Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 46: 46 Kê Huyền Cậu Giở Trò Mẹ Gì Vậy!!!

Không biết vì sao nhưng ngay khi đối phương vừa dứt lời, Diệp Ca bỗng thấy sau lưng mình ớn lạnh.

Anh cúi xuống, liếc sang Kê Huyền đang đứng cạnh mình.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn lại anh.

Hắn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe môi cong cong, đôi mắt đỏ rực ngậm cười, biểu cảm ngoan ngoãn, cứ như hắn chỉ vừa thuận miệng hỏi một câu rất đỗi bình thường.

Diệp Ca: “???”

Không lẽ trực giác của anh sai rồi?

“À, người quen cũ thôi.” Diệp Ca suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp: “Cũng mới gặp nhau một lần.”

Ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh cúi xuống, hỏi: “Sao cậu tới đây?”

Những ngón tay lạnh băng của đứa bé nắm lấy cánh tay xuôi bên người của Diệp Ca, giọng nói mềm mại hơi khàn, nghe có vẻ ấm ức: “Em không được tới ạ?”

Diệp Ca: “???”

Vụ gì đây?

Sao cuộc trò chuyện của họ cứ đi theo hướng lạ dần thế này?

Thậm chí anh quên cả việc rút tay ra, chỉ mờ mịt “…A?” một tiếng.

Kê Huyền lẳng lặng nhích gần lại gần hơn, đan bàn tay vào bàn tay đối phương để tay cả hai áp sát vào nhau, mười ngón khăng khít:

“Hay là… anh không muốn thấy em tới đây ạ?”

Diệp Ca: “…”

Cái quái gì vậy?

Sau khi nắm tay Diệp Ca thành công, sát ý sôi sục trong lòng Kê Huyền cũng dịu đi đôi chút.

Hắn chậm rãi híp mắt, sâu trong đáy mắt chợt lóe sự u ám rét lạnh, tựa như bầu trời xám xịt trước cơn giông bão; khóe môi hắn nhoẻn một nụ cười lạnh lẽo.

Hắn ngước mắt nhìn về phía xa.

…Mới gặp một lần à?

Nhà máy bỏ hoang trống trải bị bao trùm trong màn đêm đen kịt.

Âm khí dày đặc chưa tản đi khiến những khung cửa trống rỗng trông càng thêm âm u đáng sợ.

Một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh đứng trước cửa nhà máy, khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào; so với tòa kiến trúc u ám như một con quái vật đồ sộ sau lưng, trông cô ta có vẻ hút mắt một cách quái dị.

Cô ngượng ngùng cong môi, hai má ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh, trông hệt như một thiếu nữ thích mơ mộng không chút nguy hiểm.

Thế nhưng khi đứng trước mặt cô ta, Ngũ Túc lại không khỏi đứng thẳng lưng, trán lấm tấm mồ hôi.

Tất nhiên hắn ta biết vị sếp sòng này là ai.

…MAID, top 15 trên bảng điểm tích lũy.

Phương thức chiến đấu của cô ta cực kì hung tàn với món vũ khí ưa thích nhất là cưa điện.

Số điểm cần để đổi loại vũ khí này trong trò chơi cao ngất ngưởng, song độ bền thì siêu thấp, có thể nói đó là thứ vũ khí không đáng giá nhất.

Nhưng MAID lại thích nó vô cùng, như cái cách mà cô ta nói: “Phim kinh dị mà không có cưa điện và máu me thì đâu phải một bộ phim kinh dị hay.” Nhiều người đoán sở dĩ cô chỉ quanh quẩn trong khoảng top 20 của bảng xếp hạng đó là do cô đã dùng phần lớn điểm tích lũy của mình để đổi vũ khí.

Hơn nữa, mặc dù thân thể MAID bị đóng băng tại thời điểm cô là thiếu nữ, nhưng thời gian ở trong trò chơi của cô ta còn lâu hơn cả ACE.

Dù Ngũ Túc biết rõ một khi họ công bố chữ kí của ACE, những ông lớn trên bảng xếp hạng sẽ nghe tin mà tới.

Nhưng Ngũ Túc không ngờ người đầu tiên xuất hiện lại là MAID.

