Rể Quý Trời Cho

Chương 1827

CHƯƠNG 1827: CHUYỆN CŨ CỦA PHỤNG DƯƠNG TÔNG.

Ông già tay sai hồi lúc nãy nhìn Lâm Thanh Diện với biểu cảm không phục, nhưng mà Lâm Thanh Diện sẽ không đề ý đến chuyện này.

Nếu như anh lại phải so đo với việc nhỏ không đáng kể như thế này, vậy thì anh là một người quá ngu ngốc.

Cho dù là ai thì đều sẽ nói như thế, cho nên Lâm Thanh Diện nghĩ nếu như mình có thể đàng hoàng đánh bại người đó, vậy thì thanh danh của mình cũng sẽ được tăng lên.

Càng nhiều hơn chính là bởi vì ông già trước mặt mặc dù là có khả năng già mồm với mình, nhưng mà mỗi giờ mỗi khắc lại không tỏ ra được một loại uy nghiêm của người bề trên.

Hình như ý tứ biểu đạt đó chính là có thể nói chuyện với Lâm Thanh Diện hoàn toàn là bởi vì người kia đại nghịch bất đạo, nhưng mà cũng vì đó mà thu được vinh hạnh.

Nhưng mà không nghĩ tới ông già này lại làm cho ông già đối diện bối rối tay chân, Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra được rõ ràng là người đó muốn chạy trốn, lúc này anh quyết định đuổi người kia trở về.

Nhưng mà lại phát hiện sau khi ông già đó chuẩn bị động tác, thế mà lại không thể thực hiện động tác, mà ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, giống như là hai người bọn họ có quen biết với nhau từ trước, nhưng Lâm Thanh Diện lúc này cũng chẳng muốn hỏi.

“Nếu như mà bây giờ tôi muốn hỏi giữa hai người các người đã xảy ra chuyện như thế nào, có khi nào hai người sẽ hợp lực lại đánh tôi không vậy?”

Thật sự là lúc này Lâm Thanh Diện rất thắc mắc, cho nên anh đã hỏi một câu với giọng điệu ngập ngừng.

Nhưng không ngờ là ông già trước mặt lại quay đầu lại, sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy, trầm giọng giải thích với mình: “Có lẽ là tôi có thể nói cho cậu biết mối quan hệ của tôi với người này, ông ta chính là tên phản đồ của Phụng Dương tông chúng tôi, một lát nữa tôi sẽ từ từ nói chuyện cũ liên quan giữa tôi và ông ta cho các người nghe, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với ông ta, sau đó lại lấy cái mạng chó của ông ta, để các người có thể hiểu được Viên Huy rốt cuộc là một người như thế nào.”

Hóa ra người trước mắt chính là đại đệ tử của Phụng Dương tông, tên là Viên Tề, hơn nữa cái ông già mà ông ta đang chỉ vào chính là sư đệ ngày xưa của mình, tên là Viên Huy.

Trước đó, hai người là huynh đệ rất thân thiết với nhau, nhưng mà bởi vì một vài chuyện mà bọn họ hoàn toàn không nễ mặt nhau.

Chủ yếu là do cảm thấy chưởng môn có hơi bắt công, nhưng mà ở trong mắt của Viên Tề cũng chỉ là sự đối xử khác biệt nhau một chút mà thôi, nhưng mà đối với Viên Huy mà nói đó lại chính là một chuyện mà mình không thể chấp nhận.

Nhìn thấy Viên Tề đang nổi giận đùng đùng, trong lòng của Viên Huy cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, vội vàng đứng ra chỉ vào Viên Tề rồi tức giận mắng chửi: “Ông đúng là một người không biết xấu hổ, trước đó ông dùng biết bao nhiêu lời nói dối trá mới có thể lửa gạt chưởng môn vào tay ông, nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc là ông đã hồi lộ bao nhiêu? Cái đám các người đều là ngụy quân tử, nếu nhưng để tôi gặp lại cái đám các người lần nữa, tôi chắc chắn sẽ làm cho các người không thể chịu đựng nổi.”

Hai người nói xong thì lại rơi vào trong sương mù, ít nhất là sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy thì là như vậy, Vương lão gia ở phía đối diện cũng có tâm trạng này, biểu cảm không hề có dao động, có điều là trong ánh mắt lại có chút nghỉ hoặc. Chắc có lẽ là trước đó chỉ nhìn thấy cái ông già này đánh nhau như thế nào, nhưng mà không phát hiện chuyện cũ của ông ta lại phấn khích như thế.

Hóa ra là năm đó Phụng Dương tông có thu nhận hai đệ tử, đều là nhân tài kiệt xuất được tuyển chọn từ những người ưu tú từ các giới, Phụng Dương tông bọn họ cũng không phải là loại thế lực tam lưu, đệ tử gì cũng sẽ nhận.

