Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 7: Phải từ bỏ rồi

Đường Tích về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm thế nhưng lại không phải làm bài tập mà lấy notebook ra, viết nhật ký: Ngày mùng 1 tháng 4, trời trong xanh.

“Hôm nay là cá tháng tư, cậu ấy dường như bị bạn học chơi đùa rồi, nhưng mình thực sự hy vọng đây là thật, khi bên cạnh cậu ấy vang lên tên của mình, mình chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ, cũng chưa bao giờ thấp thỏm đến như vậy. Hóa ra tên của mình vang lên xung quanh cậu mình sẽ cảm thấy rất êm tai, cũng cảm thấy thật dư thừa.

Nhưng khi mình nhìn thấy hôm nay cậu đèo một người con gái khác trên xe đạp về nhà, mình thực sự không muốn lại nhìn cậu thêm một chút, cho dù là con đường chúng ta thường xuyên đi qua, mình đều không muốn đi cùng cậu.

Trần Uy, mình cảm thấy, mình phải từ bỏ cậu rồi, giống như khắp nơi mình đều không bằng cậu, lại đi theo cậu khắp nơi, mình luôn theo đuổi là bóng dáng của cậu, người mình mãi mãi không quên là cậu.

Tất cả những tương ngộ không hẹn mà gặp có lẽ chính là sắp xếp của trời cao…”

Viết xong, cô ngừng một chút, Đường Tích ngước nhìn hư không, trong khoảnh khắc, mất mát vây quanh cô, cô cảm thấy tâm tình của mình có chút hạ xuống, dường như một chút cũng không thể vui vẻ được, cô bắt đầu dùng bài tập làm tê mỏi chính mình, làm xong bài tập, cô bắt đầu mở tư liệu ngoại khóa ra.

Toán học, hai từ xuất hiện trong đầu cô. Cô lật vở liên hệ của toán học ra. Bên trong chi chít các đề toán học. Cô nhìn một đề lại đến một đề.

Đây là môn Toán học mà cậu ấy am hiểu nhất, cô lại nhìn không hiểu, chẳng trách cô mãi mãi không đuổi được theo bóng lưng của cậu ấy.

Cô đặt đề Toán học qua một bên trước, lại dùng bài khóa Ngữ văn đến thôi miên chính mình, đọc hết lần này đến lần khác, cho đến khi học thuộc lòng.

Cô bắt đầu không ngừng lật sách Toán học tìm công thức, mang vào cách giải, nhưng không thể tính ra được, cô bắt đầu chầm chậm bực bội, cuối cùng cô ghé vào trên mặt bàn.

Ngủ quên rồi, vẫn còn không quên cầm bút.

Buổi sáng.

Đường Tích từ trong đống đề Toán học tỉnh lại, hai tay đỡ đầu, đầu rất đau, tối hôm qua chắc là cô đã dùng não quá mức rồi.

“Trời, cái đầu này, về sau phải ăn óc chó nhiều hơn một chút.” Đường Tích ôm đầu nhẹ nhàng xoa xoa.

Không lâu sau, cô thay quần áo đi tắm rồi đi ăn cơm.

“Tiểu Tích, nhìn tinh thần của con không tốt lắm, có phải áp lực của lớp mười hai quá lớn hay không? Hôm nay có cần mẹ giúp con xin nghỉ không?” Mẹ Đường nhìn thấy mặt con gái, lo lắng hỏi han.

“Không cần đâu mẹ, con có thể, ngày kia là cuối tuần rồi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Đường Tích ăn quả trứng gà, không cho là đúng, nói.

“Vậy được rồi, Tiểu Tích, mười hai tuy áp lực lớn, nhưng phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé.” Mẹ Đường dặn dò.

“Vâng ạ, con biết rồi mà mẹ.” Đường Tích ăn miếng trứng gà cuối cùng, uống một chút cháo rồi rời khỏi bàn ăn.

Cô mặc đồng phục, đeo cặp sách, đạp xe đạp đến trường.

Hôm nay cô cũng không bắt đúng thời gian Trần Uy đến trường học.

Mà bản thân ra khỏi nhà sớm sau đó chầm chậm đạp xe tới trường.

Nhưng vận may đen đủi luôn luôn rơi vào trên người khi chưa chuẩn bị tốt.

“Anh đạp chậm một chút, đừng lo lắng, chúng ta đã đi sớm rồi, chậm thôi, anh đừng làm em ngã.” Mạnh Việt lo lắng nói. Cô ấy không hề muốn té xe.

Vẫn là âm thanh của ngày hôm qua, cô ấy cũng ở đó, hôm nay Trần Uy đưa cô ấy đi học à, nhưng hình như cô gái đó còn nhỏ hơn Trần Uy, mà sao cô chưa gặp qua bao giờ.

“Em làm sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ, yên tâm đi, không ngã em được, nắm chắc.” Trần Uy bắt đầu tăng tốc, hôm nay cậu ấy sắp muộn rồi, muộn rồi là không đuổi kịp Đường Tích cùng cô đến trường.

Nhưng đều bị Đường Tích nghe thấy rồi, trong những câu nói này, không hề có xưng hô “anh họ”, “em họ”, nhưng càng là có sự dung túng và trêu cợt giữa con trai và con gái.

Đều đã quyết định không nhìn cậu ấy nữa rồi, nhưng tâm tình vẫn không nhịn được, cho dù là nghe được âm thanh của cậu ấy, cũng nhịn không nổi mà liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.

“Cô ấy hôm nay vì sao sớm như vậy.” Trần Uy rất nghi hoặc Đường Tích đều không phải đến giờ này mới ra ngoài hay sao.

“Ai thế, “cô ấy” hôm qua và hôm nay rốt cuộc là ai?” Mạnh Việt ngồi ở phía sau xe vẫn nghi hoặc như cũ.

Cô ấy không hiểu “cô ấy” kia rốt cuộc là ai.