Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu

Chương 13: Không phải mang thai à?

Chương 13: Không phải mang thai à?

Edit: Dẹt

Beta: Yuyu + Dii

______________________

Úc Diễn đang mờ mịt thì bị Mục Vân Quy bế lên.

Y vô thức vịn vào vai hắn rồi hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Cơ thể chủ nhân khó chịu, thuộc hạ bế ngài lên xe." Mục Vân Quy bế Úc Diễn ra ngoài: "Chủ nhân cố chịu thêm một lúc nữa, chờ về cung, thuộc hạ sẽ gọi thái y tới bắt mạch cho ngài."

Bắt bắt bắt bắt mạch...? ? ?

"Không được!" Úc Diễn chợt la lên.

Mục Vân Quy dừng bước, cúi đầu nhìn người trong ngực.

Úc Diễn dứt khoát nói: "Ta mệt rồi, giờ không muốn về cung, chỉ muốn về phòng đi ngủ thôi!"

Mục Vân Quy im lặng, y nhìn hắn chăm chú, ánh mắt cả hai giao nhau trên không trung, như đang ngầm đấu nhau vậy.

Lát sau, Mục Vân Quy thua trận.

"Được. . . "

Hắn bọc kín Úc Diễn trong áo lông cáo, rồi bế y về phòng.

Sau khi vào phòng, đối phương lấy lý do cần nghỉ ngơi để đuổi Mục Vân Quy ra ngoài.

Cửa phòng mở ra rồi khép lại, bên trong chỉ còn lại mình Úc Diễn.

Y nằm ngửa trên giường, cởi áo lông cáo ra, nhìn xuống cái bụng bằng phẳng.

Mấy ngày qua, Úc Diễn luôn cảm thấy nhạt miệng, lúc trước y cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do Mục Vân Quy không ở Giang Đô, nên chẳng ai nấu cơm cho thôi.

Bây giờ nhìn lại. . . .

Úc Diễn mím môi, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.

Nơi đó vẫn bình thường, Úc Diễn cẩn thận sờ tới sờ lui, cảm giác còn gầy hơn trước kia nữa.

Nhưng trong thoại bản có viết, khôn quân phải mang thai đến tháng thứ ba mới có thể nhìn rõ bụng, nếu tạng người gầy, thậm chí còn phải chờ lâu hơn mới thấy được sự thay đổi.

Lần đầu y gặp Diệp Thư, có lẽ đối phương đã mang thai ba tháng, vậy mà y chẳng nhận ra gì cả.

Tính lại thời gian, kỳ phát tình đầu tiên của y là vào một tháng trước.

Đã đến lúc đối mặt rồi.

Úc Diễn ngã lên giường, che mặt, sầu lo mà lăn qua lộn lại.

Cái tên Thanh Quyết chết tiệt kia, đúng là cái miệng ăn mắm ăn muối mà!

Tất nhiên y không dám để thái y bắt mạch.

Tai mắt của Hoàng hậu có mặt khắp hậu cung, Thái y viện cũng nằm trong đó. Nếu bị thái y biết được, e là thân phận khôn quân của y sẽ bị lộ mất.

Trong phòng được đốt địa long ấm áp, Úc Diễn thấy hơi khó chịu nên nhanh chóng thiếp đi.

Giữa lúc mơ màng, y cảm giác được có người đến gần.

Mục Vân Quy đỡ Úc Diễn dậy, đưa tay y qua, khẽ nói: "Làm phiền đại phu."

. . . Đại phu?

Đại phu ? ! ! ! !

Úc Diễn bỗng dưng tỉnh lại, phát hiện đúng thật mình đang nằm trong ngực Mục Vân Quy, trước mặt là một ông lão râu tóc bạc phơ.

Ông ta nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Úc Diễn để bắt mạch.

Y rụt tay lại: "Ngươi làm gì đó?"

Đối phương bị Úc Diễn dọa sợ, Mục Vân Quy nói: "Đây là đại phu mời từ thành Giang Đô tới, dù chủ nhân không chịu về cung, thì cũng phải gọi đại phu đến chẩn bệnh."

Úc Diễn: "Ta không cần, ngươi bảo ông ta ra ngoài đi."