Cũng như ACE, cô ta là một người chơi đơn độc, gần như chẳng bao giờ lập đội với người khác, dẫu cho hệ thống có ghép cô với những người chơi khác trong phó bản thì cô ta cũng nhanh chóng hất cẳng họ đi rồi đánh lẻ một mình.

Vì vậy, rất khó để Ngũ Túc nghĩ rằng cô và Diệp Ca có sự liên kết nào đó.

Chưa kể lại còn vì…nguyên nhân này.

“…Tỏ tình?” Ngũ Túc bối rối, chậm chạp lặp lại.

Cô gái gật đầu như một lẽ đương nhiên: “Đúng vậy.”

Cô lại di chân, nụ cười trên môi cực kì tươi tắn, đáng yêu: “Có vấn đề gì à?”

Ngũ Túc sững sờ một lát, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không có, không có!”

Hắn ta nuốt ngước bọt, nói: “Chuyện này…tôi sẽ liên lạc với ACE và báo cho anh ấy biết cô đã tới, nhưng mà…sau đó sẽ thế nào thì tôi không dám chắc…”

Cô gái nheo mắt quan sát từ đầu tới chân Ngũ Túc: “Danh hiệu của cậu là gì?”

Ngũ Túc: “…Tôi không có.”

Chỉ có người chơi thuộc top 50 trên bảng xếp hạng mới có được danh hiệu riêng trong trò chơi, mà Ngũ Túc vẫn luôn trầy chật ở khoảng năm mấy, sáu mươi hạng đầu, chưa từng vượt lên được.

Cô gái thất vọng rời mắt: “Bảo sao lại yếu thế.”

Ngũ Túc: “…”

Thế thì xin lỗi đằng ấy nhé!

Ngũ Túc không khỏi hiếu kì: “Làm sao mà cô quen ACE thế?”

MAID đá viên sỏi dưới chân: “Qua một phó bản tổ đội thôi.”

Ngũ Túc chợt hiểu ra: “Ồ, hai người là đồng đội sao?”

Cô gái ngại ngùng mím mối: “Không phải.”

Ngũ Túc: “???”

Diệp Ca nghe họ nói chuyện cách đó không xa, bỗng dưng thất thần.

…Dĩ nhiên anh vẫn nhớ người nọ.

MAID, ngay từ khi ở trong trò chơi, cô ta vẫn luôn là một nhân vật khó nhằn.

Lúc đó, Diệp Ca vừa mới có danh hiệu ACE, còn MAID đã là người chơi lâu năm nổi tiếng hung tàn.

Đó là một phó bản thi đua, người tham gia toàn là những người xếp hạng cao trên bảng điểm tích lũy.

Họ chia thành ba đội, được tự do thám hiểm một thôn làng bỏ hoang có diện tích khổng lồ, sau khi phó bản kết thúc, hai đội có điểm tích lũy thấp hơn phải cùng tham gia phó bản đào thải tàn khốc.

Người chơi có điểm tích lũy cao nhất, bất kể thuộc đội nào, đều được trực tiếp qua ải.

Diệp Ca và MAID vừa hay được phân vào hai đội khác nhau.

Lúc ấy, đội của Diệp Ca có một con sâu làm rầu nồi canh, người chơi đó không chỉ muốn vượt ải, mà còn thèm muốn nuốt chửng điểm tích lũy của người chơi khác, bao gồm cả đồng đội; nhưng trong loại phó bản này, người chơi không được trực tiếp giết chết đồng đội.

Thế là, y lợi dụng đạo cụ triệu hồi ác thần trong thôn hoang, còn lừa mọi người đến đó.

Diệp Ca vẫn hành động một mình theo thói quen, đợi khi anh phát hiện, đối phương đã đạt được mục đích của mình.

Đội của họ có cả thảy năm người, chỉ có Diệp Ca và y còn sống đến cuối cùng.

Song, dù thế nào MAID cũng là một người chơi dày dặn kinh nghiệm, sau khi ác thần xuất hiện, cô ta vẫn có thể gắng gượng chống đỡ tìm ra đường sống.

