Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 44: C44 43. Cái Giá Của Sự Lỗ Mãng

Chương 43: Cái giá của sự lỗ mãng

Editor: An Nhiên

Lê Thốc đi tới bên cạnh bể nước, đặt pháo lạnh trên vách tường, mở ba lô, rút súng gấp tự động ra.

Không còn bao nhiêu đạn, cậu đem chỗ đạn thừa lại tập trung vào một băng, phát hiện chỉ được sáu phát, thở dài, đành phải lấy ra mấy cục "xà phòng".

Đây là thuốc nổ C4 cao phân tử, là loại thuốc nổ an toàn, dùng súng bắn cũng không phát nổ, chỉ có thể sử dụng ngòi nổ dẫn kíp nổ. Cậu nặn C4 thành những viên cầu to bằng quả táo, bỏ vào trong túi, sau đó đếm ngòi nổ.

Mấy cậu hay chơi CS ít nhiều cũng có hiểu biết về súng ống, cấp bậc CS của Lê Thốc là bán chuyên nghiệp, thảo luận đặc tính súng ống là môn bắt buộc ngày nào lên net cậu cũng làm. Cậu chưa từng nghĩ ở mình có thể dùng súng thật ở ngoài đời, cũng không ngờ hiện tại còn chuẩn bị được dùng C4. Trong vài khắc cảm giác vẫn không thật lắm, nhưng cũng chẳng sao.

Cậu đi tới trước ngã ba, cởi áo mình ra, dùng súng làm giá áo, treo lên, sau đó ở hai phía treo lên hai viên cầu C4, đính vào vách tường. Chỗ C4 còn lại, cậu cầm một khối lớn, dán vào trong nòng súng, cắm dây dẫn nổ vào.

Một mét vuông C4 có thể làm cho một chiếc tàu sân bay trở lại xưởng sửa chữa, nếu ném từ độ cáo sáu trăm mét xuống, có thể tạo ra một hố bom sâu đến hai mươi mét, đường kính ba mươi mét, với lượng trên tay cậu, nếu có hai mươi người ở trong tầm nổ. khả năng sẽ bị nổ tan xác.

Cậu cầm gậy huỳnh quang, cắm ở túi quần sau, sau đó đi tiểu. Hỏa khí rất lớn, mùi khai rất nặng, cái này khiến cậu hơi vui vui.

Cậu làm xong hết những chuyện này, hít một hơi thật sâu, quay lại hướng đường hầm mà rống lớn lên:

"Tiên sư nhà chúng mày, có giỏi thì nhào vô kiếm ăn! Cho lão tử được mở rộng tầm mắt!" Thanh âm không ngừng vang lên, các vọng âm đan vào nhau truyền đi trong đường hầm. Gào chán, cậu bắt đầu hát "đại hoa kiệu", nhất thời, không có bất cứ động tĩnh gì, âm thanh truyền trong những đường ống này truyền đến các vọng âm cực kỳ phức tạp tạo thành một bản giao hưởng tiếng rống.

Hát được bốn năm câu, Lê Thốc lại im bặt, đợi được tất cả vọng âm đều lắng xuống, cậu chợt nghe thấy ở nơi hành lang Hắc Nhãn Kính chạy vào, truyền tới những tiếng vọng rất nhỏ liên tiếp.

Tiếng vọng nhỏ càng lúc càng vang, vang mãi, dần dần có thể nhận ra, Lê Thốc ý thức được, cái thanh âm như tiếng guốc gỗ bước đi kia lại xuất hiện. Con mẹ nó ngon, Lê Thốc cắn một cây pháo lạnh, mở kíp nổ ra, chậm rãi lùi vào bóng tối.

Âm thanh guốc gỗ lao tới tốc độ vô cùng nhanh, Lê Thốc còn chưa kịp đoán xem đó là thứ gì, chỉ có thể chờ nó tới nhìn tận mắt. Tiếng guốc gỗ dừng lại ở đầu hành lang, ánh mắt của Lê Thốc tập trung vào bóng tối sau ánh huỳnh quang, cũng đợi thứ đó xuất hiện.

Nhất định là một quái vật lớn, cậu thầm nghĩ, trong đầu xuất hiện một con rắn khổng lồ thò đầu ra, vảy phát ra ánh sáng xanh biếc âm u. Nhưng mà không có, thứ đầu tiên hiện ra là một luồng sương mù màu đen, dường như là tách ra từ bóng tối đằng xa, bay tới đầu ngã ba có ánh sáng.

