Sau Khi Trầm Oan Giải Tội

Chương 5: Mở Quan Tài Ra

Tương Trọng Kính có chút hoảng hốt, một Túc Tàm Thanh còn chưa đủ, sao lại chạy tới thêm một kẻ nữa?!

Trốn?

Y có thể chạy trốn đến chỗ nào?

Xuống hoàng tuyền sao?!

Khi Tương Trọng Kính đang hỗn loạn, liền thấy trên vách quan tài lại xuất hiện thêm một hàng chữ nữa.

"Túc cẩu phá hỏng quan tài Kim Ti Nam của ngươi rồi, mọi chuyện không liên quan đến ta, nhớ tìm hắn đòi nợ"

Tương Trọng Kính "......"

Túc cẩu?

Chữ viết trên vách này rất quen thuộc, hơn nữa còn dám gọi Túc Tàm Thanh là "Túc cẩu", cũng chỉ có tiểu quái vật nổi tiếng nhất Cửu Châu kia-Tống Hữu Thu.

Tương Trọng Kính mơ hồ nhớ lại, Tống Hữu Thu hẳn là đến giúp mình nhặt xác.

Y có chút thất vọng, thật vất vả mới có một người không oán không thù y, vậy mà lại là tiểu quái vật thấy tiền sáng mắt kia, cả ngày chỉ biết quan tài quan tài, một chút hữu dụng cũng không có.

Tương Trọng Kính đang nghĩ làm sao để đào tẩu, trong thạch quan đột nhiên xuất hiện một thanh âm trầm thấp.

"Nghĩ ra chưa?"

Tương Trọng Kính hơi nhướng mày "Cố Tam Canh?"

Ác long "......"

Ác long lạnh lùng nói "Ta không phải là Cố Tam Canh."

Tương Trọng Kính "Vậy ngươi nói cho ta biết tên của ngươi đi."

"Mơ tưởng."

"Nên ta mới gọi ngươi là Cố Tam Canh."

Cố Tam Canh "......"

Năm đó, Tương Trọng Kính phong ấn ác long quá vội vàng, pháp trận có một lỗ hổng trí mạng, vào canh ba mỗi ngày ác long có thể được tự do nửa khắc.

Hơn nữa, một lần từ miệng ác long y biết được hắn họ Cố, Tương Trọng Kính liền bắt đầu gọi hắn là "Cố Tam Canh".

Ác long đại khái không muốn cùng y thương nghị, không tình nguyện nói: "Tên ta là Cố Tòng Nhứ."

Tương Trọng Kính kinh ngạc nhướng mày.

Cố Tòng Nhứ không muốn nhiều lời vô nghĩa với y, nói "Vào thức hải."

Dứt lời, liền không còn thanh âm nào nữa.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong suốt 60 năm qua, Cố Tòng Nhứ chủ động nói chuyện với Tương Trọng Kính, Tương Trọng Kính do dự một chút, mới đưa ý thức chìm vào thức hải.

Thức hải vô biên vô tận, dưới chân là mặt biển xanh lam, vô số ngọn đèn khác nhau lơ lửng xung quanh, thân hình ác long cực lớn chậm rãi bay lượn trong thức hải, khiến những ngọn đến bên cạnh Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính khoanh chân ngồi xuống, trong lòng ngực tùy tay ôm một ngọn đèn, rất có hứng thú nói "Ta rất muốn đi ra ngoài, ngươi có biện pháp à?"

Ác long cười nhạo một tiếng "Mười Túc Tàm Thanh cũng không phải là đối thủ của ta."

Tương Trọng Kính nhẫn nại nghe y chém gió.

Thời điểm khi canh ba đến, Tương Trọng Kính hung hăng mà chơi Cố Tòng Nhứ một vố, khi y tiến vào thức hải còn tưởng rằng hắn muốn oanh tạc một trận sóng gió mãnh liệt, không nghĩ tới Cố Tòng Nhứ vẫn vững vàng như vậy, giống như chưa từng có việc gì phát sinh.

Yên ắng quá chưa hẳn đã tốt, Tương Trọng Kính rất thông minh, y nghiêng đầu nghĩ "Ngươi cứu ta ra ngoài, là muốn ta làm gì cho ngươi?"