Mục Vân Quy nhíu mày, giọng nói hiếm khi cứng rắn: "Chủ nhân. . . . "

Ngủ một giấc khiến Úc Diễn khỏe hơn rất nhiều. Y thừa dịp Mục Vân Quy mất cảnh giác, dùng sức giãy khỏi ngực hắn, rồi theo đà lộn một vòng trên giường, tiến vào trong chăn.

Một loạt động tác vô cùng lưu loát, Úc Diễn dựa vào tường, bọc kín toàn thân, chỉ nhô ra mỗi cái đầu

Y kiên quyết nói: "Không khám bệnh gì hết, đi ra ngoài ngay!!!"

Mục Vân Quy: ". . . "

Đại phu hết nhìn Úc Diễn, lại nhìn Mục Vân Quy, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, đừng nên giấu bệnh sợ thầy như thế, phu quân của ngươi cũng chỉ mong ngươi mạnh khỏe."

Úc Diễn: ". . . "

Mục Vân Quy: ". . . "

Y suýt nữa cắn trúng lưỡi: "Hắn không phải. . ."

"Sao không phải được, có bệnh nhưng từ chối điều trị, là giấu bệnh sợ thầy chứ gì nữa?" Đại phu chân thành nói: "Cơ thể khôn quân vốn rất yếu, bệnh nhẹ cũng có thể thành bệnh nặng, đừng nên chủ quan."

Úc Diễn không giải thích nữa, ngước nhìn Mục Vân Quy nói: "Ngươi có nghe hay không? Đuổi ông ấy đi ngay! ! !"

Giọng y trầm xuống, có vẻ giận thật rồi.

Tuy Mục Vân Quy vẫn còn nghi ngờ trong lòng, nhưng không dám làm trái lời y, đành nói với đại phu: "Để ta dẫn ông ra ngoài trước."

"Nhưng việc này. . . "

Hắn không chờ đối phương nói hết câu đã kéo người ra ngoài.

Ra khỏi phòng, đại phu chần chừ nhìn vào bên trong, khó chịu nói: "Sao ngươi chiều thằng bé đó thế, bị bệnh mà không trị là cái lý lẽ gì vậy?"

Mục Vân Quy chưa kịp giải thích, ông ta đã nói tiếp: "Nhưng lão phu vẫn hiểu, sợ vợ thì ai chẳng sợ chứ."

Mục Vân Quy: ". . . "

Mục Vân Quy: "Ta và y thật sự không phải. . . "

"Không sao, ta hiểu mà." Đại phu tỏ vẻ đồng cảm, vừa nhìn hắn vừa thong thả nói: "Hồi nãy, ta thấy tinh thần vị công tử kia cũng không tệ, chắc chỉ là cảm lạnh thông thường thôi, không cần lo quá đâu."

Mục Vân Quy: "...Cảm ơn đại phu."

Sau khi sai người đưa đại phu đi, hắn mới quay về.

Úc Diễn vẫn cuộn tròn trên giường nhỏ, cảnh giác nhìn Mục Vân Quy.

Hắn quỳ xuống trước giường: "Thuộc hạ đã tự ý hành động, xin chủ nhân trách phạt."

Úc Diễn hé miệng, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn trách ngươi."

Mục Vân Quy luôn như thế, khiến y chẳng thể giận hắn được.

Hơn nữa. . . Lần này vốn cũng không phải lỗi của hắn.

Úc Diễn bỏ chăn ra, kéo ống tay đối phương: "Nói xong rồi thì không cần quỳ nữa, đứng lên đi."

Mục Vân Quy không nhúc nhích, hỏi: "Chủ nhân có thể nói cho thuộc hạ biết vì sao không muốn khám bệnh không?"

"Ta. . ."

Úc Diễn do dự.

Y vẫn chưa xác định được mình có thai hay không, nhưng nếu có thì phải làm gì tiếp đây?

Hiện giờ tình thế rất rối ren, ngay cả bản thân y còn khó bảo vệ, lấy đâu ra năng lực che chở thêm một sinh mệnh nữa?