Cuối cùng, trong miếu thờ ác thần chỉ còn lại MAID và người chơi kia, dù tất cả quái vật đã chết nhưng chỉ một người có thể sống sót rời khỏi miếu.

Nếu như hai người không ai có thể giết ai, vậy thì khi thời gian kết thúc, người triệu hồi ác thần sẽ trở thành vật tế và phải chết.

Nhưng, MAID không chờ được.

Đội của cô ta đang bị dẫn điểm, vậy nên cô ta phải giết bằng được đối phương, nếu không, ngay cả khi phó bản kết thúc và người nọ phải chết, cô ta vẫn phải tham gia phó bản đào thải.

Khi Diệp Ca chạy đến, toàn thân hai người họ đã đẫm máu.

Cơ thể người chơi kia bị chất nhờn sền sệt đen kịt bao trùm, y vịn bàn tế thở gấp.

Là người triệu hồi, mặc dù y không bị quái vật tấn công nhưng đồng thời cũng không thể tham chiến, vì thế y chỉ có thể chật vật tránh né những đòn đánh của MAID.

Mà MAID đã kinh qua một trận chiến đẫm máu, một chân đã gãy, xương trắng lộ ra giữa vết thương máu thịt bầy nhầy, trên người có không ít vết thương chí mạng, nửa lớp da mặt bị lột ra, một bên hốc mắt be bét máu thịt, song con mắt đen láy còn lại hừng hực lửa giận, sáng rực trong miếu thờ tối tăm.

Cưa điện trong tay cô ta đã không dùng được nữa, bánh răng đã hỏng, quần áo trên người đã mất sạch màu sắc ban đầu, hệt như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Giọng nói trầm thấp của ác thần vang vọng trên bầu trời đen kịt.

“Ngươi có thể cứu một người.”

Đôi mắt người chơi kia sáng lên, y khản giọng, lắp bắp hô to: “ACE! Chúng ta là đồng đội! Mau cứu tôi ra!”

Y nghiến răng nói tiếp: “Anh thả tôi ra, tôi sẽ chia cho anh một nửa số điểm tích lũy tôi kiếm được trong phó bản này!”

Bên ngoài miếu cổ, chàng thanh niên dáng người cao gầy ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Bảng điểm khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Còn ba phút nữa phó bản sẽ kết thúc.

Ba đội, một đội đã chết hết, hai đội còn lại có số điểm suýt soát nhau, chẳng qua đội của Diệp Ca nhỉnh hơn một chút.

Nếu như MAID bị nhốt lại trong miếu ác thần, điểm tích lũy của cô sẽ được chuyển hết sang kẻ đã triệu hồi ác thần kia, đội của Diệp Ca sẽ trực tiếp giành thắng lợi, không cần tham gia phó bản đào thải tàn khốc đẫm máu.

…Đó là phó bản cấp địa ngục, toàn bộ người chơi bị kéo vào đó sẽ chém giết lẫn nhau, chỉ có người mạnh nhất có thể rời đi.

Không một ai muốn tham gia phó bản đào thải.

Bên ngoài miếu cổ, chàng thanh niên chuyển mắt.

Anh không đội mũ trùm đầu, mái tóc sáng màu bị cơn gió nhuốm mùi máu tanh thổi tung, đôi mắt như lưu ly ôn hòa mà lạnh lẽo.

Bên trong cánh cửa.

Cô gái đã không nhìn ra diện mạo nghiến răng, trong mắt là ngọn lửa hận thù hừng hực, dường như cô ta có thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống, khiến hai người trước mặt thịt nát xương tan.

Cô phun một búng máu rồi bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt.

Chàng thanh niên cụp mắt, trầm mặc nhìn lướt qua khoảng đất bị máu tươi thấm ướt trước mặt, nơi đây đã chất đầy thi thể không nhìn ra hình dạng.

Chỉ còn một phút nữa phó bản sẽ kết thúc.

Chàng thanh niên ngước lên, bình tĩnh nói: “Tôi cứu đồng đội của tôi.”

Không có gì bất ngờ.

MAID vứt chiếc cưa điện trong tay, lê thân thể mềm nhũn chậm rãi tựa vào tường, ngồi xuống.