"Ta thích giao dịch với người thông minh," Đôi mắt Cố Tòng Nhứ như ngọn đèn nóng rực nhìn y, "Rất đơn giản, ta muốn cơ thể của ngươi."

Tương Trọng Kính "......"

Ác long căn bản không hiểu sự tình nhân gian, chỉ một mực làm theo bản năng, nghĩ cái gì nói cái đó.

Tương Trọng Kính cổ quái mà nhìn Cố Tòng Nhứ, một lúc lâu, ôm chặt đèn vào lòng ngực, cuốn y phục bọc hết người không chỗ hở, buồn bã nói "Sắc long."

Cố Tòng Nhứ "???"

Cố Tòng Nhứ không hiểu "Sắc" là gì, lạnh lùng nói "Ngươi muốn chết sao?!"

"Cơ thể ngươi phong ấn trên linh thể ta, nếu ta chết thật, ngươi cũng đừng mong sống một mình."

Tương Trọng Kính nhìn ra trong lời nói vừa rồi của ác long căn bản không có ý tứ dâm tà, liền thay đổi thành phong thái bình tĩnh, y phục mở ra, cố ý đáp lại ác long, lười biếng cười nói "Sinh cùng khâm chết cùng huyệt, đây là cách làm của đạo lữ.

Ách, con rồng như ngươi không phong tình, nhưng đừng làm ta mệt mỏi quá độ."

Cố Tòng Nhứ "......"

"Tương Trọng Kính, ngươi thật can đảm." Cố Tòng Nhứ lành lạnh nói, "Dù sớm hay muộn, cũng sẽ có một ngày ta ăn sạch ngươi."

"Đã bảo rồi, một đại mỹ nhân như ta sao lại để ác long giày xéo như vậy." Vạn vật trong thức hải đều chịu khống chế của chủ nhân, nên Tương Trọng Kính không sợ hắn, "Hơn nữa, ta đã là người có đạo lữ, ngươi há mồm là ăn ngậm miệng vẫn là ăn như vậy, thật sự không tốt đâu, lỡ bị người khác hiểu lầm, trong sạch của ta liền bị huỷ mất."

Cố Tòng Nhứ "......"

Tại sao người này lại có cái miệng khó ưa như vậy?!

Tính cách Cố Tòng Nhứ vốn trầm mặc ít lời, mấy năm nay, thần hồn bị nhốt trong Định Hồn Quan cùng với Tương Trọng Kính, buộc phải nói nhảm với y, bị bắt nghe y nói chuyện với U Hỏa, hoặc nghe y tự kỷ, có đôi khi tựa như điên rồi vậy mà còn nói chuyện với phát trận trên đỉnh quan tài.

Cố Tòng Nhứ khổ không nói nổi, chỉ có vào canh ba mỗi ngày được tự do một lát, trầm mặc bộc phát cơn giận.

"Đạo lữ?" Cố Tòng Nhứ cười lạnh, hắn hiếm khi nói một câu dài, "Là kẻ đã nhốt ngươi trong Định Hồn Quan-Tấn Sở Linh? Không phải đại điển còn chưa xong đã bị hắn vứt bỏ sao? Đại, mỹ, nhân."

Ba chữ "Đại mỹ nhân" được Cố Tòng Nhứ nghiến răng nghiến lợi nhả ra.

Tương Trọng Kính "......"

Mới đầu bị nhốt trong bí cảnh, vì không chịu nổi tịch mịch Tương Trọng Kính hoặc là tự lầm bầm lầu bầu, hoặc là cùng U Hỏa nói chuyện phiếm, lải nhải nói dài nói dai, trong đó bao gồm cả chuyện chưa thành đạo lữ với Tấn Sở Linh.

Không nghĩ đã nhiều năm trôi qua như vậy, con rồng này vẫn còn nhớ rõ.

Tương Trọng Kính quay đầu đi, hiếm thấy không nói lời vô nghĩa, y gom lại y phục rách nát, nói "Ngươi cần cơ thể ta để làm gì?"

Y còn nghĩ rằng Cố Tòng Nhứ sẽ muốn y cởi bỏ phong ấn.

