Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 2: Thông Qua

Bởi vì chủ quan nên bị Đậu Gia ăn một vố, ở ván tiếp theo, Tấn Viễn không hề phớt lờ, anh liên tục tính điểm trong ba chiếc cốc xúc xắc còn lại, thỉnh thoảng đào hầm hạ sáo để họ chui vào, không để thua quá.

"Bốn hai." Tấn Viễn liếc nhìn những con xúc xắc trong cốc xúc xắc và báo ra con số.

Hà Lạc lập tức theo số của hắn báo: "Sáu hai."

Đậu Gia theo sau: "Tám hai!"

Phùng Kha ước chừng không sai biệt lắm: "Mười hai, mở a"

Tấn Viễn liếc hắn một cái, khóe môi nở nụ cười ẩn ý không dễ chú ý, anh mở cốc xúc xắc chung ra, trong đó không có điểm xúc xắc nào là hai.

Phùng Kha nhìn thấy, hai mắt đều trợn tròn, lập tức mắng: "Bà mẹ nó, Tấn Viễn, cậu lại bẫy, cậu vô sỉ."

Tấn Viễn cằm hơi nhếch lên, một khuôn mặt với đường nét rõ ràng rơi xuống trong ánh đèn màu sắc vô cùng chói mắt: "Cái này gọi là binh bất yếm trá*, hai hàng."

(*) Chiến tranh không ngại dối lừa/việc quân cơ không nề dối trá/nhà quân sự luôn phải lừa địch

Phùng Kha: "..."

Đậu Gia nín cười nói: "Phùng Kha, đừng nóng giận, cậu cũng không phải không biết Tấn Viễn là  đầu óc là máy tính. Muốn chơi được hắn, chúng ta còn kém xa. Ngoan ngoãn nhận thua đi."

Phùng Kha nghiến răng nghiến lợi, giơ ly rượu lên, nói: "Đại mạo hiểm."

Bốn người ở đây đều là bạn bè nhiều năm, kỳ thật đối với bọn họ lời thật lòng không còn thú vị nữa, muốn đạt trình độ cao thì phải chơi đại mạo hiểm.

Tấn Viễn nhớ rằng vừa rồi Phùng Kha đặc biệt la ó khi họ phạt anh, và anh đương nhiên không nương tay khi phạt hắn: "Phát đoạn video thứ mười được lưu trong điện thoại của cậu."

"Hahahaha," Đậu Gia lần này không nhịn được mà cười ra tiếng "Tấn Viễn, cậu như này quá không biết xấu hổ."

Nói sao thì cũng toàn người đã ở cùng ký túc xá bốn năm, ai cũng không biết rằng Phùng Kha thường xuyên tải mấy bộ phim nhỏ về điện thoại di động, lúc này số người trong quán cũng dần dần tăng lên. Nếu bây giờ một bộ phim nhỏ phóng ra, Phùng Kha đều sẽ mắc cỡ chết.

Đậu Gia vốn tưởng rằng Phùng Kha sẽ mắc cỡ liều chết không chịu, ai biết lần này Phùng Kha không những không trốn tránh, còn hào phóng lấy điện thoại ra đặt ở trên bàn, trước mặt bọn họ bấm lưu trữ điện thoại, và phát video thứ mười..

Thấy hắn sảng khoái như vậy, Hà Lạc vỗ vỗ vai hắn: "Đúng vậy, Kha Kha, bây giờ cậu thật can đảm..."

Lời còn chưa nói hết trong điện thoại di động đã phát ra âm thanh, khiến những lời muốn nói nốt phải nuốt về.

"Hôm nay chúng tôi may mắn mời được Chủ tịch Giang Hạc của khoa học kỹ thuật Hạc Thành tới chương trình của chúng tôi để phỏng vấn. Mọi người cùng chào đón Giang Tổng, Giang chủ tịch."

Trong video, người dẫn chương trình đã nói bài phát biểu chào mừng một cách lịch sự và trang trọng, với giọng nói rõ ràng và rõ ràng, nhưng đó không phải là những gì họ muốn nghe hoặc xem.

