(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 249: Mày có thể mở to mắt nói chuyện với chị có được không?

Editor: Shmily

----------------------

Nếu như hắn không thích cô thì tại sao phải mất công từ Dạ Thành đuổi tới thành phố khác, nếu như hắn không thích cô thì sao phải lo lắng xem cô có bị người đàn ông khác lừa hay không, nếu như hắn không thích cô, vậy thì tại sao lại lo lắng cho cô tới như vậy, nếu như hắn không thích, thì tại sao lại chấp nhận vứt chuyện làm ăn tổn thất mấy ngàn vạn ra đằng sau để đi tới giải vây cho cô?

Trên mặt Thất Dạ không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt lại là một mảnh hung ác nham hiểm.

Thấy hắn không nói lời nào, lá gan của Đường Đậu Đậu cũng lớn lên.

Cô dùng tay sờ mặt Thất Dạ, vừa sờ vừa nói: "Da anh thật tốt, tinh tế lại mịn, sờ thật thoải mái."

Thất Dạ cứ như vậy bị ăn đậu hủ*, cũng không có ngăn cô lại.

*Ý chỉ bị sàm sỡ, chiếm tiện nghi.

Đường Đậu Đậu vuốt vuốt mặt hắn vài cái, sau đó liền đem đầu dựa vào trên vai Thất Dạ, sau đó cũng không hề làm chuyện gì nữa.

Thất Dạ đợi thật lâu cũng không thấy cô nói chuyện, càng không thấy cô động đậy gì.

Hắn cho rằng cô đã ngủ rồi, nhưng không biết là cô chỉ đang giả bộ ngủ mà thôi.

Thất Dạ đưa mắt nhìn gương mặt tinh xảo của cô, không biết qua bao lâu, hắn mới cong môi, thấp giọng nỉ non: "Ngu ngốc, anh đương nhiên thích em."

Đường Đậu Đậu đang giả bộ ngủ, nhưng gương mặt tươi cười của cô lại bán đứng chính cô, không thể thoát khỏi đôi mắt chim ưng kia của Thất Dạ.

"Giả vờ ngủ?" Thất Dạ hỏi.

Đường Đậu Đậu: "..."

"Ba giây đồng hồ, nếu em không mở mắt thì anh sẽ thu hồi lời nói vừa rồi. Ba, hai,..."

Đường Đậu Đậu biết giả vờ không nổi nữa, đành phải mở to mắt, cô vừa muốn nhấc đầu ra khỏi vai Thất Dạ thì đã bị một bàn tay ấm áp to lớn ấn trở về.

Cứ như vậy, cô lẳng lặng mà dựa vào vai hắn, tùy ý để gió biển thổi tới.

Cô chỉ hy vọng rằng, khoảnh khắc này có thể duy trì mãi mãi, thẳng tới khi thiên hoang địa lão.

.........

Ngày tiếp theo, trường học, trong phòng học của lớp 6 khối 11.

Cô giáo đứng ở trên bục giảng bài, thỉnh thoảng lại dùng phấn viết chữ lên bảng, mà học sinh phía dưới lại im lặng như tờ...

Toàn bộ đều đang nhắm mắt dưỡng thần, tu thân dưỡng tính.

"Phanh!"

Một tiếng vang lớn, cửa phòng học đột nhiên bị người ở bên ngoài đá văng.

Cô giáo đang giảng bài trên bục bị dọa sợ, nhưng đám học sinh đang ngủ gật kia lại không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Nhìn thấy người đá cửa là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, tóc buộc đuôi ngựa, cô giáo liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó liền xụ mặt hỏi: "Em là học sinh lớp nào? Tại sao lại đá cửa?"

Nếu dựa theo phong cách trước kia của Hạ Thập Thất thì nhất định sẽ bật lại cô giáo này, thế nhưng tình huống hiện tại lại không giống, theo như cô điều tra thì tất cả giáo viên bộ môn của lớp 6 khối 11 Nhị Trung đều bị Tịch Tấn Thành thu mua. Nói cách khác, ở trong trường này, đâu đâu cũng là tai mắt của ông ta, bao gồm cả vị đang giảng trên bục này.

Vì thế, cô liền xem nhẹ câu hỏi của cô giáo, trực tiếp xách balo bình tĩnh đi vào lớp học.

Cô giáo nghẹn họng đứng trên bục giảng nhìn trân trối, thấy Hạ Thập Thất đi tới một cái bàn, dùng chân đạp một cái ghế bên cạnh.

Âm thanh đinh tai phát ra, rốt cuộc cũng làm đám học sinh bên cạnh tỉnh táo lại.

Một nữ sinh đột nhiên đứng dậy, ngay cả mắt cũng không mở đã không kiên nhẫn quát lớn: "Dám ở địa bàn của tao gây chuyện! Không muốn sống nữa đúng không!"

Hạ Thập Thất xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng rất thục nữ ấy chứ, hoàn toàn không cần phải giả vờ làm gì.

Cô mở miệng, ngữ khí vô lực: "Đường Đậu Đậu, mày có thể mở to mắt nói chuyện với chị có được không?"

Đường Đậu Đậu vừa nghe, nháy mắt liền tỉnh táo lại, trợn tròn mắt nhìn Hạ Thập Thất đang lười biếng dựa ở cạnh bàn.

"Thập Thất?"

Ngay tức khắc, Đường Đậu Đậu liền hưng phấn tới mức nhảy dựng lên.