"Ta chịu gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo, vô pháp rời khỏi Tam Độc Bí Cảnh, nên cũng không thể cởi bỏ phong ấn đi xuống Linh Thụ Thiên Thê." Cố Tòng Nhứ nói, "Thần hồn ngươi không lành lặn, hồn hỏa lại thiếu hụt, dễ bị đoạt xác nhất."

Tương Trọng Kính trầm mặc hồi lâu, nói "Ngươi nghĩ đoạt xác ta, là có thể rời khỏi đi bí cảnh?"

Cố Tòng Nhứ gật đầu.

Tương Trọng Kính cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay thon dài về phía hắn.

Cố Tòng Nhứ do dự một chút, tại chỗ hóa thành nhân thân người vận huyền y có long văn, thân hình cao lớn, tay áo rộng của hắn đẩy ra những ngọn đèn xung quanh ra, chậm rãi đi đến chỗ Tương Trọng Kính.

Đây là lần đầu Tương Trọng Kính nhìn thấy hình người của ác long, kinh ngạc chớp chớp mắt.

Y vẫn luôn cho rằng ác long sẽ giống như lão yêu quái sống hàng ngàn hàng vạn năm, không nghĩ tới nhân thân của ác long lại cực kỳ non nớt như vậy, nhìn qua ước chừng chỉ mới hai mươi, tướng mạo phi thường tuấn mỹ, một đôi đồng tử kim sắc lành lạnh lại kiêu căng mà nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, kiệt ngạo khó thuần, rất giống như đang nhìn một mâm đồ nhắm rượu.

Cố Tòng Nhứ đi tới, từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói "Như thế nào?"

Tương Trọng Kính hơi nhướng mày, không chút sợ hãi mà nâng tay lên, nắm chặt vạt áo Cố Tòng Nhứ, mạnh mẽ khéo hắn xuống.

Cố Tòng Nhứ chưa bao giờ bị người khác mạo phạm như vậy, lập tức cả giận nói "Làm càn!"

Tương Trọng Kính cười khẽ thật ma mị, Cố Tòng Nhứ cách y quá gần, suýt nữa thì vảy khắp người nổi lên.

Cố Tòng Nhứ có chút thẹn quá hoá giận, người này chính là hồng nhan họa thủy.

Tiếng hít thở của Tương họa thủy dừng ở bên tai Cố Tòng Nhứ, tựa như con bướm cất cánh nhanh nhẹn bay qua vạn bụi hoa, thanh âm khàn khàn, mang theo một chút âm khí mê hoặc nhân tâm.

"Sắc long, nếu ngươi cứu ta, ta sẽ dùng cách khác trao thân cho ngươi."

Cố Tòng Nhứ "......"

Mái tóc đen nhánh của Tương Trọng Kính rũ xuống vai, vết máu tươi còn vươn trên môi đỏ, dường như xương cốt y được làm từ cây tuyết liễu, dùng lưu li làm da, so với đỉnh tuyết sơn còn tuyệt diễm tinh tế hơn nhiều.

Y liếc mắt đưa tình chăm chú nhìn Cố Tòng Nhứ, tựa như sớm đã tình sâu bén rễ với hắn, nhưng trong mắt Cố Tòng Nhứ, người này trắng như tuyết, phủ lên lớp da cười thật hoàn mỹ, nhưng đáy mắt vẫn trước sau như một, mênh mông vô bờ lại lạnh như băng.

Vạn vật hồng trần trong mắt y, còn không quan trọng bằng một bông tuyết tan hay một phiến lá rụng.

Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới nói "Cách gì?"

Tương Trọng Kính cười, duỗi tay vào vạt áo Cố Tòng Nhứ.

Giống như trời sinh đã biết làm thế nào để người khác thần hồn điên đảo vì mình, ngón tay y ái muội thăm dò trong vạt áo Cố Tòng Nhứ, cố ý hạ giọng, ánh mắt toả ra ba phần thâm tình, đôi môi tái nhợt khẽ mở "Ngươi cứu ta, ta sẽ tự mình chỉ ngươi, cùng ngươi hưởng thụ cực lạc nhân gian."

