Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 4: Giải thích

“Nói như vậy… Cháu bị người ta trêu đùa à?” Trần Tê Lăng cười mỉa.

Câu nói này hình như không phải nói như vậy đâu nhỉ.

“Chú gọi cháu đến làm gì vậy, không phải thật sự là cùng chú học ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Nói xong nhìn về hướng cửa văn phòng.

Mà Trần Uy nhìn theo ánh mắt của anh ấy, chỉ thấy nơi đó có hai bạn học nữ đang chụm đầu lại.

“Quen biết không?”

“Biết ạ.” Trần Uy tự nhiên là quen biết.

Ngô Tiên, cô ấy rất thích Trần Uy, dường như là ai ai cũng biết, nhưng Trần Uy không hề có tình cảm với cô ấy, nhưng nghị lực của cô ấy trên cơ bản đều là càng cản càng hăng.

Cô ấy chẳng qua là ở một tuổi tác vẫn còn mặc đồng phục thích một cậu bé bình phàm mà không tầm thường.

“Bạn học nữ này sao lại tới đây, theo chú đến tận văn phòng của chú rồi, lớp của cháu à?”

“Không phải.”

Nhưng hai cô học sinh ở bên ngoài không hề chịu ảnh hưởng của bọn họ, vẫn cúi đầu bàn luận như cũ.

“Qua vài ngày nữa là sinh nhật của cha chú, cháu cũng phải trở về, ở trường học này, chung quy cũng không tốt lắm.” Ý của những lời này là muốn cậu ấy chuyển trường.

Nhưng, sau khi Trần Uy nghe thấy những lời này, rõ ràng ngốc lăng một chút, cậu ấy theo bản năng không muốn chuyển trường, trong đầu cậu ấy dường như nghĩ tới một người.

Buổi sáng ngày hôm nay cô chạy trối chết, nhìn lén khi ở trong lớp, có phải là có chút ý tứ đối với cậu ấy hay không? Có phải là cũng có tình cảm với cậu ấy hay không? Chỉ cần một chút.

“Sắp thi Đại học, trường cấp ba này khá tốt, sẽ không chậm trễ việc học tập của cháu.” Lời này không cần nói cũng biết, ý tứ chính là đang cự tuyệt.

Cậu ấy chỉ là có chút không muốn xa rời cô một chút nào, vẫn còn ôm một tia ảo tưởng với cô, muốn cùng cô hô hấp cùng một bầu không khí, chân dẫm cùng một mặt đất. Cho dù cuối cùng không thể ở bên nhau.

“Đây không phải là điều chú có thể định đoạt, cho dù chú đồng ý, nhìn hoàn cảnh trường học, chất lượng dạy học, phỏng chừng ông nội sẽ không đồng ý.” Trần Tê Lăng nói ra lời thật lòng.

“…” Đây là quyết tâm không muốn cậu ấy lưu lại nơi này.

Cậu ấy muốn cùng cô thi đậu vào một trường Đại học, nghĩ rằng ba năm cấp ba của cậu ấy đều có cô. Nhưng lần này phỏng chừng là rất khó thực hiện.

“Vậy… Cháu còn có khả năng lưu lại nơi này không?”

Trần Uy giữ lại tia quật cường cuối cùng.

“Việc này chú cũng không biết, mấy ngày hôm trước lúc chú bay tới đây, cũng là do ông nội cháu sắp xếp, nếu không cháu nghĩ rằng chú sẽ đến à?”

“Được rồi, mau vào lớp đi, nhanh chóng trở về đi học đi, đừng chậm trễ học tập.”

Trần Tê Lăng căn bản không cho cậu ấy cơ hội nói tiếp, nếu hôm nay không phải nói chuyện chính sự, anh ấy không thể tránh được mà làm tổn thương cậu ấy.

Nói xong, để Trần Uy nhanh chóng rời đi, đỡ phải trễ học, các thầy cô giáo khác tìm anh ấy.

Khi anh ấy mở cửa, hai nữ sinh biến thành bốn nữ sinh.

“Ặc, các bạn học, sắp vào học rồi, làm sao đều vây quanh ở nơi này thế?” Trần Tê Lăng tự nhiên không biết là các cô bé vây quanh ở chỗ này làm gì.

“Thầy Trần, thầy Trần, ngày cậu ấy thuyết minh cũng tìm thầy học thuộc, đặc biệt bảo em dẫn đường tới đây.” Lời nói này của Tô Mỹ một chút cũng không đều trái lương tâm.

“A? Thầy…” Đường Tích căn bản không nghĩ tới, Tô Mỹ có thể hố chết cô.

“Như vậy à, vậy được rồi, ngày mai ba người các em tới tìm thầy đọc thuộc nhé.” Nói xong còn nhìn thoáng qua Trần Uy đứng ở bên người.

Mà Ngô Tiên đứng bên cạnh hai người căn bản là không nói gì được.

“Trần Uy, cậu…” Không đợi Ngô Tiên nói xong, chuông vào lớp đã vang lên.

Cuối cùng năm người đạp trên tiếng chuông vào lớp về tới phòng học.

Tô Mỹ vui vẻ nhảy nhót dọc theo đường đi, nhưng hai người ở phía sau cô ấy lại có không khí có chút khẩn trương.

Một buổi sáng này, Đường Tích không hề nói chuyện với Trần Uy, chính là sợ hai người xấu hổ.

“Đường…” Trần Uy mới nói ra được một chữ.

“Ừm…” Đường Tích theo bản năng quay đầu lại.

Thích một người, từ miệng của cậu ấy nói ra tên của mình cả trái tim mình đều đang run rẩy, huống chi quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái cũng mang theo ánh sáng.

“Cậu… Buổi sáng cậu…” Trần Uy cũng không biết cách giải thích.

“Mình biết cậu là bị đùa giỡn, không cần để ở trong lòng.” Đường Tích ra vẻ nhẹ nhàng nói.

Cô đây là tự tìm lấy cớ cho cậu ấy.