Diệp Ca vừa dứt lời, toàn bộ điểm tích lũy cô kiếm được trong phó bản này chuyển sang người chơi kia.

Trên bảng điểm, đội của Diệp Ca vọt lên dẫn đầu.

…Giờ đây, chỉ cần phó bản kết thúc, người phụ nữ còn kẹt trong miếu thờ sẽ lập tức trở thành vật tế cho ác thần và trực tiếp tử vong.

MAID khẽ “xì” một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Cô tự an ủi mình… ít nhất không phải tham gia phó bản đào thải, chết luôn cũng tốt.

Người chơi toàn thân dính đầy chất nhờn lảo đảo rời khỏi miếu thờ ác thần, y lau mặt, vui vẻ vỗ vai Diệp Ca: “Cảm ơn người anh em nhé.”

Nhưng, ngay trước khi bàn tay người nọ rơi xuống, chàng thanh niên vẫn luôn im lặng đột ngột lắc người tránh khỏi cái vỗ vai của đối phương.

Người chơi kia giật mình.

Ngay sau đó, người thanh niên với mái tóc và đôi mắt nhạt màu cụp mắt, ngón tay ấn gõ mấy cái lên mặt đồng hồ.

Còn ba mươi giây trước khi phó bản kết thúc.

Trên bảng điểm tích lũy giữa không trung đằng xa, một thông báo từ từ trôi lên – “Người chơi ACE chuyển toàn bộ điểm tích lũy trong phó bản vào tài khoản của người chơi MAID.”

Trong miếu thờ, MAID kinh ngạc trợn mắt.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình… Cô đã trở thành người chơi có nhiều điểm tích lũy nhất, đội của cô cũng nhảy lên đứng đầu trong ba đội.

Vì điểm tích lũy của cô cao nhất, nên dù là miếu ác thần cũng không thể ngăn cản được cơ chế của trò chơi, cô sẽ trực tiếp vượt ải.

Cô gái kinh ngạc nhìn ra ngoài miếu thờ.

“Mày…mày…mày!!!” Nỗi khiếp sợ, kinh hoảng và sự ác độc khiến gương mặt của người chơi kia biến dạng: “Con mẹ mày, thế mà mày lại để đội kia thắng!!! Mày có biết chúng ta sẽ phải đối diện với cái gì không…”

Y còn chưa nói xong đã bị giọng nói thản nhiên của chàng thanh niên cắt ngang: “Phó bản đào thải, đúng không?”

Người chơi nọ sửng sốt nghẹn lời, nhìn anh như đang nhìn một kẻ điên.

Chàng thanh niên cười khẽ, nói: “Trong phó bản này chúng ta là đồng đội, không thể chém giết lẫn nhau.”

Anh híp mắt, nụ cười lạnh băng lướt qua bờ môi, giọng nói vẫn hờ hững:

“Nhưng trong phó bản đào thải thì khác.”

Phía trên cao, trò chơi đếm ngược… “5, 4, 3, 2, 1.”

Ngay khi đếm ngược về 0, phó bản chính thức đóng lại, một cánh cửa hiện ra cách thôn hoang không xa.

Cô gái ngơ ngác đứng dậy, nhìn về nơi hai người chơi kia vừa đứng… nơi đó đã trống không.

Là đội thua, cả hai đều đã bị đưa đến phó bản đào thải.

Chiến đấu bằng cả tính mạng, không chết không ngừng.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, MAID từ chối không để trò chơi đưa ra khỏi phó bản, chờ đợi tại chỗ suốt năm ngày.

Vào ngày thứ sáu, một bóng người đẫm máu xuất hiện ngay tại nơi anh ta biến mất.

Người thanh niên trông vô cùng chật vật, từ đầu đến chân bê bết máu, quần áo dính đầy máu và thịt vụn, mặt mũi anh tái nhợt vì kiệt sức, song sâu trong đôi mắt nhạt màu lại như có ánh lửa vĩnh viễn không bao giờ tắt, chúng lập lòe sáng lên sự lạnh lẽo đáng sợ dưới bầu trời âm u.