Hà Lạc và Đậu Gia đang chuẩn bị chế giễu thì đột nhiên trợn muốn lòi con mắt. Phùng Kha luôn luôn không đứng đắn giờ nghiêm chỉnh lại? Mặt trời mọc đằng Tây sao?.

Ngược lại Tấn Viễn người vẫn chưa cử động kể từ khi anh nói hình phạt, hơi sửng sốt khi nghe thấy giọng nói trong video, quay ra hỏi Phùng Kha: "Sao cậu lại lưu video phỏng vấn vào điện thoại của mình?"

Phùng Kha chỉnh lại quần áo trên người để cho mình trông nghiêm túc hơn, nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Các cậu nghiêm túc làm người qua, còn tôi không được phép làm?"

Cả ba người tức cười.

Nhìn thấy mục tiêu đã đạt được, Phùng Kha cũng không thừa nước đục thả câu, hắn hắng giọng và phàn nàn: "Còn không phải do công ty tôi đối đãi sao. Nếu chúng ta không làm những việc nghiêm túc trong một ngày, chúng ta hãy rút kinh nghiệm từ các công ty khác. Công ty khoa học kỹ thuật ở thành phố S có công ty khoa học kỹ thuật Hạc Thành là lợi hại nhất, ông chủ của chúng tôi luôn nói về sự năng động và trẻ trung của ông chủ các cậu mỗi ngày. Để chúng tôi học hỏi thêm từ ông chủ của các cậu và xem thêm kinh nghiệm thành công của ông chủ. Đây còn không phải là bị bắt buộc phải tải những video này, tồn đọng trong điện thoại bộ nhớ rất lớn, tôi còn có thể đặt... Cái kia đồ chơi nhỏ ở đâu."

Trong cuộc sống luôn có một vài điều không như ý muốn mà phải cúi đầu trước thực tế.

Nghe vậy, Đậu Gia, người luôn thích chọc cười mọi người, cũng không nói đùa Phùng Kha, ngược lại vỗ vai an ủi: "Ai còn không phải sao? Công ty của cậu cũng tốt, không có vấn đề gì lớn. Công ty chúng tôi. gần như hoàn toàn các bộ phận đều là thân thích của ông chủ, chẳng may đắc tội họ, thành ra bản thân đi giày chật, xã hội mình mua sắm đủ thứ. Từ chức không dễ, từ chức thì phiền lắm ”.

Khi còn đi học, luôn muốn nhanh nhanh chóng chóng bước ra đời làm việc công tác, đi làm rồi mới biết học và đọc sách vẫn là tốt nhất, vô ưu vô lự.

Mỗi người đều có khó khăn riêng, trong lúc nhất thời không khí xung quanh ghế dài có chút ngưng trọng.

Tấn Viễn nâng ly rượu và ra hiệu cho họ, họ đều là anh em, không cần an ủi dư thừa, một ánh mắt là đủ.

Cả ba người cùng nhau cầm ly rượu trên bàn đụng đụng chén Tấn Viễn, sau đó đều uống cạn rượu trong ly, như thể nuốt hết những đắng cay ngọt bùi của cuộc đời.

Sau khi uống rượu xong, mọi người trút bỏ hết những phiền muộn tích tụ trong lòng, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái hơn, họ cũng vô cùng thích thú xem cuộc phỏng vấn của Giang Hạc trên điện thoại di động của Phùng Kha ở quán bar.

Trong video, Giang Hạc xuất hiện trong một bộ vest màu xám bạc được cắt may chỉnh tề, nổi bật lên dáng người cao ngất, cũng không sắc bén lạnh lẽo, mái tóc chải ngược ra sau hoàn toàn làm lộ ra vẻ ngoài nho nhã và lịch lãm của cậu, đặc biệt là ánh mắt hợp tác rất ôn nhuận, điềm đạm và bình tĩnh trả lời câu hỏi của MC, hoàn hảo và thành thạo.

"Tuổi còn trẻ đã sáng tạo ra khoa học và kỹ thuật Hạc Thành, giá trị của nó cũng gần mấy chục tỷ. Mấu chốt chính chủ còn đẹp trai như vậy, đơn giản là như vậy."