Cho nên sự cạnh tranh của bọn họ ở trong mắt của người khác thật sự quá buồn cười, một người là chưởng môn, một người khác lại là phó chưởng môn, chẳng lẽ cái này không tốt hơn hả?

Những trưởng lão khác của Phụng Dương tông đều có vị trí, mà những đệ tử bình thường đa số đều phải siêng năng chăm chỉ tu luyện bản thân, căn bản cũng không có bất cứ chuyện gì cần phải tranh chấp với nhau.

Nhưng mà càng như vậy thì lại càng xảy ra cảnh tượng làm cho người khác không thể nào tin được, tuổi tác của chưởng môn đã lớn, lúc đó đang chuẩn bị tìm người thừa kế để an hưởng tuổi già, nhưng mà không ngờ tới cũng bởi vì hai người đệ tử làm cho ông ta cảm thấy tự hào mà bây giờ ông ta vẫn còn đang nắm giữ vị trí đó, không thể yên bình.

Tục ngữ có câu, không có được thứ gì thì chắc chắn sẽ tranh giành, bởi vì chưởng môn thật sự khó mà lựa chọn giữa Viên Tề với Viên Huy xem người nào ưu tú hơn. Thế là muốn khảo nghiệm, xem tư chất của bọn họ, kết quả sau khi khảo nghiệm xong, trong lòng chưởng môn đã có có ứng cử viên thích hợp.

Viên Tề quả thật là một người kế thừa rất tốt, nhưng mà so với Viên Huy mà nói tư chất lại có vẻ hơi kém hơn, đương nhiên chỉ là so với Viên Huy mà thôi, so với những người bình thường mà nói thì Viên Tề chính là một người thông minh tuyệt đỉnh.

Lúc đó cảm thấy nếu như truyền chức vị chưởng môn lại cho Viên Huy, vậy thì tông môn chắc chắn có thể bước lên con đường càng ngày càng huy hoàng dưới sự dẫn dắt của ông ta, mà bởi vì tính tình của Viên Tề cũng vô cùng tốt, cho nên thành thạo trong việc quản lý mối quan hệ của đệ tử trong tông môn.

Vốn dĩ là chuyện này rất tuyệt vời, tất cả mọi người đều cảm thấy phân chia như thế này là quá hợp lý, không có cái nào hợp lý hơn cái này.

Nhưng mà không ngờ tới là biến cố đã xảy ra vào chiều ngày hôm đó.

Chiều ngày hôm đó, trong lúc vô tình Viên Huy đi ngang qua thì lại phát hiện hai tên đệ tử bình thường đang đùa giỡn ở đó, một đệ tử nam có dáng dấp xấu xí, một người khác thì là một tiểu sư muội xinh đẹp như hoa, thế mà Viên Tề lại đứng ở bên phía tiểu sư muội này, cùng nhau trách phạt nam đệ tử ấy, mắng anh ta đúng là một tên khốn nạn không bằng cầm thú, cố gắng quấy rối tiểu sư muội.

Thật ra thì những chuyện này đều là chuyện nhỏ, chẳng lẽ là người nào thành công mà từ đầu đến cuối chưa từng bị chửi? Bọn họ đều nhận hết những lời sỉ nhục mới có thể leo lên vị trí như thế, cho nên đối với những sai lầm bình thường mà nói, căn bản chẳng là cái thá gì hết. Cho dù Viên Huy có mắng chửi hung ác hơn nữa, chưởng môn cũng không cảm thấy có gì không ổn, vừa vặn có thể nhìn thấy được trái tim chính nghĩa của ông ta.

Nhưng mà hành động tiếp theo đó của Viên Huy lại làm cho chưởng môn hoàn toàn thay đổi chủ ý.

“Loại người như cậu quả thật chính là một mối họa lớn cho tông môn, chờ đến khi tôi làm chưởng môn, tôi tuyệt đối phải dựa vào luật tối cao nhất của tông môn mà trừng trị cậu.”

Câu nói này nhất thời đã kích thích hàng nghìn cơn sóng, tất cả mọi người đều có ánh mắt khác thường mà nhìn Viên Huy. Người kia biết mình đã lỡ lời, vội vàng nói với người khác đây chỉ là nói đùa mà thôi.

Nhưng mà phàm là người có đầu óc thì đều hiểu rõ ông ta không phải là đang đói đùa, mà là ông ta có suy nghĩ này ở trong lòng. Kể từ lúc đó, chưởng môn liền không muốn truyền chức vị chưởng môn lại cho Viên Huy, điều này cũng làm cho ông ta âm thầm sinh hận.

Vào một đêm tối gió thổi dữ dội, sau khi Viên Huy ra tay đánh lén chưởng môn thì đã cướp đi quyển bí tịch tối cao nhất của tông môn mà ông ta vẫn luôn thèm khát, Phượng Dương Cửu Thiên Vũ, dựa vào quyển bí tích này, Viên Huy đã trở nên mạnh hơn rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn.

Lại bởi vì tu ma đạo, cho nên cứ dở dở ương ương.