(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 209: Tỏ tình

Editor: Shmily

--------------------

Lúc ấy cô còn nghĩ, nếu một ngày nào đó mà nhà cô phá sản, nuôi không nổi cô, cô không có cơm ăn thì đành phải đem nam thần của mình đi bán mới được.

Kết quả lại không nghĩ tới, càng lớn cô càng không muốn bán nam thần của mình đi.

Giống như bây giờ, cô chỉ nghĩ đem nam thần giấu đi, tuyệt đối không cho bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy, không cho bất cứ ai tơ tưởng tới anh.

"Nhìn cái gì?"

Thất Dạ thu tay, nhàn nhạt nhìn cô, thanh âm cũng rất đạm mạc.

"Nhìn anh đẹp trai nha."

Đường Đậu Đậu trả lời rất dứt khoát.

Trong đầu nghĩ tới dáng vẻ anh dũng của hắn lúc đánh nhau, trước mắt liền hiện lên một tầng hiệu ứng màu hồng phấn.

Thất Dạ híp mắt, nhìn Đường Đậu Đậu thấp hơn mình hơn nửa cái đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Có bị thương chỗ nào không?"

Đường Đậu Đậu lắc đầu tỏ vẻ không có.

Thất Dạ nhướng mày, cánh tay dài duỗi ra, đem cô kéo tới trước mặt mình, xác nhận trên người cô không có bất kì chỗ nào bị thương, ngữ khí của hắn mới hòa hoãn đi một chút: "Đi thôi."

"Thất Dạ ca ca..." Đường Đậu Đậu cũng không đi, cúi đầu, dùng ngón tay vân vê vạt áo, thẹn thùng y như một nàng dâu nhỏ.

"Hửm?"

Đường Đậu Đậu ngẩng đầu liếc hắn một cái, cắn chặt môi dưới, rối rắm trong chốc lát, không biết lấy đâu ra dũng khí, xông lên ôm chặt lấy vòng eo tinh tráng của Thất Dạ: "Thất Dạ ca ca, em thích anh..."

Thanh âm mềm mại cứ như vậy nói thích hắn.

Thân hình cao lớn của Thất Dạ nhịn không được hơi cứng lại.

Nhưng dù tâm có động, hắn vẫn phải cố gắng đè nó xuống.

Hắn có một loại tình cảm khác với Đường Đậu Đậu, thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận cô, bởi cô vẫn còn nhỏ.

Đem thân ảnh nhỏ nhắn trong ngực kéo ra, Thất Dạ hít sâu một hơi, thanh âm hơi nặng nề nói một câu: "Anh đưa em về nhà."

Đường Đậu Đậu có chút mất mát.

Vừa rồi lúc hắn tới cứu mình, thế giới u ám của cô phảng phất như có một tia ánh sáng lập lòe chiếu tới.

Lấy hết dũng khí để tỏ tình, kết quả là bị từ chối.

"A..."

Đường Đậu Đậu không vui bĩu môi, khuôn mặt nhỏ đều xụ xuống, y hệt như quả cà tím bị héo.

Cô cúi đầu, đi theo phía sau Thất Dạ về phía đầu hẻm.

Xe dừng ở bên ngoài hẻm nhỏ, Thất Dạ ngồi trên ghế lái, Đường Đậu Đậu tự nhiên kéo cửa ghế phó lái ra ngồi vào.

Chỉ là lúc ngồi lên rồi mới phát hiện, Thất Dạ còn chậm chạp chưa khởi động xe.

Cô không khỏi có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi: "Sao không đi?"

Thất Dạ nheo con ngươi, đột nhiên cúi người tới gần cô.

Đường Đậu Đậu theo bản năng đặt hai tay trước ngực làm thành một tư thế phòng thủ, khẩn trương nói, "Anh, anh muốn làm gì?"

Cẩn thận nghe còn có thể cảm nhận được, trong giọng nói khẩn trương kia tựa hồ còn ẩn chứa một tia chờ mong.

Kết quả, Thất Dạ lại chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, giúp cô cài đai an toàn.

Sắc mặt Đường Đậu Đậu đỏ ửng lên, đây là lần thứ hai cô cho rằng hắn muốn hôn mình.

Vốn dĩ cứ nghĩ Thất Dạ sẽ cười nhạo mình, thế nhưng lúc cô nhìn qua lại chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt như cũ của hắn.

Đường Đậu Đậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng trống rỗng.

Quả nhiên ở trong lòng hắn, cô cũng không chiếm một vị trí nhỏ nào.

Độ ấm trong xe hơi giảm, một mảnh yên lặng.

Xe đi được một đoạn khá xa, Thất Dạ mới giảm tốc độ xe.

Hắn nhìn Đường Đậu Đậu bên cạnh, sau đó duỗi tay lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ phía dưới, đưa tới trước mặt cô.

Đường Đậu Đậu sửng sốt, nhận lấy cái hộp, cau mày hỏi hắn: "Đây là cái gì?"

"Mở ra nhìn xem." Ngữ khí Thất Dạ vẫn nhàn nhạt như cũ.