Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 17

Những ngày tháng phải vừa làm thêm vừa vẽ tranh, không phải cậu chưa từng tự vấn bản thân, cũng đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Nhưng nếu không vẽ, liệu cậu có còn là Lâm Lạc nữa không?

Cho dù sau khi chết có không nổi tiếng được, thì nếu được sống lại lần nữa, Lâm Lạc vẫn sẽ chọn cầm cọ vẽ.

Nói xong, anh chàng đeo kính cười khen Lâm Lạc nói rất hay, lại đưa cậu đi xem bức tranh cậu đã vẽ khi đến đây học thử, nó được treo ngay trên hành lang.

Ban đầu chỉ chú thích bức tranh này được vẽ bởi một học viên mới đến học có 3 ngày, nhưng giờ đã sửa lại thành được vẽ bởi Lâm Lạc – người đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển.

Lâm Lạc đạt hạng nhất kỳ thi mỹ thuật, đây là một bất ngờ đối với phòng tranh, nó cũng khiến phòng tranh chú ý đến cậu nhiều hơn.

Anh chàng đeo kính vẫn đang tiếp tục ba hoa chích chòe khen Lâm Lạc, nghe đến mức cậu phát ngại.

Cậu đã vẽ hơn 20 năm rồi, đạt hạng nhất có gì kỳ lạ đâu.

Cũng may anh chàng đeo kính vẫn còn có việc khác, thấy Tỉnh Ngộ đến gần lại chủ động bắt chuyện với anh.

Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm định quay về trường, vừa quay người liền thấy Đỗ Vũ Hàng đang đứng ở góc tường.

Nhìn biểu hiện của đứa nhóc này, Lâm Lạc cũng hiểu cậu ta không hoan nghênh mình.

Lâm Lạc cũng không tự tìm phiền phức, cười gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.

“Lâm Nặc.” Đỗ Vũ Hàng gọi cậu lại.

Lâm Lạc dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Có việc gì?”

Đỗ Vũ Hàng mím môi, rũ mắt hỏi: “Cậu sẽ vào học ở Học viện Mỹ thuật đúng không?”

“Ờ.” Lâm Lạc gật đầu.

Đỗ Vũ Hàng hỏi tiếp: “Nhưng không phải lúc trước cậu muốn học văn hóa sao, vì sao bỗng nhiên đi thi, rồi lại bỗng nhiên muốn học mỹ thuật?”

“Đó là trước đây, giờ tôi nghĩ lại rồi.” Lâm Lạc đáp.

“Tại sao cậu đột nhiên nghĩ lại vậy,” Đỗ Vũ Hàng hỏi, “Cậu không thể tiếp tục học văn hóa sao?”

Lâm Lạc khẽ cau mày, thật chẳng hiểu thằng nhóc này đang nói gì: “Tôi học mỹ thuật hay văn hóa thì liên quan gì đến cậu?”

Đỗ Vũ Hàng nghiến răng, mặt hơi đỏ lên:

“Cậu vừa nói cái gì mà vẽ tranh là cuộc sống của chúng tôi, lẽ nào không thấy xấu hổ sao? Vẽ tranh là cuộc sống của chúng tôi, nhưng không phải của cậu.”

“Cậu mới học vẽ được bao lâu, đã hiểu bao nhiêu về mỹ thuật chứ. Chẳng qua cậu chỉ nhất thời cao hứng, nhất thời vẽ một bức tranh rồi đi thi đạt hạng đầu, cậu có tư cách gì nói bản thân yêu thích hội họa chứ?”

“Người như cậu đơn giản chính là sự sỉ nhục đối với những người luôn luôn kiên trì và thực sự yêu thích hội họa như chúng tôi!”

Đỗ Vũ Hàng kích động nói, mấy câu sau còn gào lên, vành mắt đỏ bừng.

Không nghĩ đến sẽ nghe được những lời này, Lâm Lạc có hơi ngoài ý muốn, rồi lại an ủi cậu ta:

“Thực ra hạng nhất của tôi không đơn giản như cậu nghĩ cậu, thực ra cậu vẽ cũng không tồi, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ đạt được….”

Còn chưa nói xong, Đỗ Vũ Hàng đã lại trừng mắt lườm cậu.

“Đó không phải là may mắn, làm gì có chuyện đó.”

“Chẳng lẽ cậu có thể may mắn cả đời, cứ chờ tới lúc không may đi, cậu sớm muộn cũng hiện nguyên hình!!”

Đỗ Vũ Hàng nói xong chạy mất.

Lâm Lạc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu ta, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.

Lâm Lạc vô lực lắc đầu: “May mắn…..”

Nếu như nói may mắn, thì chính là việc cậu đã sống lại với một thân phận mới phải không?

Có thể cậu đã tích lũy toàn bộ xui xẻo của kiếp trước với có thể đổi lại may mắn này chăng?

Nhưng ngoài việc này ra, cậu cũng chẳng làm việc gì cần tới vận may cả.

Từ khi biết cầm bút, cậu đã bắt đầu biết vẽ, cũng đã luyện tập hai mươi mấy năm rồi.

Những gì cậu có được đều là xứng đáng.

Bỗng nhiên phía sau cậu vang lên âm thanh khẽ khàng.

Lâm Lạc quay đầu, thấy Tỉnh Ngộ đang đứng dựa vào tường, trên tay đang cầm một chiếc bật lửa màu vàng ánh kim trị giá ít nhất 5 chữ số châm thuốc.

Đậy nắp bật lửa rồi bỏ túi, Tỉnh Ngộ kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón trỏ rồi hút một hơi.

Thấy cậu bé quay lại nhìn mình, Tỉnh Ngộ khẽ mỉm cười:

“Bị người khác ghen tị rồi đó, thiên tài nhỏ.”