Bóng tối càng ngày dày đặc, sương mù đen quánh chậm rãi tràn ngập toàn bộ không gian ngã rẽ, sau đó Lê Thốc nghe được một tiếng rõ ràng là từ guốc gỗ phát ra, là phát ra từ trên đỉnh của đường ống.

Không phải là từ luồng sương mù màu đen phát ra, trái lại dường như là đỉnh chóp có thiết bị gì đó đang khởi động. Sương mù màu đen vây quanh quần áo Lê Thốc, biến đổi hình dạng lúc nông lúc sâu, chiếm toàn bộ không gian.

Đang làm cái gì vậy? Hồn ma? Hay là khói độc? Cậu tiến tới gần, chợt nghe thấy bên kia cũng truyên đến tiếng động cộng hưởng giống như vậy. Khi nghe thấy âm thanh này, phản xạ có điều kiện là không thoải mái chút nào, cậu lập lức nhận ra đây là tiếng gì.

Đó là tiếng đập cánh của côn trùng. Âm thanh rất tập trung, rõ ràng đây là côn trùng nhỏ. Một đàn côn trùng có thể dọa Hắc Nhãn Kính sợ đến vậy sao? Cậu còn đang nghi ngờ, chợt phát hiện có điểm bất thường, cậu nhìn vách tường bên cạnh cậu, phát hiện nhựa đường trên vách tường chuyển động. Nói chính xác là những cục u nổi lên như bệnh ngoài da kia đang chuyển động.

Cậu châm pháo lạnh, phát hiện nhựa đường trên vách đường ống hóa ra không phải nhựa đường mà là những con bọ cánh cứng chỉ lớn bằng cúc áo sơ mi.

Vô số con bọ cánh cứng nhỏ bắt đầu hoạt động, cả vách tường dường như sống dậy, những đường cong màu đen nổi lên, uốn lượn. Trước sau đều nhìn không thấy đầu, dường như toàn bộ đường ống đều là lũ côn trùng này.

"Chậc." Lê Thốc buồn bực, lùi về sau mấy bước, nhấn nút cho nổ tung.

Trong nháy mắt, có lẽ chỉ khoảng một phần mười giây, uy lực của C4 mạnh ngoài dự liệu của Lê Thốc. Khí áp trong đường ống càng được khuếch đại, toàn bộ đường ống giống như một nòng đại bác, trong tích tắc Lê Thốc đã bị khí áp làm choáng, cả tiếng nổ cậu cũng không nghe được, giống như quả đạn pháo bắn thẳng ra ngoài.

Lần đầu tiên bị quật vào tường bên trái cách chỗ cậu đứng hơn một trăm mét, đầu gối của cậu bị va trước tiên, xác định chắc chắn là gãy xương. Tiếp đó người bị kéo rê vào vách tường như trát bùn, kéo đi sáu bảy mét, ngã xuống mặt đất lại bắn lên, đập vào một mặt tường khác.

Xong, cậu thầm nghĩ, ông chủ Ngô lại phải rạch tay một lần nữa. Ở một lần cuối cùng tỉnh lại sau khi bị đụng, cậu bắt đầu ho ra từng ngụm máu lớn, máu phun ra cả từ trong mũi, toàn thân xây sát, máu me đầm đìa.

Màng tai cậu ong ong, đầu kịch liệt choáng váng, bốn phía một mảnh tối tăm mờ mịt, sau đó trước mặt cậu xuất hiện một luồn ánh sáng trắng. Đó không phải ánh sáng của thế giới bên ngoài, nó khiến cậu tin rằng, mình sắp chết.

Tốt rồi, giờ đã không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, cậu lại lập tức được chết ngay. Thực sự không giống với trong game. Mình là một thằng ngu, quá liều lĩnh rồi.

Ý thức của cậu dần rơi vào mơ hồ, ánh sáng trắng từ từ mở rộng, rồi tràn ngập trong mắt cậu, sau đó ánh sáng trắng một lần nữa bắt đầu co rút lại, bỗng nhiên cậu thấy được rất nhanh, rất nhanh liền mất đi ý thức, cuối cùng chỉ còn một màu đen hắc ám.

Cậu chuẩn bị mất đi tri giác.