Ánh mắt Cố Tòng Nhứ sâu thẳm, một tay kéo móng vuốt không an phận của Tương Trọng Kính ném ra, lạnh lùng nói "Đừng giở trò đồi bại với ta, ngoại trừ đoạt xác ngươi, còn lại không cần thương lượng."

Tương Trọng Kính cười nói "Vậy được rồi."

Cố Tòng Nhứ tưởng rằng y đã đồng ý, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Tương Trọng Kính mới vừa rồi thần thái lưu luyến kiều diễm, bây giờ đã không chút để ý mà đứng dậy, giống như vứt bỏ đồ vật.

Ngón trỏ y nhẹ nhàng nâng ngọn đèn sáng ngời lên, dùng chút lực đưa ngọn đèn bay lên giữa không trung, hội tụ cùng hàng vạn ngọn đèn khác.

Tương Trọng Kính thuận miệng nói "Vậy thì ngươi cùng ta tuẫn táng đi.

Có chân long theo bồi, nghĩ cũng có chút lời."

Cố Tòng Nhứ "......"

Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên nói "Ngươi......"

Thái độ Tương Trọng Kính cực kỳ kiên quyết, nói xong câu đó không chờ Cố Tòng Nhứ phản ứng, liền biến mất khỏi thức hải.

Ngay sau khi giao dịch của Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ không thành, bên ngoài thạch quan, Tấn Sở Linh cuối cùng cũng đến.

Tuyết lang trở về trước, ngồi xổm bên người Túc Tàm Thanh, rũ đầu xuống.

Linh thụ nhẹ nhàng đong đưa, tuyết lang tựa hồ cảm giác có gì đó đang đến, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, thần sắc trở nên lạnh lùng, hướng tới nhánh cây tru lên, dường như muốn uy hiếp.

Túc Tàm Thanh trấn an vuốt lại bộ lông bị gió thổi tung của tuyết lang, thần sắc hờ hững nhìn những nhánh cây đan xen vào nhau.

Linh thụ cao mấy trăm trượng, nhánh cây càng lên cao càng thưa thớt, ở chỗ cao rất tối, từ đó nhìn xuống chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những nhánh cây xanh um tươi tốt, nhưng rất nhanh, liền cảm giác được có người đang chậm rãi đẩy nhánh cây rậm rạp ra tiến lên trên.

Rất nhanh một con bạc xà khổng lồ phá vỡ nhánh cây, uốn lượn leo lên, trong khoảnh khắc đã trườn đến lối vào bí cảnh.

Cự xà rơi xuống đất nhanh chóng hóa thành hình người, là bộ dáng thiếu niên mười sáu bảy tuổi.

Túc Tàm Thanh vừa thấy hắn, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, dường như rất khinh thường người này.

Khuôn mặt non nớt của Tấn Sở Linh nhìn xuống đất, xem xét bạch ngọc thạch quan quen thuộc kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên cứng đờ, sau đó hai hàng nước mắt ào ạt chảy xuống.

Hắn tựa như bướm lượn đến bên thạch quan, căn bản không phân rõ nơi nào là đầu nơi nào là đuôi, liền nằm trên thạch quan khóc như hoa lê đái vũ "Ca ca!"

Nếu không biết, còn tưởng là đang khóc tang.

Túc Tàm Thanh "......"

Tống Hữu Thu "......"

Tấn Sở Linh nhìn phúc hậu và vô hại, so với Túc Tàm Thanh dịu dàng ngoan hiền hơn nhiều, nhưng Túc thủ tôn cùng Tống Hữu Thu âm dương quái khí vội lui về sau không dấu vết, thực sự không dám trêu chọc hắn.

Tấn Sở Linh khóc đến vành mắt cũng đỏ lên, tiếng khóc thê lương khiến người nghe không đành lòng, nhưng Túc Tàm Thanh biết đức hạnh của hắn là cái dạng gì, không kiên nhẫn mà cắt ngang vở kịch của hắn.

"Đừng vô nghĩa, cởi bỏ phong ấn trên thạch quan trước."

60 năm trước, Tấn Sở Linh chỉ mới là con rắn nhỏ vừa hoá hình, Khứ Ý Tông mưu toan cùng Yêu tộc kết giao, mạnh mẽ định hôn ước cho Tương Trọng Kính và Tấn Sở Linh.

