Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 19

59.

Tính ra cũng không vội đi đại mạc nên ta đáp ứng Liễu cô nương đến nhà nàng làm khách.

Hai huynh muội bọn họ đối đãi với ta cũng không tệ.

Mấy ngày qua ta đã có chỗ ăn ở ổn định.

Ban đêm ta đang ngồi trên mái hiên ngắm trăng thì thấy Liễu cô nương bưng bánh ngọt tới tìm ta.

Nàng ngước mắt thấy ta ngồi trên nóc thì trợn mắt kinh hãi: "Nửa đêm ngươi không ngủ mà ngồi trên đó làm gì?"

Ta nói: "Quen rồi."

Thích khách đều ngủ ngày thức đêm, bình thường ta cũng hiếm khi ra ngoài ban ngày.

Ban đêm không ngủ được ngồi trên nóc nhà hóng gió ngắm trăng.

Nàng phi thân lên ngồi cạnh ta rồi đưa bánh ngọt cho ta.

Ta nói: "Mấy ngày này ta ăn ngon lắm, đa tạ."

Liễu cô nương hỏi ta: "Chẳng lẽ trong lòng ngươi chỉ có ăn thôi à?" Không chờ ta trả lời nàng đã nói tiếp: "Ta vốn định đấu võ tìm lang quân như ý, nào ngờ bị ngươi chen ngang......!Thế mà ngươi còn bảo không cưới ta, sau này ta phải làm sao đây?"

Ta nói: "Hôm đó ta thấy dưới đài toàn mấy kẻ vớ vẩn thôi, dù ta không lên thì cô nương cũng chẳng tìm được lang quân như ý đâu."

Liễu cô nương lại tức giận trừng ta một cái.

Ta nói: "Đợi ta đi đại mạc về sẽ thi khoa cử.

Nếu cô nương đồng ý thì có thể đi chung với ta."

"......!Nữ tử làm sao thi khoa cử được?" Liễu cô nương ngửa đầu nhìn trời lầm bầm, "Chẳng biết trong đầu ngươi chứa gì nữa, bột nhão hay cứt chó?"

Ta cắn bánh ngọt, nghĩ thầm hình như nàng rất chướng mắt ta thì phải.

60.

Khi ta và Liễu cô nương nhảy xuống mái hiên thì Liễu Yếm đang từ ngoài sân đi tới.

Hắn kinh ngạc nhìn Liễu cô nương rồi lại quay sang nhìn ta.

Nửa ngày sau hắn mới mở miệng cười nói: "Thì ra a muội ở đây, hèn gì tìm khắp nơi mà không thấy."

Liễu cô nương liếc nhìn ta, vừa phủi bụi trên váy vừa nói với huynh trưởng nàng: "Ca ca tìm muội có chuyện gì?"

Liễu Yếm đáp: "Bạn ta ở Giang Nam truyền tin tới nói Tả hộ pháp Ma giáo đã đến chỗ chúng ta......!Y là người cực kỳ hung ác, đến đây với ý đồ xấu, sau này muội ra ngoài nhớ cẩn thận chút."

Ta đột nhiên nghe thấy chức vụ của mình thì thoáng sững sờ, nhịn không được a một tiếng.

Liễu Yếm nghe ta lên tiếng thì mỉm cười vuốt tóc ta nói: "Tiểu đệ đệ đừng lo, Liễu phủ canh gác nghiêm lắm, ngươi ở đây sẽ được an toàn."

Nhưng đâu phải ta để ý đến an toàn của mình.

Ta trầm tư nhìn Liễu Yếm: "Dù hung ác đến mấy thì y cũng đâu có lý nào giết người chẳng dính dáng gì tới mình chứ."

Liễu Yếm nheo mắt: "Người Ma giáo làm gì ai biết được."

Hắn đột nhiên đưa tay xoa lên khóe môi ta rồi cười nói: "Chỗ này của ngươi dính vụn bánh kìa, tiểu đệ đệ."

61.

Trời đã sắp sáng mà ta vẫn chưa ngủ được.

Thì ra tiếng tăm của Ma giáo ở bên ngoài lại thế này.

Ta luôn nghĩ mình không phải kẻ ác lạm sát người vô tội, ai ngờ hiệp sĩ trên giang hồ đều sợ ta như vậy.

Ma giáo cũng đâu phải môn phái làm việc ác bất tận.

Bọn họ nói giáo chủ từng vô duyên vô cớ tàn sát một gia đình khoảng trăm người......!

Thật ra đó có thể là vì ta.

Sau khi gà gáy ba tiếng, rốt cuộc ta nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong mơ ta loáng thoáng cảm nhận được giáo chủ đứng ngay bên cạnh, ánh mắt hắn nhìn ta vẫn lạnh lùng vô cảm như xưa.

Hắn nói: "Mạng sống của lũ người kia đâu bằng chó ta nuôi được.".