Úc Diễn biết rõ tranh đấu trong hoàng thất khốc liệt thế nào, thế nên y luôn nhắc nhở mình, không được để lại điểm yếu, cũng đừng để lộ sơ hở.

Vất vả tính toán nhiều năm như vậy, sao y có thể đạp đổ mọi thứ ngay lúc này chứ?

Vì thế. . . không cần đứa trẻ nữa ư?

Thật ra Úc Diễn vẫn rất thích trẻ con, gần đây còn xem khá nhiều thoại bản dân gian, ngay cả việc khôn quân sinh con cũng không còn cảm thấy ghê tởm nữa.

Y sẽ càng thích nếu do chính mình sinh ra.

Hơn nữa chắc chắn là dáng vẻ đứa bé đó sẽ giống Mục Vân Quy, thừa hưởng năng lực võ thuật bẩm sinh cực cao của hắn, còn được y bồi dưỡng thành người thừa kế xuất sắc nhất hoàng thất.

"Ta không biết. . . ." Hai lựa chọn khác hẳn nhau đấu đá dữ dội trong đầu Úc Diễn, y bọc chăn kín người, rồi lăn mấy vòng, suýt nữa thì té xuống giường.

Mục Vân Quy đỡ được Úc Diễn, hỏi: "Hôm nay chủ nhân bị sao vậy?"

Y không trả lời.

Úc Diễn chưa chắc chắn, nên tất nhiên chẳng dám nói cho Mục Vân Quy biết suy đoán này.

Hơn nữa. . . Y cũng không biết Mục Vân Quy sẽ nghĩ thế nào.

Liệu một ảnh vệ trung thành, có trung thành đến mức đồng ý sinh con đẻ cái với chủ nhân không?

"Không sao cả." Úc Diễn ủ rũ nói: "Ta muốn ngủ thêm một lúc nữa, ngươi ra ngoài trước đi."

Mục Vân Quy do dự, hắn nhỏ giọng hỏi: "Thuộc hạ không thể ở lại với chủ nhân sao?"

Mục Vân Quy hiếm khi cầu xin Úc Diễn, y chớp mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mục Vân Quy nói: "Thuộc hạ lo cho cơ thể của chủ nhân."

À, thì ra hắn nghĩ y bị cảm lạnh, lo lắng bệnh sẽ trở nặng.

Úc Diễn gật đầu, để Mục Vân Quy ôm mình nằm xuống.

Cái ôm của hắn vẫn ấm áp như mọi khi, Úc Diễn nằm trong ngực hắn, cảm thấy những suy nghĩ rối loạn vừa nãy dần ổn định hơn.

Trong hai mươi năm qua, cuộc sống tốt đẹp nhất y muốn chính là, sau khi kế vị có thể cưới một vị phu nhân yêu y và y cũng yêu người đó, sinh mấy đứa bé, chăm lo việc nước, đất nước thái bình, dân chúng yên ổn.

Đến giờ mong muốn đó vẫn chưa từng thay đổi, nhưng y phát hiện, nếu người đó là Mục Vân Quy thì y cũng không ghét bỏ gì.

Hình như y... thật sự có cảm giác "đặc biệt" với hắn.

Úc Diễn vùi đầu vào ngực Mục Vân Quy.

Làm sao mới ổn đây.

.

Cuối cùng Úc Diễn cũng ngủ không ngon, lúc có tiếng gọi gấp gáp của người hầu vọng vào, y chỉ mới bước vào trạng thái mơ màng.

"Điện hạ, trong cung đưa tin tới, bảo là có chuyện rồi."

Đầu năm mới, Tứ hoàng tử Đại Yến từ biên cương trở về đoàn tụ với gia đình. Nhưng nửa giờ trước, tin tức truyền đến nói Tứ hoàng tử bị phục kích trên đường, không ai sống sót.

Chết không thấy xác.

Sau khi Yến vương biết chuyện, tức thì giận tái mặt, khiến bệnh tình trở nặng, giờ đã hôn mê.

Đúng là chuyện vui hóa buồn.

Đèn lồng đỏ treo trong cung lập tức bị lấy xuống ngay trong đêm. Tẩm cung của Tứ hoàng tử giăng đầy cờ tang, tiếng khóc của nữ thân quyến vang vọng khắp nơi.