Tấn Sở Linh không thích tu sĩ, bị buộc như vậy bất đắc dĩ đành phải thuận theo, tính tình hắn vốn không thích chịu thiệt, liền đem tất cả bất mãn phát tiết trên người Tương Trọng Kính —— năm đó hắn cũng dùng bộ mặt phúc hậu và vô hại như vậy lừa gạt Tương Trọng Kính.

Hiện tại Tấn Sở Linh đã là chủ của Yêu tộc, sát phạt quả quyết chấp chưởng vạn yêu, vậy mà đến bên cạnh bạch ngọc thạch quan gặp lại Tương Trọng Kính vẫn dùng cái bộ dạng đáng thương này.

Tiểu đáng thương ngẩng đầu, mặt đầm đìa nước mắt, nói "Ta còn có thể gặp lại ca ca sao?"

Túc Tàm Thanh chán ghét nhíu mày "Giờ ngươi có muốn diễn trò y cũng không nhìn thấy, chờ y ra rồi ngươi lại khóc."

Nhưng nước mắt của Tấn Sở Linh không những không dừng lại, ngược lại còn chảy dữ dội hơn "Nếu y trách ta thì phải làm sao?"

Túc Tàm Thanh "......"

Túc Tàm Thanh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào hắn.

Tấn Sở Linh khóc đến nứt nở, dường như không giống diễn trò......!

Túc Tàm Thanh có chút ngây người.

Loại máu lạnh vô tình như Tấn Sở Linh, thế mà cũng cảm thấy hối hận, áy náy với Tương Trọng Kính sao?

Nghĩ đến đây, Túc Tàm Thanh tức khắc như bị người ta tát một cái.

Tấn Sở Linh đã như thế, vì sao hắn...!lại không phải?

Tấn Sở Linh lau nước mắt trên mặt, lúng ta lúng túng nói "Trước để ta cởi bỏ phong ấn thạch quan."

Nói xong, giơ tay kết ấn.

Tống Hữu Thu lập tức lấy Tê Chiếu U Hỏa phủi chữ đi.

Nhưng ngón tay hắn vừa mới động, một con rắn nhỏ sặc sỡ không biết từ khi nào đã bò đến vai hắn, đôi đồng tử lành lạnh cùng cái lưỡi rắn phun ra trước mặt hắn.

Cả người Tống Hữu Thu cứng đờ, sững sờ nhìn về phía Tấn Sở Linh.

Tấn Sở Linh một bên kết ấn, một bên dùng khuôn mặt đầy nước mắt, cười với hắn, ôn nhu nói "Đừng lộn xộn, độc của loài rắn này còn chưa có thuốc giải đâu, ngươi tưởng quan tài kia là của chính mình à?"

Tống Hữu Thu "......"

Tống Hữu Thu lập tức nâng tay lên, ý bảo chính mình không làm gì cả.

Lúc này Tấn Sở Linh mới dời tầm mắt đi.

Tống Hữu Thu thầm mắng, quả nhiên là kẻ điên.

Kẻ điên Tấn Sở không hề để ý mà kết ấn, hắn nhìn chằm chằm vào hồng ảnh dưới bạch ngọc thạch quan, không dám chớp mắt, xà trên cổ tay hắn dường như bị hắn ảnh hưởng, trong mắt đều là ý nghĩ muốn đem người này điên cuồng nuốt vào bụng.

Túc Tàm Thanh cũng nhìn chằm chằm thạch quan đến xuất thần.

Khi Tương Trọng Kính bước ra, chính mình nên nói gì với y đây?

Xin lỗi? Bồi thường?

Nhưng bị cầm tù 60 năm, sỉ nhục cùng thống khổ, làm sao hắn có thể tùy tiện bồi thường được?

Túc Tàm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, cơ hồ sinh ra ý nghĩ muốn lùi bước.

Nhưng tốc độ giải ấn của Tấn Sở Linh cực nhanh, chỉ trong mười nhịp thở, còn không kịp để Túc Tàm Thanh đổi ý, pháp trận phong bế quan tài chợt vang lên thanh âm rách nát rất nhỏ.

Tấn Sở Linh vui vẻ, vội vàng cúi người về trước, vỗ nhẹ lên quan tài.

