Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 38: Scandal lớn nhất Tổ Hán

Hoàng Tuyết Nhu đắc ý phủi phủi tay, cất bước rời khỏi cái hố to đó. Vừa lên được bên trên đã thấy Hạ Tam Gia biểu tình ngốc trệ đứng đó, mắt đờ đẫn, khóe môi giật giật, thậm chí nước mũi cũng đã chảy ra vài giọt, không biết do thần kinh ảnh hưởng hay do bụi đất bay vào mũi nữa.

Lão Hạ vốn dự định sớm hạ gục đối thủ, sau đó sang trợ giúp Hoàng Tuyết Nhu, nhưng không ngờ cô nàng này đột nhiên như nổi khùng, phát ra động tĩnh lớn như vậy, làm lão không thể không hoảng hồn nhìn lại. Nếu là đối thủ khác, vào trường hợp đó thì lão đã chết vài lần rồi, nhưng mà lão béo kia lại là một kẻ chuyên phòng thủ, tấn công chẳng đâu vào đâu nên cuối cùng thua ngược, bị lão Hạ điểm một cái vào giữa trán, suýt nữa thì lủng óc. May mà lão Hạ thấy Trần Nam không giết người nên cũng thôi không thống hạ sát thủ đó.

Hoàng Tuyết Nhu kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu nhỏ, lắc mông đi về phía xe ngựa. Lão Hạ cuối cùng chỉ biết cười khổ đi theo.

Nhưng cô nàng kiêu ngạo kia vừa chui vào xe là đã đổi bộ mặt khác, nũng nịu chui vào lòng tên thú vật nào đó, oán trách nói:

- Chồng yêu ơi! Em đau quá à…

Trần Nam cũng rối rít hưởng ứng, lùng sục xem bé yêu nhà mình đau chỗ nào, cuối cùng lôi cả Kiko đang bị đau tai vào, nháo thành một đoàn. Lão Hạ đang định đạp chân bước lên, cuối cùng lại ngượng ngùng hạ xuống, mặt tím tái đứng bên ngoài.

Nháo nhào một lúc xong, Hoàng Tuyết Nhu mới nhíu mày, sờ sờ dưới bụng mình, có vẻ hơi khó chịu nói:

- Bây giờ nói nghiêm túc! Vừa nãy đột nhiên em cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên từ dưới đan điền, không biết đó là cái gì mà làm cho em có cảm giác sôi sục, muốn điên cuồng mà phát tiết. Sau khi thoải mái sử dụng Chưởng, lại dùng chiêu Nhu Thuật mà anh dạy đập cho lão già kia một cái, cảm giác khó chịu đó mới dừng lại. Đến bây giờ thì em lại cảm thấy khí lực sung mãn, cực kỳ thoải mái, giống như vừa luyện công đột phá vậy. Rốt cuộc là thế nào?

Trần Nam cũng hơi khó hiểu, đi tới bắt lấy tay Hoàng Tuyết Nhu, truyền cảm ứng vào xem xét. Sau khi lượn một vòng cuối cùng hắn mới nở một nụ cười quỷ dị:

- Là nguyên dương!

- Nguyên dương? – Hoàng Tuyết Nhu khó hiểu hỏi lại!

- Cùng loại với nguyên âm! Nhưng là của anh truyền cho em! – Trần Nam lại mờ ám bổ sung.

Mặt Hoàng Tuyết Nhu bỗng chốc đỏ hồng, thẹn thùng liếc qua Kiko bên kia, thấy nàng vẫn đang ngơ ngác, cố gắng vỗ vỗ cặp tai nhỏ cho thông thì không khỏi thở phào. Gắt giọng một cái rồi không thèm để ý đến tên mặt dày kia nữa.

Nhưng Trần Nam vẫn chưa định bỏ qua như vậy, bởi chuyện này rất là… nghiêm túc.

- Năng lượng đó không phải là trò đùa đâu! Hiện giờ nó vẫn đang ở trong cơ thể em và có thể bộc phát bất cứ lúc nào, đây không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng anh có thể giúp em loại bỏ nó ra ngoài rất dễ dàng, vấn đề là… - Trần Nam khốn nạn cố tình kéo dài giọng, lôi kéo sự chú ý.