Đậu Gia ăn đậu phộng còn không khỏi ghen tị với cậu, một huyền thoại như Giang Hạc không còn là thứ mà người bình thường như bọn họ có thể ngưỡng mộ, thay vào đó là phải ngẩng cao đầu bái phục.

Khi họ đang nói chuyện, một cô gái với mái tóc dài và chiếc váy trắng bẽn lẽn đi về phía họ, bước đến trước mặt Tấn Viễn với khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng hỏi: "Tiểu ca ca, anh có thể hay không thêm bạn tốt với em... Vừa mới chơi trò chơi thua... Nhờ anh"

Nhìn được ra nàng có phần lúng túng, một câu nói cũng hơi lộn xộn, hơn nữa mặt đỏ như tích máu, ở nơi này mà chơi trò chơi thua gì, rõ ràng có mưu mà đến.

Tấn Viễn ngước mắt nhìn cô gái một cái, lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tiếc là hôm nay điện thoại bị rơi, hiện tại không thể add bạn được nên không giúp được gì nhiều."

Nghe đến đây, cô gái lại đỏ mặt, run giọng nói: “Không sao… không sao cả.” Nói xong, đỏ mặt không che giấu được thất lạc quay lại ghế dài.

Hà Lạc huých khuỷu tay Tấn Viễn: "Sao cậu không đồng ý cho người ta, chẳng phải chỉ là add bạn, cũng có phát triển gì đâu?"

Tấn Viễn không trả lời, anh lặng lẽ xem cuộc phỏng vấn qua điện thoại trên bàn, anh không thích cô ta, vậy tại sao lại cho người ta hy vọng.

“Nghiêm túc, Tấn Viễn, cậu không định tìm một người?” Đậu Gia cũng hỏi từ một bên, “ Cậu điều kiện tốt như vậy, trước đây có rất nhiều người theo đuổi cậu trong trường, bây giờ cậu còn băn khoăn thì là thế yếu rồi, Mới mấy ngày trước, hoa khôi chính của hệ còn hướng tôi nghe ngóng tình hình của cậu, cậu bây giờ công việc cũng đã ổn định. Sao cậu lại không tìm một người? "

Đúng lúc này, người dẫn chương trình trên điện thoại di động cũng dò hỏi Giang Hạc: "Sự nghiệp của chủ tịch Giang hiện tại có thể nói là đang rất phát đạt. Không biết chặng đường tiếp theo của chủ tịch Giang sẽ đặt ở đâu?"

Trong video, Giang Hạc người luôn luôn đáp trôi chảy, đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mỉm cười và nói: "Đương nhiên, đã đến lúc phải suy nghĩ về vấn đề cá nhân trong giai đoạn tiếp theo."

Người dẫn chương trình sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt càng lộ ra vẻ tươi cười, hiển nhiên rất quan tâm đến tin tức Giang Hạc đột nhiên phá lệ: "Giang Tổng có tiện tiết lộ tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh không?"

Giang Hạc nhẹ nhàng cười cười, trả lời một cách thoả đáng: "Tôi không tiêu chuẩn gì kén vợ kén chồng cả, ôn nhu săn sóc là tốt rồi"

Nghe câu trả lời này, Tấn Viễn không khỏi ghê răng mà "ngấm" một tiếng, cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, rượu trôi qua cổ họng đắng chát, anh lắc ly và quan sát video phỏng vấn, quay qua liếc Đậu Gia: "Không thấy Giang Tổng người ta sự nghiệp thành công mới đến hành trình lập gia đình à. Tôi một lập trình viên bình thường thì tìm cái gì? tìm bug* à?"

(*) Lỗi

Đậu Gia chịu khuất phục: "Được, tôi không nói nữa, nói không lại cậu."

Chín giờ tối, lượng người trong quán đông dần, tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng nói cười khiến người ta đau hết cả đầu, Tấn Viễn cùng Hà Lạc ngày mai còn muốn đi làm, tổ hợp bốn người tụ họp, trút được những phẫn uất tháng ngày đã qua, đều thức thời biết đường lui.