"Ca ca! Ca ca ——"

Tương Trọng Kính cùng Cố Tòng Nhứ thương lượng không thành, đã vô tâm vô phế mà ngủ một giấc, lúc này nghe được thanh âm quen thuộc, còn tưởng mình đang nằm mơ, mê mang mà mở mắt.

Giọng nói non nớt và mềm mại của Tấn Sở Linh đột nhiên truyền vào tai Tương Trọng Kính, khiến y bừng tỉnh.

"Ca ca! Ta là A Linh!"

Tấn Sở Linh không sợ trời không sợ đất, chuyện giết hại toàn tộc của mình cũng có thể làm ra, nhưng hiện tại lại không dám tuỳ tiện mở ra cái quan tài nho nhỏ.

Hắn sợ hãi bản thân sẽ không chịu nổi phản ứng của người nằm trong quan tài khi nhìn thấy hắn, cho nên chỉ có thể hèn mọn mà cầu xin Tương Trọng Kính bước ra.

Tương Trọng Kính nghe được thanh âm quen thuộc kia, dừng hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, như đã chấp nhận số mệnh.

"Chết thì chết thôi." Tương Trọng Kính hàm hồ nói, "Ta đã sớm chết đi rồi."

Y nghĩ như vậy, nhưng trái tim đập rất mạnh, trực tiếp giơ tay dùng sức đẩy quan môn ra.

Tấn Sở Linh vẫn đang áp lên nắp quan tài, đột nhiên không kịp phòng bị, bị quan môn đập lên mặt, phịch một tiếng trầm đục, hắn kêu lên một tiếng, chật vật mà ngã xuống mặt đất.

Túc Tàm Thanh "......"

Tống Hữu Thu "......"

Tống Hữu Thu thiếu chút nữa cười ra tiếng, vừa nhìn thấy con rắn nhỏ trên vai thè lưỡi với mình, lập tức đem tiếng cười nuốt xuống.

Từ trong thạch quan, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy thành quan tài, Túc Tàm Thanh ngẩn ra, không tự chủ được đi tới phía trước một bước.

Tương Trọng Kính bị giam trong thạch quan 60 năm chậm rãi đứng dậy, vươn tay đỡ mép quan tài, hít một hơi thật sâu luồng không khí mới mẻ.

Y chậm rãi dời tầm mắt đến bên kia, liền thấy vẻ mặt Túc Tàm Thanh không biết đang khóc hay đang cười

Tương Trọng Kính "......"

Biểu cảm này......!Cũng quá dữ tợn rồi, đều là nghiến răng nghiến lợi, hận mình đến mức vậy sao?

Tương Trọng Kính lại đảo qua, dừng trên người Tấn Sở Linh đang ngồi dưới đất dùng tay che lại cái mũi.

Tấn Sở Linh tuy rằng nhìn kiều nộn, nhưng da dày thịt béo, bị thạch quan môn nện thẳng vào mặt cũng chỉ làm cái mũi hơi đỏ lên, hắn nhìn Tương Trọng Kính, cả khuôn mặt đầy mặt nước mắt, khóc lóc kêu "Tương ca ca ——"

Tương Trọng Kính "......"

Năm đó, khi Tấn Sở Linh không chút do dự đem mình phong ấn trong thạch quan, cũng là dùng bộ dạng hoa lê đái vũ này, một bên gọi Tương ca ca, một bên hoàn thành trận pháp phong kín thạch quan.

Tương Trọng Kính tùy ý gật đầu với bọn họ một cái, cảm thấy chính mình dường như thật sự đánh không lại, nhưng không chút hoang mang mà nhấc tay áo rộng lên, đem U Hỏa trong quan tài nhặt về.

Mọi người đều không nghĩ đến phản ứng này của y, tất cả đều ngơ ngác nhìn y, trong lúc nhất thời bất động tại chỗ.

Tiếp theo tầm mắt ba người chăm chú hạ xuống, nhìn Tương Trọng Kính sắc mặt không đổi, nằm xuống quan tài, U Hỏa đậy nắp quan tài lại, một lần nữa phong bế thạch quan.

Cáo từ.

Túc Tàm Thanh "......"

Tấn Sở Linh "......".