, nở một nụ cười đê tiện, “Chào mọi người! Tôi là Tịch Cẩn!”

Ôi! Xem ra theo phú bà lăn lộn cũng không dễ dàng! Còn phải bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng bán rẻ tiếng cười! Hừ!

“Chúng ta mới tới thành phố Z, không quen thuộc cuộc sống nơi này, vì thế tôi mời cho mọi người một hướng dẫn viên du lịch miễn phí.”

“Woa! Đẹp trai quá!” Lần này số người tham gia dự thi tính thêm cả Dạ Cô Tinh tổng cộng mười một người, năm nữ sáu nam, mặc dù là một đám sinh viên học khoa tự nhiên, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới niềm yêu thích với những thứ xinh đẹp, đặc biệt là, đối với mỹ nam!

Lại như trạch nam yêu nữ thần, nữ sinh học khoa tự nhiên cũng yêu nam thần! Mà Tịch Cẩn, miễn cưỡng cũng được coi là một nam thần! Chiều cao 1m86, thắng áp đảo những chàng trai thấp, nhan sắc tầm thường! Hơn nữa khuôn mặt trắng nõn góc cạnh, rất giống người mẫu nam bước chân ra từ ảnh bìa tạp chí.

Chỉ là, anh ta vừa mở miệng đã phá hủy toàn bộ vẻ đẹp đó --

“He he -- mỹ nữ, mọi người thật biết nhìn người đó! Cõi đời này làm gì còn có ai đẹp trai hơn tôi chứ?!”

“Ặc......” Nữ sinh kia mặt đầy hắc tuyến, đổ mồ hôi!

Đây cùng lắm là nam thần -- kinh!

“Bạn Dạ, bạn có phải là ‘Áo Tím’ không? Hì hì...... Tuy đã đoán được, nhưng vẫn là muốn tự mình hỏi cho chắc! Hì hì......” Trạch nữ đã hỏi rồi, kế tiếp là thời gian nam sinh học khoa tự nhiên đặt câu hỏi!

Biểu cảm kinh điển: tay gãi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt mang vẻ xấu hổ lại e sợ, nụ cười ngại ngùng chất phác!

Dạ Cô Tinh có chút buồn cười mà gật đầu.

Wowwww --

Suy đoán là một chuyện, nghe người ta nói là một chuyện, nhưng đương sự chính miệng thừa nhận lại là một chuyện khác!

Thì ra là ngôi sao lớn, chỉ có thể thấy ở trên màn hình TV, bây giờ lại chân thực, sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, còn đi thi đấu cùng với bọn họ!

Loại siêu cấp đãi ngộ này, có mấy người cả đời còn không hưởng thụ được ấy!

Đúng vậy! Bọn họ là những nghiên cứu sinh đã trải qua sự giáo dục cao cấp! Đúng vậy! Bọn họ là những tài năng trụ cột tương lai của quốc gia!

Nhưng, cũng không nói nghiên cứu sinh thì không thể đu idol?! Chưa nói trụ cột lại không thể có nữ thần mình mơ ước?!

“Woa! Ngôi sao lớn ôi chao, ai, ôi! Đây là thật sao?! Trời ạ! Như đang nằm mơ!” Một bạn nam hơi thấp một chút kinh ngạc thốt lên, Dạ Cô Tinh biết, anh ta tên là Nhất Hạo, khi cô đi phòng thí nghiệm đã tình cờ gặp nhiều lần, là một người rất vui vẻ cởi mở!

“‘Áo Tím’, có thể chụp chung một tấm hình không?” Từ Nhất Hạo chớp chớp mắt, biểu cảm rất hài hước, chọc cho mọi người trên xe cười ha ha.

Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Bây giờ tôi không trang điểm cũng không có mặc lễ phục, anh nhất định phải chụp ảnh chung cùng một ngôi sao phèn như vậy sao?” Cô cũng thể hiện chút khiếu hài hước của mình, làm sinh động bầu không khí.

“Đương nhiên! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Có mấy ai thấy được mặt mộc của ‘Áo Tím’?” Từ Nhất Hạo vỗ ngực một cái, “Tôi chứ ai!” Rồi lắc lắc máy chụp hình trong tay, “Có ảnh làm bằng chứng!”

Nói xong, một trận cười lại vang lên.

“Bạn, bạn Dạ, tôi cũng muốn chụp ảnh chung, có được không?” Bạn nam này không có vẻ vui tươi như Từ Nhất Hạo, nhưng khá dễ thương, khuôn mặt ửng hồng, khiến cho các bạn nữ sinh lén lút mím môi cười.

Khụ khụ..... mấy trạch nam mong manh dễ vỡ này phải cố gắng bảo vệ như gấu trúc vậy, cười lớn quá, sẽ làm tổn thương người khác...... Ặc, không, là làm tổn thương gấu trúc, ha ha!

Dạ Cô Tinh cũng không làm chuyện khác người, “Được! Chụp từng người. Có điều, mọi người phải hứa với tôi, trong khoảng thời gian thi đấu, tạm thời không được công bố bức ảnh ra bên ngoài, tránh dẫn đến sự chú ý của truyền thông, đến lúc đó bị vây quanh đuổi theo chặn đường thì thảm lắm......”

“Được! Chúng ta trước tiên dấu kín! Chờ sau khi thi đấu kết thúc lại khoe lên Weibo!”