Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 14: 14 Con Mồi Hoàn Hảo

Diệp Ca lạnh lùng ra mở cửa.

Không có gì bất ngờ, anh nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay cửa.

Triệu Quảng Thành và… Trình Sách Chi.

Người trước thì ngạc nhiên ra mặt, người sau thì cố tình lảng tránh.

Có thể thấy cậu ta vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc vài hôm trước.

Thấy Diệp Ca, Triệu Quảng Thành lập tức cúi xuống nhìn lại tờ giấy trong tay mình, sau đó mừng rỡ ngẩng đầu: “Á! Thì ra là cậu à! Tôi còn đang thắc mắc sao cái tên này lại quen thế cơ…”

Trình Sách Chi cười gượng: “Anh Diệp, chào…chào buổi sáng!”

Cánh tay đen nghe tiếng chạy tới, nó ló ra từ sau lưng Diệp Ca, nhiệt tình vẫy tay chào Trình Sách Chi: “Hi!!!”

“…” Trông Trình Sách Chi như sắp ngất xỉu luôn vậy.

“Vậy…” Diệp Ca hỏi:” Sao hai người lại đến đây?”

Triệu Quảng Thành gãi đầu, cười ngây ngô: “Ừ thì tại Cục đang thiếu nhân viên mà…”

Được rồi, đã hiểu, không cần phải nói thêm nữa.

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Diệp Ca đã nắm được đại khái tiến độ điều tra của Cục quản lí.

Người hôm qua anh đụng phải tên là Vương Thế Trạch, nhà hắn ta cách nơi này hai khu phố.

Hai người này đã đến bệnh viện nói chuyện sơ qua với hắn rồi.

“Vụ này không giống bị bóng đè lắm.” Trình Sách Chi nói.

“Đúng thế, tôi cảm giác nó cố tình nhắm vào người kia.” Triệu Quảng Thành gật đầu, tổng kết: “Giống bị oan hồn về phá hơn.”

Bóng đè thường là hiện tượng mang tính ngẫu nhiên, còn oan hồn quấy phá lại là quỷ đòi mạng, chúng chỉ tìm về bản thân mình và những người có liên quan đến cái chết của mình.

Trình Sách Chi tán đồng: “Tôi cũng nghĩ vậy, tôi cứ có cảm giác tên Vương Thế Trạch này đang giấu giếm chuyện gì đó.”

Họ nhanh chóng phân công công việc.

Trình Sách Chi nói: “Tôi đến cục cảnh sát lục thử xem tên Vương Thế Trạch này có dính dáng đến vụ chết người hay mất tích nào không.”

“Được.” Triệu Quảng Thành gật đầu: “Vậy tôi và Diệp Ca sẽ đến nhà hắn một chuyến, xem có thể moi được manh mối gì từ người nhà hắn không.”

Diệp Ca tự dưng bị “gọi hồn”: “…”

Đựu má, mắc gì?

Triệu Quang Thành nhìn Diệp Ca, ngượng ngùng nói: “Hì hì… Cái chính là chia nhau hành động thì hiệu suất sẽ cao hơn, nhưng đến hiện trường cũng cần có người biết điều khiển thiết bị chứ…”

Cậu ta thấy Diệp Ca làm mặt lạnh bèn vỗ ngực bảo đảm: “Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm! Bao luôn trà sữa trên đường! Muốn gì gọi đó!”

Diệp Ca đang chuẩn bị từ chối: “Nhưng…”

Đúng lúc này, cánh tay đen đang ngồi không bỗng sáp lại, hào hứng khoe với anh: “Đúng rồi, anh có biết chúng ta có thể nạp đậu vàng không? Tui vừa mới mua rất nhiều rất nhiều đậu vàng luôn nè…”

“Ting ting.”

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

Diệp Ca cúi đầu nhìn số dư trong tài khoản: “…”

Nắm tay siết chặt lại.

Nhẩm tính khoản dự chi cho bữa tối nay xong, anh hít sau một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Quảng Thành đang nhìn mình với đôi mắt long lanh, cười gượng:

“…Chốt.”

Hai mươi phút sau.

Diệp Ca và Triệu Quảng Thành đến cổng một tòa dân cư kiểu cũ.