Lâm Lạc nghe vậy lỗ tai tê rần, không khỏi nhìn Tỉnh Ngộ thêm vài lần, liền thấy môi anh phun ra một làn khói trắng, mi mắt rũ xuống.

Khói thuốc lướt qua khuôn mặt anh, sinh ra một vẻ đẹp giống như hoa trong sương vậy.

Lâm Lạc không khỏi thầm than một tiếng, người này không chỉ có giọng nói hay, mà nét đẹp cũng thật phạm quy.

“Tôi không phải thiên tài.” Lâm Lạc liếc anh, nhưng giọng nói lại chẳng chút khách sáo.

Tỉnh Ngộ nhướn mày, chẳng thèm quan tâm đến việc đó, giơ điếu thuốc vẫn đang kẹp giữa hai ngón tay lên, hỏi cậu: “Hút một hơi không?”

Lâm Lạc cạn lời: “Tôi vẫn là học sinh đấy nhé.”

Tỉnh Ngộ kỳ quái: “Một người có thể cầm chai rượu phang ba mình lại không biết hút thuốc?”

Lúc trước khi nhìn thấy người này trong phòng tranh, Lâm Lạc đã cảm thấy vui vẻ đến khó hiểu.

Nhưng giờ cậu lại muốn oánh anh ta.

Tỉnh Ngộ thực ra chỉ đang trêu chọc cậu, cũng không nghĩ cậu thực sự biết hút thuốc.

Vì Lâm Lạc không hút thuốc nên anh cũng trở tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Nhìn vẻ mặt Lâm Lạc, anh rất vui, khóe môi không khỏi cong lên.

“Cậu nói rất hay.” Tỉnh Ngộ xoa đầu cậu, khen ngợi.

Trẻ con phải khen ngợi nhiều vào mới được, Tỉnh Ngộ nghĩ thầm.

Nhưng Lâm Lạc nào phải trẻ con bình thường, hơi bị khó tính, được khen ngợi cũng không thấy vui vẻ, càng đừng nói tới việc xoa đầu.

Lâm Lạc vừa nghe giọng điệu như ông lão của anh đã thấy đau đầu.

“Anh cũng phối hợp rất tốt.” Lâm Lạc có qua có lại, “Ai không biết còn tưởng anh là bảo mẫu của tôi cơ.”

Tỉnh Ngộ bật cười: “Không ai có thể mời tôi làm bảo mẫu đâu đấy.”

Lâm Lạc vừa định bật lại, Tỉnh Ngộ liền nói tiếp: “Tôi còn chưa chúc mừng cậu.”

“Vì chuyện gì?”

“Đạt hạng nhất trong kỳ thi đó.” Tỉnh Ngộ cúi đầu, nhìn vào mắt Lâm Lạc, con ngươi cậu màu hổ phách nhạt, trong vắt cực kỳ đẹp, “Nói thật, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không thể tin người đứng đầu kỳ thi lại không phải học sinh lớp mỹ thuật.”

Lâm Lạc mỉm cười, hơi hơi nâng cằm: “Đó là bởi vì tôi rất giỏi nha.”

“Đúng rồi, cậu rất giỏi.” Tỉnh Ngộ trêu chọc, “Khiến những đứa trẻ khác giận đến phát khóc.”

Nghĩ tới Đỗ Vũ Hàng, Lâm Lạc nhíu mày.

Một người không phải là học sinh mỹ thuật lại giành được hạng nhất quả thực là một đả kích lớn với những người đã chăm chỉ học mỹ thuật nhiều năm như Đỗ Vũ Hàng.

Đặc biệt nếu đây lại là người quen thuộc với bạn.

Cú sốc tâm lý này không khỏi quá lớn.

“Để chúc mừng, tôi mời cậu đi ăn cơm nhé?” Tỉnh Ngộ hỏi, “Ăn mừng đó.”

Lâm Lạc liếc mắt, luôn cảm thấy người này rảnh rỗi không có việc gì.

“Chúng ta có quan hệ thế nào mà anh lại mời tôi ăn cơm chứ?” Lâm Lạc đáp, “Tôi vẫn là học sinh.”

“Cậu lại đang nghĩ vớ vẩn gì thế hả?”

Tỉnh Ngộ giơ tay gõ gõ trán cậu, Lâm Lạc lùi về sau một bước, nhe răng cười với anh.

“Này, hai chúng ta ai mới là người nghĩ vớ vẩn hả?” Lâm Lạc nói, “Tôi nhất định không so được với anh đâu.”

“Cũng có lý,” Tỉnh Ngộ nhìn thân thể non nớt gầy gò của Lâm Lạc từ trên xuống dưới, dừng một chút ở phần xương quai xanh mảnh mai lộ ra ở cổ áo cậu cùng đôi chân dài, “Suy cho cùng cậu vẫn là nhóc con chưa mọc đủ lông.”

Quần áo mùa đông mặc cmn thật nhiều, cái gì cũng không thấy được.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra Lâm Lạc rất gầy, phần xương quai xanh rất đẹp, đôi chân dài tỷ lệ cân đối với cơ thể.

Bị ánh mắt đó của người đàn ông quan sát, Lâm Lạc bỗng thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu.

Như thể ánh mắt Tỉnh Ngộ có thể xuyên qua quần áo, trực tiếp nhìn thấy cơ thể cậu vậy.

Lâm Lạc xoay sang một bên tránh né ánh mắt Tỉnh Ngộ, ho nhẹ rồi cứng giọng nói:

“Anh còn chưa thấy qua, làm sao biết được chứ.”

“Thiếu niên đắc chí như tôi đây, đã từng kết bao nhiêu bạn nhậu, quen bao nhiêu bạn gái, nói không chừng kinh nghiệm còn phong phú hơn anh.”