(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 50: Ly Trạch cung (thất)

Một phen hành động cướp người kinh tâm động phách tạm thời xem như viên mãn kết thúc, chỉ là Băng chú rất ư tàn độc, không biết làm sao để tiêu trừ. Cũng may hắn rất kiên cường, vùi đầu không kêu một tiếng, mượn Băng Ngọc kiếm của Toàn Cơ áp lên bả vai. Băng Ngọc kiếm tính cực nóng, tựa ở trên vai nong nóng mà lại âm ấm, tốt xấu gì cũng có thể khiến tốc độ đóng băng chậm lại một chút.

Hắn bị thương, ngự kiếm rốt cuộc bay không xa, chỉ có thể trước quay về Cách Nhĩ Mộc. Toàn Cơ thấy hắn vừa hạ xuống đất liền hôn mê bất tỉnh, không khỏi vội la lên: "Làm sao bây giờ? Phải thế nào mới giải khai Băng chú được?"

Đình Nô cùng Vũ Tư Phượng đều là thần sắc ngưng trọng, qua một hồi, Đình Nô mới nói : "Băng chú ẩn bên trong gân mạch nội tạng, khó tiêu trừ nhất. Theo ta biết, chỉ có hai loại phương pháp có thể giải, một là tìm người hạ chú giải khai; hai là dùng chú pháp tương khắc triệt tiêu lẫn nhau."

Câu nói phía sau y không nói ra, mọi người đều hiểu rõ hai phương pháp này khả năng gần như là không. Trước không nói đại cung chủ bị Hỏa Long của Toàn Cơ thiêu bỏng, chết hay chưa cũng không rõ. Coi như chưa chết, ông ta khẳng định cũng sẽ không đến đây giải khai Băng chú. Mà Băng chú thuộc về thủy hành, tương khắc với thủy chính là thổ, ở đây ai cũng không biết Ngự thổ thuật, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Ba người thương lượng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp hay. Mắt thấy Liễu Ý Hoan bị đông đến môi tím đen, cả người run lên, bọn hắn vội vàng tăng thêm ba bốn tấm chăn bông đắp lên người hắn, lại gọi tiểu nhị đưa bốn cái chậu than khổng lồ, đặt ở góc phòng đốt hừng hực. Đình Nô cởi bỏ xiêm y của Liễu Ý Hoan, chỉ thấy từ bả vai bên phải của hắn cho đến tận cả cánh tay đều biến thành màu xanh nhạt, màu xanh kia lại có khuynh hướng lan dần về bên trái.

Y lập tức đem Băng Ngọc tựa vào chỗ mép màu xanh kia, chỉ thấy tốc độ lan tràn tựa hồ đã chậm lại một chút, lúc này quay đầu lại nói: "Toàn Cơ, ngươi đi tiệm thuốc ở Cách Nhĩ Mộc hỏi thăm xem có bán Ngọc Chi thảo phơi khô hay không. Nếu có, trước mua hai lạng mang về sắc thuốc."

Toàn Cơ vừa nghe ba chữ Ngọc Chi thảo, lập tức nói: "Là Ngọc Chi thảo của Côn Luân sao?"

Đình Nô hơi sững sờ, "Có Ngọc Chi thảo Côn Luân tự nhiên là cực tốt, nhưng cái đó thập phần trân quý, có lẽ ở đây không có bán. Ngọc Chi thảo bình thường cũng được rồi."

Toàn Cơ vội vàng lật ra túi hương của mình, từ bên trong lấy ra một nhúm cỏ khô mùi thơm lạ lùng nức mũi, nói : "Chỗ này của ta có Ngọc Chi thảo Côn Luân! Trên Tiểu Dương phong mọc rất nhiều, là dùng để nuôi Linh Thú. Ta thấy nó rất thơm, cho nên phơi khô rồi lấy làm túi thơm... Ngươi xem xem, có thể dùng không?"

