Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 17: Không cần kính ý

Editor: Đông Vân Triều

Ta trôi nổi trong mơ, lúc có cảm giác lại thấy thế giới xung quanh xóc nảy liên tục.

Lúc tỉnh lại cũng không thấy bớt xóc nảy hơn, nguyên lai không phải ảo giác.

Dạ Đàm đang cõng ta đi trên đường nhỏ, trong rừng lác đác vài căn nhà, khói bếp lượn lờ, ánh chiều tà buông xuống chân trời.

Đây là đang tản bộ à...

"A Đàm?" Giọng ta khàn khàn, nhỏ đến mức gần như lầm bầm, Dạ Đàm lại nhạy cảm nghe được, hỏi:

"Chủ nhân tỉnh sao? Cảm giác thế nào?"

"Đây là muốn đi đâu..."

Dạ Đàm không ngừng bước, vừa đi vừa nói: "Thuộc hạ cũng không biết đi đâu, là Đại thiếu gia dặn dò chúng ta đi."

"A?"

"Đại thiếu gia nói, gần đây phụ cận Chung Ly Uyển sẽ có đại chiến, không ít người vô tội bị liên lụy. Dù sao thuộc hạ... tạm thời không chắc chắn có thể bảo hộ chủ nhân chu toàn, tránh được nên tránh." Hắn dừng một chút, lại cung kính thỉnh tội, "Là thuộc hạ tự chủ trương, cầu chủ nhân ngày khác lại trách phạt."

"Đại chiến?" Ta nằm nhoài trên lưng Dạ Đàm, thay đổi tư thế, "Chung Ly Uyển như mặt trời ban trưa, cũng sẽ có cường địch?"

"Nhị thiếu gia những năm gần đây chiêu hàng rất nhiều môn phái nhỏ, có khả năng là do thủ đoạn quá mức cường liệt, có người bất mãn thôi." Dạ Đàm suy nghĩ một chút, lại nói, "Thuộc hạ cũng không rõ lắm."

Ta khóc, mấy ngày trước còn nghe Trạch Tước khen ngợi Chung Ly Tử Tức nhân từ bao la, lấy đức báo oán đấy.

Lẽ nào chúng ta cứ phải bôn ba bằng xe hai cẳng ư...

Càng ngày càng xa Trường Lạc, cũng càng ngày càng xa quyển CHEATING. Ta chỉ nhớ rõ mỗi CODE FIX tiền, mật mã là 23333, có cũng vô dụng, chỉ mong tìm được phòng sửa chữa...

Đông Vân Triều: Tiếp theo là một đoạn tác giả giải thích về "phòng sửa chữa" và "CHEAT CODE", nếu bạn nào chưa hiểu sẽ có phần dịch riêng, còn bây giờ tớ lười:))

Ồ, chờ chút.

Phòng sửa chữa dùng động tác "hôn" để khởi động, vậy có khi mật mã cũng dùng động tác đi...?

Số má lại còn là dùng động tác, đó không phải là thủ thế sao?

Nghĩ đến đây, ta khoa tay một lần, hai, ba ba ba ba.

Quả nhiên trước mắt bắn ra một bảng trong suốt, chính là cái lần trước trước khi ta thoát ra có hỏi ta muốn đặt tiền ở đâu.

Lần này ta đã có kinh nghiệm, đem con trỏ chuyển qua trái, cẩn thận từng li từng tí chỉ nhập một số 1, sau đó nhấp "OK".

Trên tay xuất hiện một cục vàng rực rỡ.

Ta quả thực có chút nóng lệ doanh tròng.

Tôn nghiêm Thần Sáng Thế, rốt cục, đã cứu vãn được một phần rồi.

"A Đàm A Đàm." Ta cố nén kích động vỗ vỗ bả vai hắn, "Tìm thôn trấn gần nhất nghỉ một chút đi."

"Chủ nhân không thoải mái sao? Có phải là thuộc hạ đi nhanh quá..." Dạ Đàm cảnh giác hỏi.

Ta dự liệu trước nói: "Không, ta muốn đi ngân hiệu rút ít tiền."

Ta nghĩ đến mức thông suốt.

Lần trước ta bị văng ra, không phải là bởi vì yêu cầu quá nhiều ngân lượng, mà là có người nhìn thấy chúng đột nhiên xuất hiện.

Vì lẽ đó sau này ta phải tận lực khống chế con số. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không được yêu cầu vàng từ trên trời rơi xuống... Không đúng, còn phải bảo đảm người ta tra được tiền bạc lai lịch không rõ. Chỉ sợ ta thuận buồm xuôi gió, sản nghiệp làm quá độ, khiến người ta ngờ vực. Đến lúc đó không phải mấy năm kinh doanh tâm huyết của ta đều như nước chảy về biển Đông rồi ư.

Nói trắng ra là, ta phải rửa tiền.

Rục rà rục rịch, nóng lòng muốn thử.

Thừa dịp trời sắp tối, bọn ta tiến vào thị trấn, mấy ngân hiệu ven đường còn chưa đóng cửa, Dạ Đàm chọn cái trông sạch sẽ nhất đi đến.

"Ta phải tự mình đi vào." Ta nói.

"Không thể, thuộc hạ đi theo ngài." Dạ Đàm cứng mặt.

Vậy sao được, ngươi muốn trở thành mầm họa nghi ngờ đầu tiên ư.