Trong một khắc đó, đau đớn bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng kéo ý thức của cậu lại, cậu cảm giác được chân cậu càng lúc càng đau đớn, tiếp theo là đầu lưng, và ngực.

Cậu mở mắt, hít sâu đè nén những đau đớn này, đè nén thật lâu, sau đó cắn răng ngồi dậy, dựa vào vách tường, dường như tường bây giờ cũng không hoàn toàn vững chắc. Nhưng cậu không có cách nào tự mình di chuyển được, chỉ có thể tiếp tục dựa vào đó để bò đi, không ngờ tường bỗng lật ra, nó bị vỡ, Lê Thốc ngã lộn nhào xuống.

Đây là một thông đạo chạy thẳng xuống, Lê Thốc ngã vào trong thông đạo, trong đường cống thoát nước ngầm, cậu lăn vào dòng nước. Nước xiết lập tức cuốn lấy cậu, bản thân lại không còn chút sức lực nào mà giãy dụa.

Đường thoát nước cũng không hoàn toàn tối tăm. Cậu có thể thấy được một lượng lớn hài cốt, chồng chất ở bốn phía thủy đạo, lân quang bốc lên, toàn bộ đều là xương trắng.

Mình sẽ sớm được gia nhập vào đại gia đình này thôi. Cậu lặng lẽ nghĩ, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng: Thủy đạo này không phải làm bằng xi măng, mà là được điêu khắc từ đá.

Tất cả đều là đá màu đen, cực kỳ cũ kỹ, những vệt oxi hóa và ăn mòn lộ ra rõ ràng, nơi này ít cũng phải mấy nghìn năm lịch sử. Sau đó cậu mơ hồ thấy được bích họa trên đá đen. Thì ra đã trở lại khu vực chưa kịp gia cố trong hoàng lăng.

Cậu thấy không rõ lắm, thế nhưng lòng hiếu kỳ làm cậu muốn tìm hiểu, cậu muốn chết một cách minh bạch.

Cậu giãy giụa trong nước, tay chân cũng không chịu sự điều khiển của mình nữa, dòng nước đưa cậu tiếp tục cuốn về phía trước, cậu thấy một cánh cửa tò vò kỳ quái bằng đá, xuất hiện trong hệ thống dưới nước này.

Đó là một đập chắn nước bằng đá đen có treo đầy xích sắt, mặt trên điêu khắc đơn giản, dường như để ngăn dòng nước. Đang bị cuốn theo nước, Lê Thốc cần chú ý mới có thể không để mình bị va phải đập đá.

Trôi theo dòng nước vào sâu trong thủy đạo, những đập đá càng lúc càng lớn, cảm giác cống thoát nước cũng càng ngày càng rộng ra, xương trắng tích tụ cũng nhiều dần lên. Nhiệt độ trong người cậu cũng giảm thấp, nước lạnh lẽo làm cậu không còn đau đớn, cả người tê dại khiến bản thân đỡ khó chịu rất nhiều, tuy nhiên cậu cũng không tài nào khống chế được cơ thể của chính mình.

Ý thức trong đầu dần trở lên mơ hồ, sau đó từ từ chìm vào bóng tối lần thứ hai. Tất cả đều kết thúc, ngoại trừ, cậu bỗng nhiên giật mình lại tỉnh dậy, thấy dòng nước trở nên êm dịu, mình đang mắc cạn trên một bãi đá.

Đây là một huyệt động thẳng đứng, dưới đáy huyệt động tất cả đều là đá sỏi, toàn bộ đã bị dòng nước mài thành những viên chỉ lớn hơn hạt cát một chút.

Toàn bộ huyệt động rộng chừng hai cái sân bóng rổ, dưới đáy là bãi đá, ở giữa chỗ cao chỗ thấp, bốn phía chìm trong nước, trung tâm lại nổi lên mặt nước. Tất cả sỏi đá đều đồng một màu đen, bị xói mòn giống như những quân cờ vây.

Nước ở đây chảy rất êm, có thể cảm giác được nước ngấm xuống đá. Đây cũng là một phần của hệ thống lọc nước. Nước từ đây thấm dần xuống sông ngầm dưới lòng đất.

Nhưng dòng nước này chảy từ đâu tới? Là nước mưa? Hay nó chính là mạch nước ngầm trong phế tích? Nếu là nước mưa thì tại sao bây giờ mình vẫn còn sống? Không phải là đã bị ăn mòn sạch sẽ rồi ư?