Đình Nô vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy nhúm cỏ khô kia, rút ra một cây tỉ mỉ xem xét. Chỉ thấy lá dài mà nhỏ, bên trên vân lá chi chít, đúng là Ngọc Chi thảo cực kỳ trân quý của Côn Luân. Loại Ngọc Chi thảo này còn có thể kết trái ra Ngọc Chi quả, dùng để nuôi Linh Thú, tập trung linh khí. Là thứ không thể tốt hơn.

Y cười nói: "Thiên hạ người xa xỉ như ngươi thật sự là hiếm thấy, cư nhiên dùng Ngọc Chi thảo làm túi thơm. Nếu để đám lão bản tiệm thuốc kia nhìn thấy, thế nào cũng tức đến thổ huyết."

Toàn Cơ trợn tròn đôi mắt đẹp, mờ mịt không rõ.

Vốn dĩ bản thân Ngọc Chi thảo đã là dược vật rất quý rồi, Ngọc Chi thảo Côn Luân lại càng là bảo vật có thể gặp nhưng không thể cầu. Bao nhiêu lão bản tiệm thuốc vì một hai nhánh Ngọc Chi thảo Côn Luân mà cố vắt óc tìm đường nhập hàng, giá thị trường bị xào đến cao thái quá, quả thực so với Dã Sơn Tham tốt nhất còn muốn quý giá hơn. Cho nên Toàn Cơ không có việc gì lấy nó làm túi thơm, chẳng khác nào phung phí của trời. Đám lão đầu tử cổ hủ kia nếu biết, chỉ sợ sẽ nguyền rủa Thiên Lôi đánh chết nàng.

Đã có Ngọc Chi thảo, lập tức mọi người lại càng không nhiều lời. Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng xuống lầu sắc thuốc, Đình Nô ở lại trong khách phòng săn sóc Liễu Ý Hoan, khuấy nước nóng giúp hắn chà lên người.

Toàn Cơ y theo phân phó, trước tiên cẩn thận rửa sạch sẽ Ngọc Chi thảo, lại bỏ vào trong bình thuốc trộn một nửa nước, một nửa rượu, đặt trên bếp lò nấu riu riu. Chợt thấy bên cạnh có người nhìn mình chằm chằm, nàng quay đầu lại. Đối diện là cặp mắt chứa ý cười của Vũ Tư Phượng, mặt nàng hơi hơi đỏ lên, nhịn không được lấy tay gẩy tóc dính ở má, thấp giọng nói: "Thế nào, trên mặt muội có dính gì sao?"

Hắn lắc lắc đầu, đi tới cầm thật chặt tay nàng, kề sát vào ngực mình. Toàn Cơ vừa vui vừa sợ, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ so với lúc trước lớn mật hơn rất nhiều, tuy rằng không rõ tại sao lại như vậy, nhưng đáy lòng vẫn là vui mừng. Cách nửa ngày, mới lẩm bẩm nói:

"Tư Phượng. . . Huynh, huynh sẽ không hối hận chứ? Liễu đại ca nói. . . Huynh sau này vĩnh viễn cũng không trở về được cố hương rồi. . . Là muội hại huynh, muội không biết nên đền bù như thế nào mới tốt."

Hắn vẫn là lắc đầu, qua một hồi, mới nói: "Giữa chúng ta hà tất nói đền bù. Huynh vẫn luôn suy tính thiệt hơn, vì chú ngữ mà bị vây khốn, nhìn không thấu chuyện này. Cho tới bây giờ mới hiểu được, là bản thân nghĩ không thông."

Hắn thấy Toàn Cơ cái hiểu cái không, không khỏi mỉm cười, thấp giọng nói: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cũng không xa nhau nữa."

Toàn Cơ trong lòng vui mừng tới cực hạn, bỗng nhiên cười nói: "Tư Phượng, chúng ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ! Sau đó đi Bất Chu Sơn đem Linh Lung Lục sư huynh Nhị sư huynh bọn họ tất cả cứu trở về. Sau khi cứu về rồi, chúng ta liền du sơn ngoạn thủy khắp nơi, được không?"