Tấn Viễn ngẫu nhiên bắt taxi về nhà ở bên ngoài quán bar, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, uống nhiều rượu, đầu hơi say nên đần độn, định lên kế hoạch về nhà thì lăn ra ngủ, vừa vặn Tấn Tĩnh đi nơi khác catwalk, ngày mai mới trở về, không có ai quấy rầy anh, anh có thể im lặng mà ngủ ngon giấc.

Ý tưởng không sai biệt lắm, mà khi Tấn Viễn lấy chìa khoá đứng trước cửa nhà, điện thoại di động kết nối được với wifi của nhà, thì tin tức kinh khủng nhảy từ điện thoại di động từng cái một.

Xếp hạng mới nhất là hai thông báo ở trên cùng, một cái là tin tức bộ phận công trình tạm thời tăng ca và một cái là thông báo do một người bạn WeChat chuyển đến.

Tấn Viễn dựa vào cửa cúi đầu, nheo lại đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai tin nhắn này hồi lâu, sau một hồi bấm vào tin nhắn thông báo tăng ca suy nghĩ lại: "Không phải nói hôm nay không phải tăng ca ư? "

Đầu dây bên kia nhanh chóng gửi lại tin nhắn: "Vốn dĩ là không tăng ca, nhưng bộ phận kiểm tra đã phát hiện ra một lỗi trong dự án mới xây dựng. Phía bên trên gửi tới muốn chúng ta sửa lỗi, mong nhanh chóng thông qua kiểm tra. Cái này là không còn biện pháp, cũng chỉ còn cách gọi cho các cậu lại tiếp tục tăng ca."

Tấn Viễn nhìn lướt qua tin tức, tiếp tục hỏi: "Đêm nay có nhân viên cấp cao nào tăng ca không?"

"Cái kia hoàn toàn không có, tôi xem văn kiện ký tên, là ông chủ đích thân ký. Thật sự không có cách nào dàn xếp."

Nếu là tài liệu của cấp cao khác thì không cần Tấn Viễn nói, trưởng phòng bộ phận kỹ thuật sẽ tự động thảo luận với các giám đốc cấp cao, nhưng đây là tài liệu do ông chủ tự ra lệnh. Trưởng phòng bộ phận kỹ thuật năng lực có lớn đi chăng nữa, cũng không có khả năng vượt cấp đi tìm ông chủ nói chuyện, không có biện pháp, chỉ còn cách gọi điện cho những nhân viên vừa được nghỉ làm cách đây không lâu tiếp tục tăng ca.

Kế hoạch giấc ngủ của Tấn Viễn hoàn toàn ngâm nước nóng, nóng tính không kìm nén được, đầu ngón tay không ngừng ấn lên màn hình: "Cậu ta là Thần Tiên hay là cầm chúng ta đi làm Thần Tiên, hơn nửa đêm không ngủ được liền ngồi xổm quan sát chúng ta đi làm! ”

Tin tức bên kia cũng nhanh chóng trở về: "Tôi đây sao mà biết được, anh muốn biết thì tự mình đi hỏi ông chủ đi."

Sau khi đọc xong tin nhắn này, Tấn Viễn ngay lập tức nhấp vào tin nhắn Wechat của người bạn mà anh vừa lướt qua, và thấy một tin nhắn hiện ra từ hộp trò chuyện chỉ đơn giản là sử dụng chữ ký của chính cậu ấy làm ảnh đại diện: Bạn là?

Tôi là đại gia cậu!

Tấn Viễn không hề suy nghĩ mà xoa bóp mấy chữ này, tại lúc định ấn [click] để gửi, đầu ngón tay khoan thai dừng lại.

Ngoài cửa có gió nổi lên, Tấn Viễn nhiệt khí bị thổi bay đi rất nhiều, vẻ mặt đo đỏ say khướt cũng tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, mím môi đem mấy chữ này xoá bỏ, một lần nữa gõ ra một câu mới gửi đi: "Tiểu ca ca, tôi là Viện Viện, có muốn hẹn không?"

-----------

18/8/2021

#NTT