Úc Diễn thắp nhang xong thì rời khỏi linh đường.

Dù y không thân thiết với Tứ hoàng tử, nhưng vì là huynh đệ, nên theo quy củ Đại Yến y bắt buộc phải trông quan tài một đêm.

Úc Diễn chạy từ trang viên vào cung, lại thức suốt đêm, cơ thể chưa bình phục có xu hướng sụp đổ.

Y day trán, vừa rời tẩm cung đã được người đỡ lấy.

"Chủ nhân không sao chứ?" Mục Vân Quy lo lắng.

Chỉ có hoàng tử mới được gác đêm, hắn đành chờ bên ngoài điện.

Úc Diễn ở trong kia bao lâu, hắn đợi bên ngoài bấy lâu.

Úc Diễn cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, nhỏ giọng nói: "Không sao hết, đi về thôi."

Mục Vân Quy gật đầu, dìu y ra ngoài.

Bỗng nhiên lại xuất hiện một bóng người chặn đường bọn họ.

Là Đại hoàng từ Úc Thù.

Yến vương hôn mê suốt đêm qua, hắn luôn đứng canh bên giường bệnh, vẫn chưa tới linh đường gác đêm.

Úc Thù nói: "Sáng sớm phụ hoàng đã tỉnh lại. Thái y nói lần này phụ hoàng bị đả kích rất lớn, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian."

Úc Diễn và Mục Vân Quy trao đổi ánh mắt với nhau, không nói gì.

Úc Thù nói tiếp: "Phụ hoàng ra lệnh cho ta điều tra cái chết của lão tứ."

Khi nói, hắn ta cứ nhìn Úc Diễn chằm chằm, trong mắt lộ rõ ý tứ muốn nói.

Tuy là huynh đệ, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng tin tưởng nhau.

Đầu Úc Diễn đau âm ỷ, nhíu mày nói: "Ý của hoàng huynh là gì, chẳng lẽ nghi ta ra tay với lão tứ à?"

Úc Thù: "Ta nghi ngờ tất cả mọi người."

Úc Diễn cười chế nhạo: "Nếu hoàng huynh nghi ngờ, cứ điều tra thử đi. Không còn chuyện gì nữa thì thần đệ xin cáo lui trước."

Y toan rời đi, nhưng bị Úc Thù ngăn lại: "Lão tứ bị giết vào chập tối hôm trước, lúc đó ngươi đang ở đâu."

Mắt hắn ta tối lại, nhìn chằm chằm Mục Vân Quy: "Còn hắn đang ở đâu?"

Tròng mắt Úc Diễn khẽ nhúc nhích.

Khi ấy, Mục Vân Quy vẫn chưa quay về Giang Đô.

Là trùng hợp hay có người sắp đặt?

Đầu Úc Diễn càng lúc càng đau, dần mất khả năng suy nghĩ, y vô thức nắm chặt cánh tay Mục Vân Quy: "Hoàng huynh nói gì vậy, Vân Quy là thị vệ của ta, tất nhiên phải ở bên cạnh ta rồi."

"Thật không?" Úc Thù tiến lên môt bước, lạnh lùng nói: "Hắn là ám vệ của ngươi, nghe bảo từ khi ngươi trở về từ Trường Lộc thì không để hắn trốn trong bóng tối nữa, mà là thường xuyên dẫn theo bên người, như hình với bóng."

"Nhưng người hầu trong cung ngươi nói, mấy ngày trước gần như chẳng ai thấy bóng dáng của hắn."

". . . . Hắn ở trong cung thật à?"

Cơ thể Úc Diễn lúc lạnh lúc nóng, nếu không nhờ Mục Vân Quy đỡ thì y đã ngã rạp ra đất rồi.

Y không còn lòng dạ nào để đoán xem có chuyện gì đang xảy ra.

Úc Diễn hít một hơi thật sâu, chịu đựng cảm giác chóng mặt, gắng gượng mở miệng: "Thuộc hạ của ta, ta muốn sai khiến thế nào thì kệ ta. Ngược lại hoàng huynh à, thi thể lão tứ còn chưa lạnh, vậy mà huynh lại đổ oan cho ta ngay trước linh cữu của hắn. . ."