Hắn chỉ cười, không biết nghĩ tới điều gì, giữa lông mày bỗng nhiên nhuốm vẻ buồn rầu, ngưng thần không biết nghĩ gì.

Toàn Cơ thấp giọng nói: "Huynh là nghĩ đến chuyện Tình Nhân chú sao? Cái mặt nạ kia vẫn luôn không cười. . . Sẽ có phản phệ ư?"

Vũ Tư Phượng hơi sững sờ, nói : "Không phải. Hiện giờ trong lòng huynh không còn hoảng sợ nữa, Tình Nhân chú làm sao hại được huynh. Huynh là nghĩ. . . Là nghĩ. . ."

Nghĩ cái gì? Cặp mắt đen láy của Toàn Cơ nhìn chằm chằm hắn.

Rốt cuộc, hắn thở dài một tiếng, nói nhỏ: "Huynh đang nghĩ đến sư phụ... Người nuôi huynh lớn, hiện giờ lại... Huynh lo lắng thương thế của người. Cứ như vậy một tiếng cáo biệt cũng không có đã bỏ đi, thật sự cô phụ ân tình của người."

Toàn Cơ nghĩ đến là chính mình làm bị thương đại cung chủ, có chút xấu hổ, sờ sờ lỗ tai, nói nhỏ: "Thực xin lỗi, là muội kích động . . . Lần sau. . . Muội và huynh cùng đi Ly Trạch Cung hướng ông nhận lỗi, cầu ông tha thứ, muội sẽ thuyết phục ông ấy. Nhất định."

Vũ Tư Phượng "xuy" một tiếng cười, xoa đầu nàng, "Cái tài ăn nói kia của muội. . . Vẫn là không thể trông cậy vào muội được. Kỳ thật, chỉ cần có thể mỗi ngày ở bên muội, huynh đã vô cùng thỏa mãn, tất cả chuyện này, đều không uổng phí."

Toàn Cơ nhịn không được ôm lấy hắn, tai dán vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của hắn, chỉ cảm thấy ngực hắn thật ấm áp ngọt ngào. Vũ Tư Phượng giang hai tay vòng trụ nàng, vòng ôm ôn nhu như vậy, so với cái ôm chặt chẽ nóng bỏng đều phải khiến người ta động tâm.

Toàn Cơ nhẹ giọng nói: "Tư Phượng, Liễu đại ca từng hỏi muội, có thể vì huynh làm đến mức nào. Hắn nói huynh đã vứt bỏ toàn bộ đường lui, muội lại có rất nhiều đường lui. Nhưng hắn tuyệt không hiểu được, cho dù có rất nhiều đường lui, nhưng trên những con đường đó không có huynh, rất không thú vị. Trước mắt chúng ta ở cùng một chỗ, cũng chỉ có một con đường có thể đi, cho dù bỏ lại ai, bất kể là ai đi lạc trên con đường này, đều là chuyện không thể. Muội... cũng như huynh, không có đường lui rồi, cái này. . . cũng sẽ không có người ta nói muội không đúng với huynh. . . Kỳ thật, kỳ thật muội. . ."

Nàng như là nói đến vấn đề khó khăn gì đó, nghẹn ở chỗ đó, không biết tiếp tục thế nào.

Vũ Tư Phượng vỗ về gương mặt của nàng, thấp giọng cười nói: "Muội lúc nào thì cẩn thận . . . nhiều thế này. Huynh lần đầu tiên biết đấy."

Toàn Cơ mặt đỏ lên, ngập ngừng: "Có đôi khi. . . cũng sẽ nghĩ. . . Muội cũng không phải đầu gỗ..."

Ngọc Chi thảo phía sau ùng ục ùng ục sủi bọt, mùi thơm lạ lùng lan ra thật xa, dẫn đến mọi người ở khách điếm theo mùi tìm đến hỏi nấu gì. Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng vội vàng tách ra, vẫn có chút thẹn thùng, cả lỗ tai cũng đều đỏ lên. Mắt thấy Ngọc Chi thảo kia nấu vừa xong, hai người đổ ra một cái chén. Thấy trên mặt đối phương đều vẫn còn ửng hồng, không khỏi nhìn nhau cười.

