(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 247: Chỉ một lần này, không có lần sau

Editor: Shmily

---------------------

Đường Đậu Đậu ngốc ngốc ngồi đó để cho Thất Dạ tùy ý hôn mình.

Thế nhưng nụ hôn này càng sâu, cô càng cảm giác não mình trống rỗng.

Lúc này cô chỉ có thể nghĩ tới một câu ~ Anh ấy hôn mình, anh ấy thật sự hôn mình.

Thẳng tới khi Đường Đậu Đậu không thể hô hấp nổi nữa, Thất Dạ mới buông cô ra.

Đường Đậu Đậu ngơ ngác nhìn hắn, sau đó trước mắt liền đột nhiên tối sầm, té xỉu ở trong ngực Thất Dạ...

Cô là bởi vì quá hạnh phúc cho nên mới ngất xỉu, cho nên cô hẳn là người đầu tiên trên thế giới vì một cái hôn môi mà có thể ngất đi cho được.

Thất Dạ nhìn cô gái nhỏ trong ngực, chau mày, duỗi tay đi thăm dò hô hấp của cô, cảm giác được vẫn còn hơi ấm, lúc này mới đưa tay sờ sờ trán Đường Đậu Đậu.

Độ ấm bình thường, không có phát sốt, cô cứ như vậy dựa vào trong ngực hắn, an an tĩnh tĩnh, cũng không có dấu hiệu giống như không khỏe, không hề có điểm gì bất thường.

"Ngu ngốc."

Hắn dùng tay nhéo nhéo cái mũi của Đường Đậu Đậu một chút, trong mắt nhiễm một mảnh nhu tình, một chút đều không giống như cái bộ dáng băng băng lãnh lãnh mà hắn thể hiện ra bên ngoài một chút nào.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Đường Đậu Đậu, hắn nhịn không được in một nụ hôn trên trán cô.

Sau đó liền đem cô đặt ngay ngắn trên ghế ngồi, hạ thấp ghế xuống để cô có thể ngủ thoải mái một chút.

Xe lại một lần nữa chạy ra ngoài, cũng không có về khu Bắc Loan mà lại chạy ra bờ biển.

Thất Dạ dừng xe, cũng không đánh thức Đường Đậu Đậu dậy, chỉ ngồi ở bên cạnh cô.

Ngủ gần một tiếng, Đường Đậu Đậu rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Em khát nước..." Thanh âm của cô rất nhỏ, thấy nhưng Thất Dạ vẫn nghe rất rõ ràng.

"Ai bảo em không dưng đi uống nhiều như vậy, hiện tại lại khó chịu."

Hắn lạnh lùng quát cô, thế nhưng vẫn xuống xe đi mua nước về, vặn nắp chai đưa cho cô.

Bàn tay hắn dừng giữa không trung nửa ngày cũng không thấy cô cầm lấy, liền nhìn cô một cái, cau mày xuống xe.

Hắn mở ghế phó lái, cúi người ôm Đường Đậu Đậu xuống.

Ngồi vào trên ghế đá trên bờ biển, hắn ôn nhu đút nước cho cô.

Gió biển thổi tới, uống vài ngụm nước xong, Đường Đậu Đậu cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Buổi tối có chút lạnh, cô nhịn không được rùng mình một cái, Thất Dạ thấy thế liền cởϊ áσ khoác khoác ở trên người cô.

"Tỉnh chưa?" Thất Dạ mở miệng, thanh âm lạnh vẫn lạnh nhạt như cũ,

"Tỉnh..." Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Đường Đậu Đậu không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ.

"Đường Đậu Đậu, em có biết một cô gái đi vào quán bar một mình là rất nguy hiểm hay không? Hơn nữa em còn dám uống say như chết." Ngữ khí của Thất Dạ không khỏi cao lên thêm vài phần.

"Thất Dạ ca ca, anh là đang quan tâm em sao?" Đường Đậu Đậu không đáp mà lại hỏi ngược lại.

Thất Dạ không trả lời vấn đề của cô, ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Em biết là anh quan tâm em." Đường Đậu Đậu lại nói.

"Đừng có đánh trống lảng." Thất Dạ lạnh lùng nói.

"Được rồi, kỳ thi cuối kỳ vừa rồi em đứng nhất, bạn học một hai muốn lôi em tới quán bar chúc mừng, sau đó liền uống mấy chén." Đường Đậu Đậu chớp mắt to, thoạt nhìn vô cùng vô tội.

Nhưng Thất Dạ rõ ràng không hề bị bộ dáng này của cô đánh lừa, nhàn nhạt nói: "Uống rượu cũng được, như phải biết chừng mực. Một cô gái như em phải có ý thức tự bảo vệ mình."

"Biết rồi..." Đường Đậu Đậu túm túm góc áo, rầu rĩ trả lời.

"Chỉ một lần này, không có lần sau, nếu để anh bắt gặp em nửa đêm không về mà tới quán bar uống rượu một lần nữa, tự gánh lấy hậu quả!"

"Em bảo đảm không có lần sau!!" Đường Đậu Đậu lập tức giơ tay lên thề.