Cuối cùng Hoàng Tuyết Nhu vẫn phải chịu thua, ngoan ngoãn quay đầu lại phụng phịu nói:

- Vấn đề gì? Anh khốn kiếp, anh xấu xa! Cướp người ta đi thì thôi, lại còn lưu lại cái thứ khốn kiếp kia lại em! Anh…

Mới nói một nửa đã thấy lời của mình mờ ám, Hoàng Tuyết Nhu thức thời ngậm miệng lại. Trần Nam cũng ngó lơ, tập trung vào chính sự.

- Vấn đề ở đây là loại bỏ thứ đó thì quá lãng phí, không bằng hấp thụ nó mới là chính đạo. Giống như anh hấp thu nguyên âm vậy, em cũng có thể hấp thu nguyên dương. Chỉ là do tu vi chênh lệch đôi chút nên anh làm dễ dàng hơn em mà thôi!

- Hấp thu? Chẳng phải anh nói nó sẽ bộc phát à? Hấp thu bằng cách nào? – Hoàng Tuyết Nhu rất là tức giận đáp, chẳng biết tức giận vì hắn trả lời không hợp lý hay là thẹn quá hóa giận.

- Dùng dược vật chứ sao! Thế giới này là nơi của người tu luyện, thứ gì thì thiếu chứ dược vật thì không thiếu nha! Mặc dù bây giờ anh không có nhiều dược vật, cũng lười đi kiếm, nhưng chẳng phải phía trước có người chuẩn bị dâng lên cho chúng ta hay sao? Bây giờ kiếm dược vật có tính lạnh, giúp em kềm chế nguyên dương kia lại, sau đó tập trung hấp thu, à, tốt nhất là chọn một cơ hội giao đấu với đối thủ tầng bốn. Bởi tâm pháp mà em luyện đều là loại Ngoại – Tinh, mà nguyên dương này lại là thứ bồi bổ nội tức, vì vậy hấp thụ nó xong thì em sẽ có cơ hội rất lớn đột phá lên tầng bốn, giờ phút đó mà kiếm một đối thủ tầng bốn để em vừa phát tiết hỏa khí, vừa lĩnh ngộ từ đối phương thì là tuyệt vời nhất. Đó, thấy hợp lý chưa? Thấy hứng thú chưa?

Hoàng Tuyết Nhu như ngửi được mùi ngon, mắt sáng rực nhìn hắn, gật đầu như gà mổ thóc, đâu còn cái vẻ hờn dỗi vừa rồi. Trần Nam rất là đắc ý nở nụ cười, giống như tài năng dỗ vợ của mình đã được khẳng định vậy. Chỉ có duy nhất Hạ đại thiện nhân là tội nghiệp, từ đầu tới giờ đều phải chịu đãi ngộ không ra gì.

----Vạch kẻ ngang trong truyền thuyết đây----

Chút việc như vậy vẫn chỉ là món điểm tâm, hành trình của đám Trần Nam còn cần tiếp tục, vì vậy, đến sáng hai ngày sau, họ đã áp sát tới biên giới của Allades và Tổ Hán, chỉ còn khoảng năm dặm nữa thôi là họ sẽ rời khỏi cái đất nước này.

Trên đường đi, đối thủ xuất hiện rất thưa thớt, dường như chỉ nhảy ra làm tốt thí vậy. Kết quả là Trần Nam rất vô nhân đạo vơ vét hết mọi thứ trên người họ, nhưng đám người này có tu vi cao cường thì cũng đâu có mang được nhiều thứ đâu! Do đó việc kiếm trác này cũng chẳng được bao nhiêu.

Thực tế, người của vương quốc Tổ Hán dường như đã biết trước mục tiêu của họ, biết trước họ cần đi qua cửa khẩu này, vì vậy nên đã chặn trước ở đó, còn đám người phái ra này thì chỉ coi như thám báo, truyền tung tích của họ về mà thôi. Không thể không nói, người cầm quân của Tổ Hán cũng khá inh, biết rằng chia nhau ra truy đuổi như vậy rất vô ích, chỉ tổ cho đối phương thịt từng đám một nên mới áp dụng cách này.

Đã đi đến bước này, Trần Nam cũng bắt đầu cảm thấy thật chán nản, mang người, đánh nhau, cướp bóc, rồi lại bị truy đuổi, đánh nhau, cướp bóc. Rất là nhàm chán và vô vị, thời gian đó ôm mỹ nhân thơm ngào ngạt vào lòng, khinh bạc một chút, cởi vài cái nút, có cái để mút, đi ra từng chút, đi vào là lút… Ách… hình như mình lại nổi máu rapper rồi a…

Nhưng, hình như đám phía trước kia cũng không phải là nhàm chán như vậy.