"Tiếp theo sẽ tống ta vào ngục tra hỏi à?"

Tất nhiên là Úc Thù đâu dám tống Úc Diễn vào ngục.

Vẻ mặt hắn ta vẫn bình tĩnh, chỉ im lặng đứng yên, lạnh lùng nhìn y.

Ngay lúc ấy, bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên từ phía sau bọn họ.

"Đại hoàng huynh!" Úc Hồng chạy nhanh đến, kéo cánh tay Úc Thù: "Đại hoàng huynh đừng hiểu lầm Nhị hoàng huynh, hôm đó bọn đệ cùng nhau ăn cơm trong cung của mẫu hẫu, đệ đã nhìn thấy thị vệ của huynh ấy."

Úc Thù nhíu mày: "Thật không?"

"Ta nhìn thấy thật mà." Ánh mắt Úc Hồng vô cùng chân thành, nghiêm túc nói: "Thị vệ hộ tống Nhị hoàng huynh đến cung mẫu hậu, ăn cơm xong, bọn họ lại cùng nhau trở về. Hoàng huynh không tin đệ sao?"

Úc Thù nhìn cậu một lúc, thở dài: "Tất nhiên là ta tin đệ."

Hắn ta nhìn Úc Diễn: "Lão ngũ đã làm chứng cho ngươi rồi, hôm nay tới đây thôi, ta còn muốn thắp hương cho lão tứ, không tiễn."

Dứt lời, Úc Thù lướt qua mọi người, đi vào linh đường, Úc Hồng đang định nói gì đó với Úc Diễn, nhưng lại nghe thấy Úc Thù cao giọng gọi cậu: "Lão ngũ vào đây, ta có chuyện muốn nói với đệ."

Úc Hồng bĩu môi, đành phải vào trong.

Người xung quanh đã rời đi hết, Úc Diễn thả lỏng toàn thân, suýt nữa ngã sấp xuống.

Mục Vân Quy định ôm y lên, chợt Úc Diễn kéo hắn: "Vân Quy. . . "

"Chủ nhân?"

"Vân Quy, ta nghĩ cả đêm qua. . ." Đầu óc Úc Diễn rối loạn, vùi đầu vào ngực đối phương, nhỏ giọng nói: "Ta không bỏ được bên nào cả, ta cần cả hai bên. . ."

Mục Vân Quy nghe không hiểu: "Chủ nhân nói gì vậy?"

". . . Ta có thể bảo vệ nó, cũng có thể bảo vệ ngươi, ngươi phải tin ta."

Mục Vân Quy: "?"

Mục Vân Quy hỏi: "Nó là ai?"

Úc Diễn đã sốt tới mê man, không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời trước đó. Mục Vân Quy bất lực, bế người lên kiệu rồi quấn y bằng chăn.

Sau đó quay đầu sai người gọi thái y.

Úc Diễn vừa nghe thấy hai chữ thái y, sức lực tức thì hồi phục lại, tức giận nói: "Đừng gọi thái y, gọi thái y làm gì chứ?! Ta đã nói là không được gọi thái y, sao ngươi không nghe lời?!"

". . ." Mục Vân Quy bị cơn giận này làm cho dở khóc dở cười: "Chủ nhân đang sốt, đừng nói nữa."

Úc Diễn phản ứng chậm hơn xưa rất nhiều, mờ mịt chớp mắt: ". . . Bị sốt?"

Mục Vân Quy nói: "Bệnh cảm của chủ nhân nặng thêm rồi."

Cảm . . . Cảm lạnh?

Không phải mang thai hả? ? ?

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Quy: Vậy cuối cùng nó là ai?

Úc Diễn: . . .

_____________________

Dii có lời muốn nói: Không yêu đương mà lại muốn có con với người ta, Diễn ơi não anh có vấn đề rồi Diễn ơi....

*Lưu ý, chương sau có pass nha bà con, gợi ý nằm trong cuối chương 7.

*Đối với Wattpad, không đăng chương 14 lên, mời cả nhà sang WordPress đọc nhé.

baychimcuadang.wordpress.com