Ngọc Chi thảo Côn Luân cuối cùng cũng tạm thời áp chế Băng chú trên người Liễu Ý Hoan, thu về trên vai phải, xanh đen một mảng lớn. Đình Nô nói, trong vòng nửa năm không có đáng ngại lớn, chỉ cần ở trong vòng nửa năm tìm được người biết Ngự thổ thuật, như vậy cánh tay phải này của Liễu Ý Hoan vẫn là vững vàng ở chỗ kia, sẽ không hoại tử. Qua nửa năm, vậy thì nguy hiểm rồi, vì không cho Băng chú đông cứng trái tim, hắn không thể không chặt đứt cánh tay phải.

"Lão tử mới không cần cụt một tay! Bằng không buôn bán này quá không lời rồi!" Liễu Ý Hoan nằm trên giường, nước miếng tung bay nói. Hắn nói một câu, đối diện Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ liền gật đầu một cái. Trong tay Vũ Tư Phượng bưng một chén thuốc, thật cẩn thận đưa đến bên miệng hắn, cười nói: "Liễu đại ca huynh yên tâm, đệ nhất định thay huynh tìm được người Ngự thổ, trước uống xong chén thuốc đi."

Liễu Ý Hoan trừng mắt, ra vẻ đương nhiên: "Vô nghĩa, đương nhiên phải là vợ chồng son các ngươi tìm. Ta đây tổn thương là vì ai mà chịu? Các ngươi giúp đỡ, đó là thiên kinh địa nghĩa. Không giúp đỡ mới là lòng lang dạ sói!"

Vũ Tư Phượng bất đắc dĩ gật đầu, nhét thìa vào trong miệng hắn, tránh cho hắn tiếp tục ồn ào, nói lời khó nghe.

Toàn Cơ nói: "Liễu đại ca, ngươi có biết những bang phái có người Ngự thổ thuật không? Ta cùng Tư Phượng tính ngày mai sẽ lên đường đi tìm."

Liễu Ý Hoan húp hơn phân nửa chén thuốc, mới cười nói: "Ngày mai đi thì không cần. Ta nha, chỉ đùa một chút thôi. Thương thế lưu ở trên cánh tay kia, không đau không ngứa, không trở ngại. Ta trong khoảng thời gian này còn có chút việc tư muốn làm, đợi không được các ngươi đi tìm người. Qua mấy tháng nữa không phải sẽ mở trâm hoa đại hội sao? Người của bốn đại phái đều sẽ tụ tập ở Phù Ngọc đảo. Trong đó nhân tài đông đúc, nhất định sẽ có người biết Thổ chú, chúng ta đến lúc đó gặp lại trên đảo đi."

Vũ Tư Phượng hơi kinh hãi: "Huynh . . . Không đi cùng bọn đệ sao? Nhưng thương thế của huynh. . ."

Liễu Ý Hoan lắc đầu nói: "Nửa năm sau mới có thể phát tác, không ngại. Ta một đại lão gia, mới không thích dây dưa với hai đứa tiểu quỷ các ngươi. Đừng nhìn ta như vậy, cũng có chuyện đứng đắn phải làm đó nha."

Chuyện đứng đắn của hắn chính là chơi gái uống rượu đi? Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn.

"Vậy, đại ca huynh là quay về Khánh Dương?" Vũ Tư Phượng nhớ tới ân oán lúc trước của hắn cùng Ly Trạch Cung, lần này lại đả thương cung chủ, một mình hắn ở bên ngoài lêu lổng, thật sự khiến người ta không yên lòng.

"Không, ta đổi địa phương khác chơi. . . Á không, ta có địa phương khác muốn đi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Liễu Ý Hoan đem tròng mắt trừng thành chuông đồng.

Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Đại ca, đệ là lo lắng cho huynh."