Không ngờ có cả tu sĩ tầng bốn!

Mẹ kiếp! Trên đường đi hạ nhiều tu sĩ tầng ba như vậy, đám người này hẳn cũng phán đoán thực lực của mình ít nhất là tầng bốn nên mới phái tên này. Xem ra chuyến này vui rồi! Tu sĩ tầng bốn chỉ có trong bốn đại gia tộc của Tổ Hán, nghe nói đất nước này giàu nứt đố đổ vách, mỗi gia tộc có hai lão tổ tầng bốn, vị chi là tám người, vậy mà đã bảy người trong số đó có không gian trữ vật. Hy vọng lần này không đen tới mức gặp phải tên nghèo túng không có hàng kia, nếu mình may mắn… he he, cướp bóc tên này một vố là giàu to rồi!

Đi thêm một lúc, Trần Nam đã bắt đầu nhìn thấy cái dải đen kịt phía trước. Nơi đó toàn người là người, gần như đã che kín cả cửa khẩu đi sang Allades, tính ra chỗ đó ít nhất phải có hơn ba vạn người, hầu hết là tu sĩ tầng hai, có khoảng năm ngàn tu sĩ tầng ba, còn có cả một tên thủ lĩnh có tu vi tầng bốn. Xem ra lần này bọn họ tính chơi lớn rồi! “Tu sĩ tầng bốn” như mình đây, cộng thêm cả Hạ Lão Tam có em gái tầng bốn đứng sau nữa, hai người mình kể cũng quá giá trị đi à nha.

- Người trong xe ngựa nghe đây! Các ngươi đã hết đường thoát thân rồi! Khôn hồn thì bó tay chịu trói, theo ta trở về gặp Thần Đế, nếu các người biết điều, ta sẽ cầu tình cho các ngươi để giữ lại cái mạng này. Hơn nữa còn được vương quốc Tổ Hán cung phụng, hưởng đủ mọi quyền lợi, vinh hoa, việc gì phải cố chấp chống đối?

Tên thủ lĩnh tầng bốn kia rất hiên ngang phát biểu, giống như một thuyết khách chuyên nghiệp vậy. Thấy Trần Nam nhìn chằm chằm vào hắn, mắt đảo quanh giống như đang do dự, tên thủ lĩnh không khỏi thấy đắc ý về tài ăn nói của mình. Thấy chưa? Bọn người vô dụng kia ngã xuống cả đám mà vẫn vô ích, mình nói hai câu mà đã xong việc, có ai hơn được ta chứ?

Nhưng nếu hắn biết nãy giờ Trần Nam vẫn đang lùng sục trên người hắn xem có không gian trữ vật không, chắc hắn tức đến phát khóc mất.

- Sao? Ngươi còn do dự cái gì? Chẳng nhẽ như thế còn chưa đủ cho ngươi hay sao? Ngươi còn muốn cái gì thì mới đồng ý? – Tên thủ lĩnh lại tiếp tục hành trình thuyết khách.

- Ta muốn không gian trữ vật của ngươi nha! – Trần Nam sáng mắt lên, thần tình tham lam nói.

Trần Nam vừa nói xong, tên kia chợt cảnh giác hẳn lên, bàn tay vô thức hơi níu lấy cái thắt lưng nạm ngọc của mình. Trần Nam hưng phấn, ra là cái thắt lưng! Con mẹ nó ngươi giấu cũng quá kỹ đi!

Không nói hai lời, thân hình Trần Nam biến mất một cách ảo diệu, thoáng chốc sau đã xuất hiện lại chỗ cũ, đắc ý giơ cái thắt lưng kia lên giống như ngư dân vừa bắt được con cá to nào vậy. Tên thủ lĩnh nghi hoặc nhìn vào thứ trong tay Trần Nam, sau một lúc mới nhớ ra nó là cái gì. Thần tình đại biến sờ xuống bên dưới, không ngờ lại thấy hơi man mát, chiếc quần tơ lụa được đặc chế của hắn không có thắt lưng chống đỡ, không biết đã tuột xuống bên dưới từ bao giờ…

Trần Nam vừa gọi Hoàng Tuyết Nhu ra, đột nhiên nàng hét lên kinh hãi, che mắt chui tọt vào trong, Kiko lại kỳ quái nhìn theo ánh mắt nàng, sau khi nhìn thấy cái vật kia, không khỏi hừ khinh thường một tiếng.