Bức tường bạc màu tróc sơn loang lổ, đủ kiểu quần áo được phơi bên kia song sắt cửa sổ chống trộm, những nhánh cây không được cắt tỉa kịp thời vươn ra ngoài cửa sổ, thoạt trông tràn ngập hơi thở của sự sống.

Diệp Ca ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, hơi cau mày, như thể đang suy tư gì đó.

Nhưng không lâu sau, anh đã rời mắt.

Hai người lần lượt đi vào.

Tòa nhà này không có thang máy, dù lúc này đang là ban ngày song hành lang lại vô cùng tối tăm.

Những món đồ lộn xộn chất đầy trên hành lang chật hẹp, khiến việc đi lại thêm phần bất tiện.

Triệu Quảng Thành dừng lại trước một cánh cửa.

Cậu ta gõ cửa: “Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của anh Vương Thế Trạch không ạ?

Giọng nói mất bình tĩnh của một người phụ nữ vang lên phía trong cánh cửa, âm thanh chói tai, cao vút vang vọng trong hành lang nhỏ hẹp: “Chúng tôi không mua đồ!”

“Chúng tôi đến từ Ban Điều tra sự kiện đặc biệt,” Triệu Quảng Thành kiên nhẫn nói: “Xin phép cô có thể cho chúng tôi mượn hai phút được không?”

Tiếng bước chân dần dần lại gần cánh cửa.

“Lạch cạch”, “lạch cạch”.

Tiếng kim loại va chạm khi kéo chốt cửa vang lên trong hành lang, tiếp sau đó là tiếng xích sắt, rồi cuối cùng là tay nắm cửa bị khóa trái.

Từ đầu tới cuối phải hơn một phút.

Triệu Quảng Thành nhìn Diệp Ca với vẻ bất ngờ.

Cuối cùng, cửa cũng mở.

Người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt sợ hãi ló ra từ khe cửa: “Các anh tìm chồng tôi làm gì?”

Triệu Quảng Thành cho cô ta xem thẻ công tác của mình, sau đó nói:

“Chỉ là điều tra theo thủ tục thôi, xin hỏi gần đây nhà cô có xảy ra chuyện kì quái gì không?”

Vẻ sợ hãi rõ rệt hiện lên trên gương mặt cô ta, cô ta rùng mình rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không… không có”.

Triệu Quảng Thành nhanh tay nhanh mắt nhận ra cô ta muốn đóng cửa, bèn chèn chân chặn lại: “Đợi đã, tôi nghĩ chắc cô cũng đã biết chuyện xảy ra với chồng cô hôm qua rồi nhỉ?

Người phụ nữ run rẩy rõ ràng hơn:

“Vậy thì sao?”

“Cô à, tôi mong cô đừng xem nhẹ chuyện này,” Triệu Quảng Thành nôn nóng cau mày, thái độ nghiêm nghị hơn hẳn: “Cô có biết nếu cứ tiếp tục thế này thì cả cô và chồng cô đều không sống được bao lâu nữa không…”

Ánh mắt người phụ nữ thoáng dao động.

Ngay lúc hai người đang căng thẳng, điện thoại của Triệu Quảng Thành đột ngột đổ chuông.

Sau khi nói đôi ba câu với người bên kia điện thoại, mặt cậu ta biến sắc.

Cúp điện thoại xong, cậu ta từ tốn hỏi: “Có phải em gái cô là Triệu Hạ Khả đã mất vào năm ngoái do trượt chân ngã vào hồ chứa nước không?”

“Cái gì…!” Người phụ nữ biến sắc, cô ta trợn to đôi mắt giăng đầy tơ máu, mặt mũi vặn vẹo vì sợ hãi và tức giận, cộng thêm gương mặt trắng xanh khiến cô ta trông càng thêm dữ tợn: “Cút! Các anh cút hết cho tôi! Ai cho phép các anh đứng trước cửa nhà tôi nói những chuyện…những chuyện nhảm nhí này! Đây là nhà tôi, cút ngay cho tôi!”

Cô ta muốn đóng cửa, nhưng Triệu Quảng Thành lại chặn cửa.