Liễu Ý Hoan giật mình một chút, nhất thời hai mắt tỏa sáng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một cái bảng hiệu nụ cười đáng khinh, ôm lấy cổ y ra sức lắc, cười nói: "Ngươi tiểu tử này ngươi tiểu tử này! Còn tưởng rằng ngươi có nữ nhân liền quên mất lão tử chứ!"

Vũ Tư Phượng thương thế còn chưa lành, bị hắn ba lắc hai lay như vậy, đầu váng mắt hoa, đành phải kêu lên: "Được được! Đại ca tự đi đi, bọn đệ. . . không quấn huynh nữa."

Liễu Ý Hoan buông y ra, nói : "Các ngươi đi theo ta cũng không có gì hữu dụng, thương thế của ngươi còn chưa lành, đi không được đường xa, lưu lại an tâm dưỡng thương là nhất. Sau này gặp ở Phù Ngọc đảo, vạn sự đại cát."

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: "Ta muốn mang theo Đình Nô, có việc cần hắn hỗ trợ."

Hắn nhất định lại muốn dạy hư! Toàn Cơ hoài nghi nhìn hắn, nghĩ đến lần trước ở kỹ viện chứng kiến Đình Nô trước giờ luôn tao nhã cư nhiên bị hắn xúi giục thản nhiên đối mặt với kỹ nữ, nàng đã cảm thấy người trước mắt này là tên bại hoại.

LiễuÝ Hoan ho hai tiếng, "Đừng nhìn ta như thế, ngươi đã là người của tiểu phượng hoàng, cần thủ phụ đạo. . ."

"Đại ca!" Vũ Tư Phượng dở khóc dở cười.

LiễuÝ Hoan cười hai tiếng, bỗng nhiên đổi thần sắc, nói: "Không đùa nữa. Hai người các ngươi ở chỗ này, Toàn Cơ hảo hảo chiếu cố tiểu phượng hoàng, thương thế của hắn không nhẹ, hơn nữa lần này làm loạn, chắc hẳn đã bị thương nguyên khí, phải hảo hảo nghỉ ngơi. Kỳ thật ý của ta tốt nhất là đừng ở lại Cách Nhĩ Mộc, nơi này cách Bất Chu Sơn quá gần, ta sợ hôm nào đó phát sinh biến cố. . . Nhưng thương thế của hắn không thích hợp đi đường xa nữa, chỉ có thể lưu lại. Tóm lại, các ngươi hết thảy cẩn thận. Toàn Cơ ngươi cũng đừng có xúc động nữa, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Mọi chuyện, đều chờ đến trâm hoa đại hội chúng ta gặp mặt rồi nói sau, hiểu chưa?"

Hai người khó được nhìn thấy hắn nói chuyện đứng đắn như vậy, vội vàng gật đầu.

Liễu Ý Hoan thở dài thậm thượt, dựa về lại đầu giường, nói nhỏ: "Lại nói tiếp, tiểu Tử Hồ cũng là không rõ tung tích. . . Mong nàng ta tránh được một kiếp này mới tốt."

Toàn Cơ trong lòng run lên, vội la lên: "Liễu đại ca biết tung tích của nàng?"

Liễu Ý Hoan mỉm cười, thấp giọng nói: "Chuyện nên đến đều sẽ đến, kiếp phải gặp trốn cũng không thoát. Mỗi người tự có duyên pháp, ngày sau có nhân duyên tự nhiên có thể gặp lại."

Hai người biết hắn ngày đó dùng Thiên Nhãn xem qua, chắc hẳn trong lòng hiểu rõ, chỉ là thiên cơ bất khả lộ, hắn cho dù biết, cũng không thể nói. Nghe ý tứ của hắn, Tử Hồ hẳn là không có gì nguy hiểm, Toàn Cơ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liễu Ý Hoan uống xong thuốc, vứt chén đi, nằm lại trên giường dùng chăn trùm đầu, kêu lên: "Ta muốn ngủ rồi! Các ngươi mau đi ra đi! Phi lễ chớ nhìn a!"

Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng phì cười, liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới tay nắm tay ra khỏi khách phòng.