"A Đàm, ta không muốn bịa chuyện lừa gạt ngươi." Ta thản nhiên nói, "Chỉ là chuyện này, ta cần phải gạt ngươi. Ta biết ngươi tinh thông ẩn náu, phàm là muốn đi theo ta, ta đương nhiên không biết. Chỉ tiếc ta đây một phen tâm huyết."

Dạ Đàm nói: "Chủ nhân quá lời, chỉ là... tình hình ngài bây giờ, thuộc hạ thực sự không yên lòng."

Đúng, ta ngay cả đứng cũng vất vả.

"Không có chuyện gì, chốc lát là được. Ngươi nếu vô sự..." Ta nghĩ nghĩ nói, "Liền đi mua bữa ăn khuya đi. Ta đói rồi."

Dạ Đàm trầm mặc ngoan ngoãn, đáp: "Được, thuộc hạ đi nhanh thôi."

Hắn nhẹ nhàng đặt ta ở cửa, xác định ta đã đứng ngay ngắn, lo âu rời khỏi.

Ta cố đi vào. Bên trong có một hán tử trung niên ngồi trông quầy, sau quầy có một thiếu niên trắng nõn giúp việc, đang tính sổ sách. Thấy khách tới, vị hán tử chào mời, thiêu niên ra đón ta vào.

"Tiên sinh tới gửi tiền sao?" Người giúp việc hỏi.

"Đổi chút ngân phiếu... mà gửi tiền cũng được." Ta đáp, lại chăm chú nhìn dưới chân.

Thấy ta đi đường vất vả, thiếu niên dìu ta ngồi xuống. May mắn trong đại sảnh có không ít ghế dựa, xem như cứu được ta chốc lát, ta chậm thở ra một hơi, đưa vàng cho vị thiếu niên.

"Tiên sinh muốn đổi bao nhiêu tiền?"

"Mười lạng." Ta thuận miệng nói. Nói xong ta lại nghĩ tới một chuyện, nguyên bản nói chẵn mười lạng cũng không phải, hẳn là mười một, mười hai mới đúng.

Quên đi, việc nhỏ không đáng kể.

"Ta phải theo đúng thủ tục cân, làm phiền tiên sinh chờ một chút." Người giúp việc đặt vàng lên cân, một lát ấp úng hỏi: "Tiên sinh, đổi... Mười lạng sao?".

Ta cười hỏi: "Không phải ư?"

Người giúp việc hoảng hốt vội nói: "Ta, ta đi lấy ngân phiếu đến." Vội vã chạy như một làn khói, một lát sau vòng trở lại, cầm một chồng ngân phiếu dày đưa cho ta.

"Tiên sinh, ngươi bệnh rất nặng sao?" Hắn có điểm sầu lo hỏi.

"Không sai." Ta sờ sờ cằm nói, "Ta mắc bệnh nan y, ngàn cân treo sợi tóc rồi."

Hắn thất kinh thê thảm, ta không đành lòng trêu hắn, cười nói: "Nhưng không sao, sắp chuyển biết tốt rồi. Làm phiền tiểu huynh đệ quan tâm."

Ta cáo từ, khó khăn ra khỏi cửa tiệm. Tìm tòi một vòng mới thấy Dạ Đàm ngồi trên nóc nhà xa xa, nhìn sương mù trước hoàng hôn, sắc bén mà cứng cỏi. Hắn thường ngày nhìn ta đều là ánh mắt rất nhu thuận, ta lúc này mới phát hiện, hắn lúc một mình lại cô độc đầy cảnh giác, như tùng bách ngưng tụ băng sương giữa trời đông giá rét.

"A Đàm." Ta ngoắc ngoắc tay, "Ngươi ở xa vậy làm gì?"

Hắn quay đầu lại nhìn thấy ta, hàn tùng liền hóa thành một vũng thu thủy, tựa như muôn vạn bông hoa bung nở giữa tiết xuân, đến chết cũng an lòng.

Dạ Đàm nhẹ chân nhảy xuống trước mặt ta, dìu ta nói: "Nếu lại gần quá sẽ nghe thấy trong phòng nói gì."

"Ngươi càng không tức giận ta càng bất an nha." Ta nhét ngân phiếu vào trong ngực hắn, nằm trên lưng hắn vẽ vòng vòng, quấn tóc quanh đầu ngón tay.

"Tại sao phải tức giận?" Dạ Đàm cõng ta tìm khách điếm, ngữ khí một mảnh mờ mịt.

"Ta có việc gạt ngươi a."

"Đây không phải là đương nhiên sao?" Dạ Đàm trả lời.

Người này tam quan thực sự rất có vấn đề, ta thở dài nói: "Ngươi ngoại trừ chấp nhất với quan niệm giai cấp, trong đầu không có cái gì khác ư?"

Dạ Đàm biện giải: "Là trung nghĩa."

"Nếu ta cũng không phân biệt đúng sai thì ngươi làm sao biết tương trợ chính nghĩa?" Ta gặng nói.

Dạ Đàm không cho là đúng: "Nghe lệnh chủ nhân là được rồi, còn cần phân đúng sai thiện ác?"

...

Hài tử khó dạy, không thông não nổi.

Thôi, tiên thụy vi kính, minh nhật tái nghị[1].

[1] Tiên thụy vi kính, minh nhật tái nghị: ngủ trước nghĩ sau.

- ----

Đông Vân Triều: Hôm nay năng suất a.