[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 208: Đại gia tộc, thật nhiều chuyện

Edit: Thu Hương

Trước khi rời Lăng phủ, Lăng Hiểu vốn muốn đi tìm ca ca để chào tạm biệt, nhưng mẫu thân lại nói, đêm qua Lăng Tiêu đã được quản gia, suốt đêm mang đến sơn trang tư nhân của Lăng Vô Thương dưỡng bệnh rồi.

Ngày mai Lăng phu nhân cũng sẽ đến đó, Lăng phủ tuyên bố với bên ngoài rằng phu nhân đưa tiểu thư đến sơn trang ở một thời gian.

Như vậy sẽ không bị bất cứ người bên ngoài nào hoài nghi cả.

Lăng Hiểu cảm thấy Lăng Vô Thương có chút chuyện bé xé to.

Bất quá...

Chuyện đã xong rồi, nàng cũng chỉ có thể thể một đường đều xụ mặt tủi thân.

Không thể nói lời tạm biệt với ca ca, trong lòng bảo bảo rất khó chịu.

Nhìn dáng vẻ không vui của Lăng Hiểu, Lăng Vô Thương cũng không nói gì, dù sao Lăng đương gia, từ nhỏ đến lớn đều không hiểu được cái kỹ năng gọi là dỗ người này.

Đường từ thành Thượng Võ đến thành Đông Vọng cũng không gần, ngồi xe ngựa phải mất bảy ngày mới có thể đến nơi.

Dọc đường nhưng lại được chuẩn bị rất chu đáo, đồ ăn ngon, chỗ ở tốt, còn có thể xem cảnh tượng náo nhiệt dọc đường đi.

Tâm tình của Lăng Hiểu đến khi đi vào thành Đông Vọng, cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Thành Đông Vọng không hổ là một trong mười thành trì lớn nhất của đại lục Thiên Nguyên, trong thành vô cùng sầm uất náo nhiệt, cửa hàng mọc san sát, người đi nối đuôi nhau.

"Thật nhiều người."

Lăng Hiểu vén rèm cửa xe ngựa lên nhìn ra đường phố náo nhiệt bên ngoài, liền nghĩ đến ca ca.

Nếu như có một cái máy chụp ảnh thật tốt a, có thể chụp lại khung cảnh sầm uất nơi này, khi về nhà cho ca ca xem.

Không, như vây vẫn không đủ chân thật.

Lăng Hiểu suy nghĩ một chút, nghe nói võ giả trên thế giới này, tu luyện đến từ Võ Tông trở lên có thể ngự không phi hành, một ngày nghìn dặm, tương lai phải tu luyện thật tốt, đến lúc đó ca ca muốn đi đâu, nàng liền có thể mang ca ca bay đến chỗ đó.

Ừ, cái này có thể được.

... ...

"Lão gia, đã đến dịch quán của Lăng Gia rồi!"

Cuối cùng người đánh xe đánh xe ngựa dừng lại trước một dịch quán khổng lồ.

Đây là dịch quá của gia tộc trong thành Đông Vọng, chuyên để tiếp đãi tộc nhân từ các chi nhánh khắp nơi tới đây.

"Tiêu nhi, xuống xe đi!"

Lăng Vô Thương đỡ Lăng Hiểu xuống xe, hai người vừa mới xuống xe ngựa, thì một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn thô kệch đã ha ha cười lớn đi lên tiếp đón: "Ta tưởng là ai, Vô Thương huynh, năm nay ngươi đến có chút trễ, có phải lệnh công tử ở nửa đường thân thể không thoải mái, làm trễ nải hành trình của huynh?"

Người nọ mặc dù là đang cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút khiêu khích.

"A." Lăng Vô Thương chỉ cười lạnh một tiếng: "Lăng Tề ngươi nhưng thật ra lại quan tâm chuyện nhà chúng ta? Tiêu nhi nhà ta gần đây thân thể đã tốt lên rất nhiều, Tiêu nhi, còn không qua đây bái kiến Lăng Tề bá bá của ngươi."

"Bái kiến Lăng Tề bá bá."

Lăng Hiểu đứng ở bên cạnh hành lễ môt cách không chút thành ý.

Hả?

Lăng Tề hơi sửng sốt, đều nói nhi tử của Lăng Vô Thương là một ma bệnh phế vật, hôm nay gặp mặt, so với những lời đồn có chút không giống?

Thiếu niên trước mắt tư thế oai hùng, mặt mũi thanh tú, ánh mắt trong trẻo, một chút cũng không nhìn có vẻ bệnh tật?

Không lẽ...khỏi bệnh rồi?

Lăng Tề có chút bất ngờ, nhưng cũng không không tiếp tục quấn quýt vấn đề này, bởi vì hắn cảm nhận được thiếu niên trước mặt không có chút khí huyết chi lực nào.

Đã mười tuổi, còn không có thành công khai mạch thành võ giả.

Cứ coi như không phải là ma bệnh thì sao?

Vẫn chỉ là một phế vật không có thiên phú mà thôi.

"Ngươi chính là Lăng Tiêu? Không tệ không tệ, mắt sáng mày kiếm, rất có phong thái của phụ thân ngươi năm đó!"

Trong đầu mực dù không để vào mắt, nhưng ngoài miệng Lăng Tề vẫn giả dối nói vài câu khen ngợi, thái độ vô cùng qua loa lấy lệ.

Giả dối, làm ra vẻ.

Lăng Hiểu lén lút bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ cung kính lắng nghe.

Ai, đaị gia tộc, thật nhiều chuyện.