Cái gì thế kia? Trần Nam cũng mờ mịt quay đầu lại, nhất thời sắc mặt tím ngắt như quả cà, dường như có thứ gì sắp bộc phát không kềm nén được nữa vậy…

Trần Nam đã thấy cái gì đây?

Hắn có thể miêu tả thế nào? Chim trắng mồ côi? Chim non rời tổ? Hay là gà trụi lông?

Mẹ kiếp! Không ngờ tên kia không mặc cái gì bên dưới! Đã thế chỗ đó lại bé tẹo như cục kẹo, còn không có một chút lông cánh nào, cảnh tượng không hề được che giấu bày tồng ngồng ra đó. Một tu sĩ tầng bốn… lộ hàng trước mặt bao nhiêu người khâm phục hắn… Ách… Trần Nam có thể tượng tượng được, có lẽ đám người kia sẽ cảm nhận giống như hắn kiếp trước khi tìm ra được clip xì căng đan hót của Vàng Anh vậy…

Scandal! Mẹ, đây tuyệt đối là Scandal hàng đầu của vương quốc Tổ Hán! Ách… tranh thủ lúc quần chúng đang ngỡ ngàng, đang thỏa thuê chiêm ngưỡng thần tượng, mình cũng nên rời đi thôi…

Trần Nam không dám phát ra một âm thanh gì, chỉ sợ sự tĩnh lặng này bị phá vỡ thì nguy to. Hắn rón ra rón rén từng bước, một tay ôm Hoàng Tuyết Nhu, một tay ôm lấy Kiko, còn hai cái chân thối tha kẹp vào cổ lão Hạ, chốc lát đã biến khỏi vị trí cũ, lao thẳng sang bên kia biên giới.

Đột nhiên, trong đám người bên dưới có kẻ thét lên kinh hãi, đưa tay chỉ về phía bóng đen đang phi hành của đám người Trần Nam. Đoàn người cũng như tỉnh táo lại, tên nào tên nấy nhao nhao lên móc ra cung nỏ, người có tu vi tầng ba thì nhanh chóng tích tụ năng lượng, phát ra từng chiêu thức mạnh mẽ tấn công đám Trần Nam.

- Đậu má! Sao không xem tiếp đi! Hét cái tiên sư nhà chú à? – Trần Nam cáu giận nói. Nhất thời không suy nghĩ được nhiều, hắn vận đầy khí vào ngực, thổi mạnh một cái xuống bên dưới.

Chỉ thổi một hơi duy nhất…

Trời đất như biến chuyển, từng tiếng gió rít vốn dĩ phải rất nhỏ, giờ đây lại kinh khủng như tiếng sấm giữa trời quang. Những chiêu thức, nỏ tiễn của đám tu sĩ kia thì như con cháu gặp tổ tông, vừa đụng vào đã tan biến, như chưa từng được sinh ra vậy.

Phành! Ầm ầm…

Luồng khí kia xộc thẳng vào trong lòng đất, giống như đã kích trúng phải cái gì đó. Mặt đất đột nhiên rung lên bần bật, hai dãy núi bên cạnh đột nhiên như nứt toác ra, từng tảng đá to cỡ con voi thi nhau lăn xuống dưới. Đám người kia sợ vỡ mật, nhao nhao chạy trối chết. Bên trên đỉnh núi, từng mảng băng tuyết đã bắt đầu bong ra, từng dòng dung nham nóng cháy đỏ như lửa bắt đầu phun trào, đại tự nhiên bắt đầu nổi giận, phát huy ra tư thế hủy thiên diệt địa.

Trần Nam trợn mắt, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ mà lại đúng phải mạch dung nham ngầm! Đây là cái vận *** chó gì thế? Nhưng đây cũng không phải việc của mình, đám người kia chạy còn nhanh hơn cả loài bốn chân nào đó, còn chưa đến lượt mình quan tâm cho chúng. Còn việc ở đây thì cứ để cho đám người Tổ Hán dọn dẹp a…