Sát ý sắc bén do chém giết lâu ngày tràn ra từ đầu mày khóe mắt anh, như thứ vũ khí thần thánh nhuốm máu khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Anh nhìn thoáng qua MAID đang chờ bên cạnh, có vẻ hơi bất ngờ.

Cô gái đã dùng điểm tích lũy chữa trị thân thể bước tới, từ tốn nói:

“Anh có thể không cứu ai cả.”

Nếu như đối phương không cứu ai, người chơi kia sẽ chết do bị tà thân cắn trả, còn MAID thuộc đội thua cuộc sẽ bị đưa tới phó bản đào thải.

Lúc ấy, bất kể anh chọn con đường nào, anh cũng là người thắng duy nhất.

Không cần phải tham gia phó bản đào thải.

Thế nhưng anh lại chọn con đường khó khăn nhất…cùng người chơi kia tiến vào phó bản đào thải.

Chàng trai cau mày, giọng nói khàn khàn, anh rề rà nói:

“Vậy thì lợi cho hắn quá.”

MAID sửng sốt.

Tại sao lúc đó đối phương chọn cứu tên người chơi giở trò xấu xa kia.

Bởi vì nếu không cứu ai hết, người chơi đó sẽ bị nhốt lại trong miếu ác thần và phải chết như một vật tế.

Mà cái chết kiểu đó với y lại nhẹ nhàng quá, đơn giản quá…

Quá hời cho y.

“Nhưng mà…anh không sợ mình không thoát được phó bản đào thải sao?” MAID hỏi anh câu hỏi khiến cô xoắn xuýt đã lâu.

Phó bản đào thải tàn khốc quá đỗi, chỉ cần hơi lơ là anh sẽ chết trong đó.

Chàng trai mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, tựa như mây đen che phủ bầu trời, song khóe môi cong cong đã làm dịu đi sự sắc bén trên gương mặt, giọng anh nhẹ nhàng êm ái nhưng chất chứa sự tự tin đến gần như ngạo mạn.

“Không đâu.”

Cô gái ngây người, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người nọ chậm rãi đi về phía cửa thôn đằng xa.

Thân hình nhuốm máu của chàng thanh nhiên thẳng tắp, như một lưỡi dao sắc nhọn chọc thủng bầu trời ảm đạm, vừa cô độc vừa kiêu ngạo.

…Đẹp trai…quá đi mất.

Trước cổng nhà máy bỏ hoang.

Cô gái nhỏ nhắn thoát khỏi dòng hồi tưởng xưa cũ.

Cô liếc nhìn người đàn ông râu ria, ghen tị lầm bầm: “Sao cậu ta lại là người liên lạc của anh ấy chứ…”

Ngũ Túc: “…Có vấn đề gì không?”

MAID bĩu môi, ai oán nói: “Cậu đâu có xứng với vị trí quan trọng như vậy!”

Ngũ Túc: “…”

Dù hắn ta biết mình không mạnh lắm, nhưng nói như vậy thì hơi quá đáng rồi đấy!

Nghe vậy, hắn cũng chẳng buồn quan tâm đối phương có là người chơi “tay to” với năng lực mạnh mẽ hay mẽ hay không nữa, hắn ta khoanh tay, cố tình khiêu khích: “Vậy thì ngại quá, tôi đây chính là người liên lạc đặc biệt của anh ấy, đến bây giờ chúng tôi đã gặp mặt rất nhiều lần rồi, còn hai người thì sao? Gặp nhau trong trò chơi được mấy lần?”

MAID như bị xát muối vào vết thương, cô trầm mặc: “…”

Ngũ Túc thêm dầu vào lửa: “Hơn nữa, lần đầu tiên gặp nhau còn là anh ấy chủ động tìm tôi đó, còn cô thì sao? Có được vậy không?”

MAID nghiến răng nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt, đố kị đỏ cả mắt: “…Cậu!”

Xa xa.

Ở một góc không ai chú ý đến.

Bóng dáng nhỏ bé của cậu bé như hòa vào màn đêm, đôi mắt màu đỏ máu âm u phản chiếu ánh sáng rét lạnh, giọng hắn càng thêm bình tĩnh, âm thanh càng lúc càng nhẹ nhàng mềm mại như không chứa đựng cảm xúc nào khác, nghe như đang làm nũng:

“Anh được nhiều người thích thật đấy.”