Cậu giơ tay lên xem, lại cúi đầu nhìn thử, tay tái nhợt, xuất hiện vô số điểm lở loét. Cậu hiểu ra không phải là mình không bị ăn mòn mà chính là mình không còn cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào.

Lẽ nào mình ngã gãy cổ rồi? Cậu cố gắng vặn người, muốn lên khỏi mặt nước, trọng lực lập tức làm cho đầu gối cậu nhói lên đau kinh khủng khiếp. Cậu hét lên thảm thiết. Nhưng đau đớn cũng làm cho Lê Thốc lập tức thoát khỏi trạng thái mê man, cậu gào thét vài tiếng, leo lên đỉnh bãi đá.

Cậu nằm ngửa ra, thấy trên đỉnh mấy cái rễ cây rũ xuống như thác nước. Trên vách động cũng có, một lượng lớn rễ cây bám vào vách động mà lan tràn xuống dưới, không giống ở bên trên, những rễ cây này đều đã chết héo. Lân quang từ mặt nước bốc lên, toàn bộ huyệt động được bao phủ bởi một luồng sáng màu lục huyền ảo ma mị.

Cậu nhìn da trên người, đã bị ăn mòn nghiêm trọng, cho dù chữa chắc cũng phải bằng người bị bỏng nặng. Nhưng dù sao mình cũng gặp may, bởi vì tính ăn mòn của nước ở đây đã yếu đi rõ ràng, có thể là do đã hòa vào với nước ngầm, bằng không giờ mình đã sớm biến thành xương trắng.

Lê Thốc cởi tất cả quần áo trên người, kiểm tra vết thương. Cậu nhìn đầu gối của mình, đã hoàn toàn biến dạng, đau nhức không giảm bớt chút nào. Cậu bỗng nhiên nhớ trường lớp, nhớ những lúc mình ngồi trong lớp làm bài tập, nhìn sang nữ sinh mặc quần trắng ở lớp bên đi qua cửa sổ, còn có tiếng mắng của thầy cô... những ngày đơn giản, an toàn, khi đó chán ghét vô cùng, vậy mà bây giờ suy nghĩ lại, thật sự muốn trở về.

Ánh mắt của cậu từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, một số thứ lúc trước không nhìn thấy, giờ đã dần hiện ra những đường nét trong ánh sáng màu lục. Cậu thấy trong mớ rễ cây có rất nhiều phù điêu và tượng khắc, vì gần như đã hòa cùng một thể với những nhau nên rất khó nhận ra.

Khoảng cách khá xa, cậu không thấy rõ chi tiết nhưng có thể thấy bức tường bên trong hẳn phải có kích thước rất lớn, cậu thấy một bức tượng bị dây leo cuốn lấy có động tác khá quen thuộc.

"Oh, chết tiệt!" Cậu chợt hiểu ra được mình vừa thấy cái gì.

Ở nơi này, bất luận thấy cái gì, cậu cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng cậu lại không ngờ sẽ thấy bức tượng của người này. Cậu sợ tới ngây người, có cảm giác thời gian không gian đang xáo trộn.

Năm 80 của thế kỷ 20 bắt đầu thi công kiến trúc ngầm trong sa mạc này, một kiến trúc có kết cấu kỳ quái, vô số thông tin hiện ra liên miên trong đầu cậu.

"Có chuyện đó thật, tất cả những thứ ở nơi này hóa ra là được dùng như thế." Lê Thốc hiểu, cậu đã hiểu, nghĩ mà buồn cười, nhưng cũng không thể cười nổi. Lập tức trong lòng cậu có cảm giác nhức nhối, cậu nghỉ ngơi một lúc, ngẩng đầu lấy từ ba lô ra sợi dây và móc câu, buộc vào dây thừng, thử cự ly đến đám rễ cây, ném dây thừng lên.

Rễ cây cách cậu một khoảng bằng ba, bốn người, cậu ném vài lần, trúng được một cái rễ cây lớn bằng cánh tay. Giật thử tay, giờ cử động bất kỳ chỗ nào đều đau đớn cả.

Cậu nằm xuống đất, kiệt sức, nuốt nước miếng một cái liền cảm thấy cả máu tanh chảy xuống cổ họng. Sau đó cậu nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ. Sợi dây vẫn còn thắt bên hông cậu, cậu cũng không cởi ra.

Không phải cậu ngủ mà là cậu đã rơi vào hôn mê.