Hai người giằng co tại chỗ, bỗng chốc, tình hình trở nên căng thẳng.

Diệp Ca đột nhiên lên tiếng: “Tôi tin là tôi cũng biết rõ tình cảnh của hai người lúc này.”

Giọng anh rất bình tĩnh, chất giọng lạnh lẽo mang theo đôi chút xa cách lạnh lùng khiến người ta không khỏi chấn động.

“Không ai tin những gì các cô nói, không ai hiểu cho cảnh ngộ của các cô.” Diệp Ca bước lên, nhẹ nhàng kéo Triệu Quảng Thành lùi về sau, không cho cậu ta chặn cửa tiếp nữa: “Mà lúc này cũng chỉ có chúng tôi mới có thể giúp được cô.”

Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ đang mất bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách như sáng rực lên dưới ánh sáng tù mù, giọng nói của anh vẫn bình thản:

“Thế nên, cô có chắc muốn chặn chúng tôi ngoài cửa không?”

Bàn tay đang đè trên cửa khẽ run, ánh mắt cô ta chợt lóe:

Hồi lâu sau, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ta như bị rút cạn, đôi bờ vai sụp xuống.

Cô ta lui về sau hai bước, giọng nói rầu rĩ vang lên từ trong căn nhà tối tăm:

“…Vào đi.”

“Ban đầu…chỉ là vài cuộc điện thoại.” Triệu Uyển Quân vùi mặt vào bàn tay, run rẩy nói: “Gọi đến lúc nửa đêm, chúng tôi bắt máy cũng không nghe ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.”

“Dần dần, chúng tôi nghe thấy tiếng nước ở khắp mọi nơi, lúc đi đường, khi ở nhà, khi làm việc…” Cô ta ngước đôi mắt với quầng thâm xanh tím vì chịu đủ dày vò: “Không phải là kiểu…kiểu tiếng nước bình thường vẫn nghe thấy trong cuộc sống đâu… Mà là tiếng từng giọt, từng giọt nước rơi xuống…rất đều đặn, giống như vòi nước không vặn chặt vậy… Âm thanh ấy…càng lúc càng lại gần chúng tôi.”

“Năm ngày trước, chúng tôi mời thầy đến làm phép… Chúng, chúng tôi chọc giận con bé mất rồi… Sau đó… Sau đó…”

Triệu Uyển Quân không thể ngăn mình run bần bật, giọng nói trở nên khàn đặc và bén nhọn vì sợ hãi:

“Từ hôm đó, đêm nào nó cũng đến gõ cửa nhà chúng tôi! Đêm nào cũng đến!”

Cô ta hét như xé họng:

“Cái chết của nó là tai nạn, là tai nạn thôi! Không phải lỗi của tôi… Không phải lỗi của tôi!”

Triệu Quảng Thành ra hiệu với Diệp Ca, kéo anh qua một bên, hạ giọng hỏi:

“Cậu có tin lời cô ta không?”

Diệp Ca hỏi ngược lại: “Cậu không tin à?”

“Chứ gì nữa!” Triệu Quảng Thành nói chắc như đinh đóng cột: “Oan hồn đòi mạng sẽ đi tìm người trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết mình.

Nếu thật sự chết vì tai nạn, linh hồn của cô gái kia không thể tồn tại lâu như vậy được.”

Cậu ta nói tiếp: “Theo tôi thì trước hết chúng ta thông báo lên ban Chiến đấu, giải quyết oan hồn này cái đã.

Sau đó nhờ Cục liên lạc với cảnh sát, bảo bọn họ điều tra lại thực hư chuyện năm năm trước lần nữa…”

Triệu Quảng Thành chưa nói hết câu, Diệp Ca đã đột ngột ngắt lời:

“Vậy tại sao phải chờ tận năm năm?”

Cậu ta sửng sốt: “Gì cơ?”

Diệp Ca cụp mắt, lặp lại: “Nếu là oan hồn đòi mạng thì sao phải chờ năm năm mới quay lại?”

Triệu Quảng Thành nghẹn lời: “Cái này thì…”

Diệp Ca híp mắt nhìn quanh căn phòng bày trí lộn xộn.