Diệp Ca: “…”

Lúc này anh mới để ý đối phương đang nắm chặt tay mình, bèn bối rối rút ra.

Anh ngước mắt quan sát hai kẻ đang ồn ào như học sinh tiểu học đằng xa, cảm xúc khó nói thành lời thoáng qua trong mắt:

“Không, do ấn tượng của họ sâu đậm quá thôi.”

Kê Huyền bị giằng ra cũng không khó chịu.

Hắn vươn tay nắm vạt áo Diệp Ca, cười híp mắt ngẩng đầu: “Không đâu, anh tốt thật mà, chẳng qua…”

…Nếu chỉ mình hắn được nhìn thấy thì tốt.

Diệp Ca không nghe rõ: “Gì cơ?”

Kê Huyền lắc đầu, nở nụ cười vô hại: “Không có gì.”

“Tóm lại cậu tới đây làm gì?” Đến giờ Diệp Ca vẫn chưa quên vấn đề này.

“Thuộc hạ của em báo ở đây xuất hiện nguồn âm khí khác thường.” Là người hợp tác, hiển nhiên Kê Huyền biết rõ kế hoạch của Diệp Ca, vậy nên ngay khi thông báo tuyển dụng được công bố, hắn lập tức phái thêm nhiều thuộc hạ giám sát xung quanh Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, chú ý từng thay đổi phía bên này.

Diệp Ca cau mày: “Chỉ là một con quỷ cấp B mà cậu cũng để ý?”

“Hẳn không phải nó.” Kê Huyền lắc đầu, ánh mắt hơi trầm xuống: “Một con quỷ cấp B thì không thể gây ra hiện tượng khác thường thế này.”

Diệp Ca giật mình.

…Đúng thật.

Anh chỉ mới gặp con quỷ này trong một phó bản sinh tồn trong trường học, lúc ấy anh còn là người mới, mặc dù cuối cùng đã vượt qua phó bản, còn tiện tay diệt luôn ổ quỷ đó, nhưng so với những con quỷ muốn tìm anh trả thù khác thì chút chuyện đó chẳng đáng nhắc tới.

Bất kể nhìn từ góc độ nào, nó cũng không hận anh đến mức ngay khi vừa thấy manh mối về anh đã lập tức tìm đến thành phố M như vậy.

Diệp Ca híp mắt: “Cậu nghĩ là thứ gì?”

Kê Huyền nói: “Em đã cử thuộc hạ đuổi theo, chờ bắt được nó sẽ rõ chân tướng thôi.”

Diệp Ca gật đầu.

Anh lại ngước mắt nhìn nhà máy đằng xa.

Bây giờ mọi thứ gần như đã đâu vào đấy, MAID và Cục quản lí đã kết nối với nhau, Trình Sách Chi cũng không còn nguy hiểm tính mạng nữa, chỉ còn một vài công tác cuối cùng không cần đến anh.

Anh quay người định rời đi, nhưng nửa chừng lại như nhớ ra chuyện gì đó, nghiêng đầu nhìn Kê Huyền:

“Nhà tôi sửa xong chưa?”

Vẻ mặt Kê Huyền không thay đổi, hắn lắc đầu: “Có nhiều thứ cần xử lí quá, lúc nào xong em sẽ báo cho anh ngay.”

Diệp Ca nghi hoặc nhìn hắn:

“…Thôi được rồi.”

“Nếu anh chán ở khách sạn thì có thể…”

Kê Huyền còn chưa dứt lời, Diệp Ca đã cắt ngang:

“Thôi khỏi, tôi thích ở khách sạn.”

Cậu bé mỉm cười, tiếc nuối thở dài: “Thôi được rồi.”

Hắn nhìn bóng lưng nhỏ dần của chàng thanh niên, đột ngột nói:

“Huyết Cổ Ngư rất nhớ anh.”

Diệp Ca khựng lại một chốc, sau đó không trả lời mà mở quỷ vực rời đi.

Hôm sau.

Diệp Ca đăm đăm nhìn nhà máy quen thuộc trước mắt, chán nản thở dài.

