Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 1: Kiều là một sát thủ

Làm xong nhiệm vụ hôm nay, Kiều không về tổng bộ. Nhân lúc xe lửa đi qua cầu, Kiều móc ra từ trong cổ tay con chip đại biểu cho thân phận của mình suốt 11 năm nay, thuận tay ném xuống sông.

Trên nóc toa tàu, gió phần phật trong không trung thổi tung vạt áo khoác đen dài tới gối của Kiều. Khi toa cuối sắp chạy qua cầu, Kiều đã không còn bóng dáng.

Năm 9 tuổi Kiều bị người cha mà hắn không còn nhớ nổi tên bán cho bọn buôn người. Cụ thể sau đó vì sao lại rơi vào tay tổ chức X thì hắn không tra rõ được.

X là một tổ chức ám sát nổi danh, nơi Kiều đã gắn bó 10 năm nay. Hắn ở đó huấn luyện 5 năm, làm nhiệm vụ 6 năm, giờ cũng đã chán.

Kiều mắc chứng ngại xã giao mức độ nhẹ. Một vị bác sĩ tâm lý trước khi bị hắn ám sát đã nói vậy.

Kiều không hỏi bác sĩ làm sao biết, vì hắn chưa từng cùng người lạ nói chuyện. Dù hắn có nghi ngờ nhưng vẫn gọn gàng xuống tay giải quyết vị đó. Kiều vẫn còn nhớ rõ, thời khắc bác sĩ trợn mắt tim ngừng đập, trông như là rất muốn nói cho hắn biết. Kiều ít khi hối hận, rất nhanh đã thấy thoải mái. Chết thì cũng chết rồi.

Kiều có nhiều thân phận giả, tất cả đều do tổ chức X chuẩn bị. Chỉ có một thân phận là mình hắn biết.

Dương Kiều.

Thân phận mà hắn nhớ kỹ nhiều năm như vậy thì ra vẫn có lúc dùng tới.

Kiều đến một thành phố khác, nơi hắn chưa từng đến làm nhiệm vụ. Hắn chọn một phòng đón ánh nắng tốt nhất để thuê. Trong nhà vị bác sĩ kia hắn từng thấy một bức tranh vẽ y hệt căn phòng này.

Ở cạnh sườn núi bên biển, chiếc cầu thang màu vàng đất cầu thang bắc lên, đi qua những căn nhà trệt san sát là tới một tòa nhà trệt view hoàn hôn, một tòa nhà kỳ quái gần như 4 bề đều làm bằng kính.

Kiều không có sở thích gì, nếu phải chọn một cái, hắn chọn đi ngủ.

Không biết từ bao giờ hắn có một thói quen là mỗi khi xong nhiệm vụ sẽ thuê một căn phòng thoải mái dễ chịu để ngủ một giấc. Phòng đó nhất định phải có một cửa sổ sát đất cực lớn, hắn sẽ chọn lúc ánh nắng gắt nhất để nằm ngủ. Ngủ từ lúc ánh nắng bao phủ toàn thân hắn tới khi màn đêm phủ xuống mới rời đi.

Y nói hắn thật quái gở, giống như một con thiêu thân.

Hắn rất hài lòng với căn phòng mới tìm được này. Hắn có thể ngủ từ sáng tới tối, thân thể thấm đẫm hơi thở mặt trời. Mà phòng này lại là của hắn, không cần phải rời đi nữa.

Kiều có chút muốn mua đứt.