Âm khí nặng nề tràn ngập khắp bầu không khí nơi này là dấu hiệu tiêu chuẩn nhất cho thấy họ đang bị ma ám, mà cảm giác tội lỗi đến gần như sợ hãi trong giọng nói của Triệu Uyển Quân cũng là thứ không thể giả vờ được.

Nhưng… vẫn có gì đó không bình thường lắm.

Diệp Ca vỗ vai Triệu Quảng Thành: “Người anh em, cứ làm như cậu nói trước đã.”

Nửa tiếng sau.

Một tiểu đội thuộc ban Chiến đấu nhanh nhẹn tới hiện trường, tiếp quản vụ án.

Diệp Ca đứng chờ kết quả dưới tòa nhà.

Một lúc sau, Trình Sách Chi vội vàng chạy xuống.

“Anh Diệp!” Cậu ta thở dốc, song đôi mắt lại sáng ngời: “Yên tâm đi, mọi chuyện xong cả rồi!”

Cậu ta nghỉ một lát, sau đó nói tiếp:

“Vả lại cảnh sát cũng đã hợp tác với chúng ta lâu lắm rồi, họ bảo lúc nào xong vụ giết người diệt khẩu sẽ điều tra lại vụ án của Triệu Hạ Khả.”

Đúng lúc này, tiếng nổ nhẹ vang lên trên tầng, cửa sổ nhà Vương Thế Trạch chớp sáng.

Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng bước chân lớn dần phía trong hành lang.

Triệu Quảng Thành chạy ra khỏi tòa nhà trước, cậu ta cười toe toét, đắc chí ra dấu OK với Diệp Ca: “Thế là xong rồi! Nhiệm vụ hoàn thành xuất xắc!”

Cậu ta khoác vai Diệp Ca và Trình Sách Chi: “Đi thôi, tôi mời các cậu ăn cơm…”

Diệp Ca bị cậu ta kéo về phía trước, trước khi đi, anh lại ngoái đầu nhìn tòa chung cư cũ kĩ sau lưng.

Anh bỗng chú ý đến một căn hộ ở bên trái tầng một vẫn kéo kín rèm cửa dù đang là ban ngày.

Tấm rèm khẽ lay động, khuôn mặt tái nhợt của một ông lão xuất hiện trong căn nhà tối tăm.

Ông ta giương đôi mắt đục ngầu chằng chịt tơ máu ngó ra ngoài.

Biểu cảm trên mặt ông ta giống hệt Triệu Uyển Quân trước đó – sợ sệt, xen lẫn với mặc cảm tội lỗi.

Diệp Ca đăm chiêu híp mắt.

Hai căn hộ trong cùng một tòa nhà?

Đây không phải là cách gây án của oan hồn đòi mạng.

Bây giờ anh đã biết cảm giác quen thuộc trước đó mình gặp phải đến từ đâu rồi.

Kẻ gây chuyện không phải oan hồn hay ác quỷ, mà là quái vật.

Một con quái vật tay nhuốm máu tanh bò ra từ nơi vực sâu hiểm ác.

Trong cơ thể nó chỉ có sự tham lam và đói khát vô cùng tận, không bao giờ biết đủ, không bao giờ dừng lại, cho đến khi cả khu phố, cả thành phố, thậm chí là cả thế giới bị nó nuốt chửng.

Để nó hoành hành càng lâu nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, cũng khó diệt trừ hơn.

Diệp Ca quay người rời đi cùng Trình Sách Chi và Triệu Quảng Thành.

Gió thổi tan tiếng thở dài khe khẽ.

Xem ra tối nay anh phải quay lại đây một chuyến rồi.

Trong một góc tối nơi mặt trời không thể chiếu tới, một gương mặt từ từ trồi lên, đôi môi đỏ tươi nhoẻn một nụ cười quái dị, đôi con người đen kịt đảo quanh, nhìn chằm chằm về hướng Diệp Ca rời đi.

Phải chôn giấu biết bao nhiêu ký ức kinh khủng, sỡ hữu bao nhiêu bí mật nặng nề không thể tiết lộ, mới có thể ủ ra thứ mùi thơm u ám đậm đà đến vậy chứ?

Đây là…một con mồi hoàn hảo đến nhường nào..