Mới hôm qua vừa bảo nơi này không còn gì cần đến anh, hôm nay anh lại bị điều tới đây.

Anh giải thích đơn giản cách xử lí công việc hậu cần cho mấy người mới phía sau.

Nhìn bóng lưng bận bịu của họ, Diệp Ca thở phào.

Cuối cùng giờ anh đã có thể yên tâm lười biếng rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng anh: “Ấy, cậu cũng là nhân viên ở đây sao?”

Diệp Ca giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại.

Cô gái mặc chiếc váy trắng hồng nghiêng đầu quan sát anh, sâu trong đôi mắt to tròn thoáng qua vẻ suy tư.

…MAID.

Diệp Ca vô thức thấy căng thẳng, trả lời: “… Đúng vậy.”

Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra gì rồi? Không phải chứ.

Cô gái bỗng nở nụ cười: “Thế thì tốt quá, tôi còn tưởng nhân viên trong Cục toàn mất tên như râu quai nón hôm qua cơ, hóa ra vẫn có các anh đẹp trai nữa.”

Diệp Ca: “…”

Anh thở phào.

Cô gái vươn tay, híp mắt cười, nói: “Xin chào, tôi là Vệ Nguyệt Sơ.”

“Diệp Ca.”

“Các cậu đang làm gì đấy?” Vệ Nguyệt Sơ tò mò nhìn mấy người mới đang bận rộn trong nhà máy.

Diệp Ca nói: “Thu thập âm khí còn sót lại, sau đó đưa đi kiểm tra và tiêu hủy.”

Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Ra vậy…”

Cô nhăn mũi: “Công việc của các cậu chán thật đấy.”

Diệp Ca: “À.”

Vệ Nguyệt Sơ: “Nhưng tôi cũng chán nữa…”

Cô thở dài: “Tôi tới thành phố M để tìm người, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với người ta, chỉ có thể đợi thôi.”

Diệp Ca: “À.”

Vệ Nguyệt Sơ cau mày: “Cậu không hỏi tôi tìm ai à?”

Diệp Ca nghe theo, hỏi: “…Cô tìm ai?”

Vệ Nguyệt Sơ chán nản bĩu môi: “Cậu chẳng thú vị chút nào.”

“Nhưng mà vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ cho cậu biết,” Cô cười hì hì: “Tôi đến tìm bạn trai tương lai!”

Cô gái chống nạnh, nhìn Diệp Ca từ trên xuống dưới, thở dài: “Nếu không phải tôi đã có người trong lòng thì tính ra ngoại hình của cậu cũng hợp khẩu vị tôi lắm…”

Diệp Ca nhếch mép: “Cảm ơn đã khen.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn” Vệ Nguyệt Sơ gật đầu như thật.

Dường như cô còn đang định nói gì dó.

Thì bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên từ ngoài cửa.

“Xin hỏi…Diệp Ca có ở đây không ạ?”

Diệp Ca nghe thấy tên mình thì hơi bất ngờ, quay đầu nhìn sang.

Một cô gái với vóc dáng nóng bỏng, dáng người cao ráo đứng ngoài cửa, mái tóc xoăn gợn sóng đen nhánh lóe lên ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời.

Cô mặc một chiếc đầm bó màu đỏ, khéo léo tôn lên vóc người tinh tế điện nước đầy đủ.

Khuôn mặt cô ta xinh đẹp vô cùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm, đường nét khuôn mặt sắc xảo đến mức gần như lạnh lùng.

Song chỉ cần một ánh mắt nụ cười đã đủ khiến người ta hồn bay phách lạc, đủ đẹp để làm nhòe đi đường nét trung tính của cô.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Ca, mắt cô ta sáng rực:

“Anh yêu!”

Cô nhẹ nhàng cất bước nhào về phía anh: “Em nhớ anh lắm!”

Diệp Ca dựng hết tóc gáy, sợ đến nỗi muốn quay đầu bỏ chạy.

Chết tiệt!!

Kê Huyền, cậu lại đang giở trò mẹ gì vậy!!!!!!

—————————-

Tác giả:

Không bỏ được giày không bắt được sói.

Không giả làm gái không tán được anh..