(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 241: Anh không nỡ hả?

Editor: Shmily

--------------------

"Đại thúc công, hiện tại cháu mới 18 tuổi, vẫn còn rất nhỏ, cháu có thể quay lại trường học."

Ai cũng không nghĩ tới, Hạ Thập Thất sẽ đưa ra quyết định ấy, đối với một người không chịu được cảm giác bị người khác quản thúc mà nói thì trường học cơ bản chính là ngục giam.

Cô làm như vậy hiển nhiên là cá chết lưới rách*.

*Cá chết lưới rách: Hiểu nôm na là làm chuyện quá sức mình, biết rõ không làm được mà cứ đâm đầu vào làm.

Tịch Âm Lam có chút đau lòng cho Hạ Thập Thất, cũng vô cùng giận đám người phản đối kia, cô ấy đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Thập Thất, nắm lấy tay cô: "Thập Thất, bằng cấp kỳ thật cũng không quan trọng. Nhìn là biết cháu là người có phúc, cùng lắm thì về sau để Đình Ngự của chúng ta nuôi cháu."

Lời này bề ngoài thì có vẻ như là đang khuyên can Hạ Thập Thất, thế nhưng trên thực tế là đang đánh vào mặt đám người kia.

Làm thiếu phu nhân của Tịch gia thì chẳng việc gì phải ra ngoài đi làm cả, cho dù có bằng cấp thì cũng có lợi ích gì.

Khuôn mặt già của Tịch Tấn Thành đã đen nay lại còn đen hơn.

Hạ Thập Thất nhìn sắc mặt của ông ta, biết thời cơ đã đến, liền nói với Tịch Âm Lam: "Cô nhỏ, cô không biết rồi, đại thúc đã từng nói tiền của anh ấy nhiều tới nỗi không có chỗ tiêu, để cháu không có việc gì làm liền cầm ra ngoài tiêu cho đỡ buồn. Tiêu tiền như vậy thật sự là quá xa xỉ, cháu đương nhiên sẽ không làm. Vì thế nha, cháu liền khuyên anh ấy đem số tiền đó tiêu ở trên người những thiên kim danh viện khác, để mang thêm vài cô về nhà. Nhưng chính là anh ấy lại không chịu, một hai nói rằng tiền của anh ấy chỉ tiêu trên người cháu. Phải làm sao bây giờ, cháu nên để anh ấy bao nuôi cháu? Hay là cầm tiền của anh ấy đi bao nuôi anh ấy đây?"

Mọi người: "..."

Tịch Tấn Thành tức giận không nhẹ: "Bao nuôi cái gì mà bao nuôi! Tuổi còn trẻ mà không tự thân vận động, một hai phải dựa vào đàn ông mới sống được? Một nữ nhân như vậy quả thực là không có tôn nghiêm!"

"Vậy ý của đại thúc công chính là để cháu đi học lại?" Hạ Thập Thất cười hỏi.

Tịch Tấn Thành bị cô nói cho nghẹn họng. Ông ta nói như vậy tương đương với việc ngầm thừa nhận cô, nói khác đi một chút thì chính là đồng ý để Đình Ngự nuôi cô!

Nha đầu này quả thực là... cả gan làm loạn!

Lão gia tử lẳng lặng uống trà, nếp nhăn trên mặt lộ ra một ý cười không dễ phát hiện.

"Đại thúc công yên tâm, cháu sẽ học hành thật giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước, sau đó hầu hạ đại thúc nhà cháu thật tốt."

Gương mặt của Tịch Tấn Thành cơ hồ là vặn vẹo cả ra, ông ta còn tưởng rằng nha đầu này tuy có chút dã, thế nhưng lại là một quả hồng mềm không dám phản bác người khác. Không nghĩ tới cô lại có thể lợi hại như vậy.

Ông ta hít một hơi thật sâu, áp xuống lửa giận ở trong lòng, dò hỏi Tịch Đình Ngự: "Đình Ngự, nếu đây đã là việc riêng của cháu, vậy thì để cháu quyết định."

Ánh mắt Tịch Đình Ngự nhạt nhẽo, ngữ khí nhợt nhạt: "Không sao cả, chỉ cần Thập Thất thích, cái gì cháu cũng đều đồng ý."

Nói cách khác, nếu cô không đồng ý thì hắn cũng sẽ không đồng ý.

Hạ Thập Thất lý giải ra cái ý này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

........

Từ trong đại sảnh đi ra, Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự ra sau hậu viện tản bộ, Tịch Âm Lam đi theo phía sau bọn họ, không khí vô cùng hòa hợp.

"Nếu em không muốn đi, vậy không cần đi."

Tịch Đình Ngự mở miệng, thanh âm trầm lãnh lại rất nghiêm túc.

Hạ Thập Thất biết hắn đang nói tới chuyện gì, liền nói: "Đi học có gì mà không tốt, có thể tu thân dưỡng tính, còn có thể hun đúc tình cảm."

Tịch Đình Ngự: "..."

Có rất nhiều thời điểm, hắn đều là bị nữ nhân này đánh bại trong một giây.

"Tôi nói thật đó." Hạ Thập Thất nhìn hắn cười cười.

Kỳ thật đối với cô mà nói, ở trường hay ở nhà cũng đều như nhau cả, bởi vì bản thân cô chính là một người không an phận cho nên không có gì có thể ước thúc được cô.

Tịch Đình Ngự không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô bắt đầu trở nên sâu thẳm.

"Sao vậy đại thúc, anh không nỡ hả?" Hạ Thập Thất dùng ngón tay chọc chọc ngực hắn, nháy mắt lộ ra bản chất lưu manh của mình.