Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 136: Tại sao em khóc?

Đầu tiên Quý Chu Chu sửng sốt một chút, sau đó buồn cười gõ đầu anh một cái. Cô thật sự đối với chuyện kết hôn không có ý kiến gì, trước kia chỉ cảm thấy phiền phức, bây giờ cũng không mong chờ lắm. Chẳng qua, nếu Cố Quyện Thư thật lòng muốn cưới thì cô cũng nguyện ý gả.

Còn chuyện sau này, thì sau này rồi nói, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đều thích làm bản thân vui vẻ, tin chắc bước vào bất kỳ giai đoạn nhân sinh nào, cũng sẽ trải qua thật vui vẻ.

Cố Quyện Thư thấy cô không nói gì, trong lòng ngược lại không chắc, khều khều tay cô thấp giọng hỏi: "Em có ý gì? Rốt cuộc có muốn kết hôn với anh không? Không cho phép em bội tình bạc nghĩa."

Quý Chu Chu liếc anh một cái: "Anh xác định muốn ở đây hỏi em vấn đề này?" Buổi tiệc hôn lễ của Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên, ọe~

Cố Quyện Thư đứng hình, không biết liên tưởng đến điều gì, trên mặt đột nhiên nở ra một nụ cười: "Vậy anh tìm thời cơ thích hợp nhất rồi hỏi lại."

Quý Chu Chu nhìn thấy biểu cảm phớn phở trên mặt anh, thì nhịn không được muốn véo anh một chút, nhưng tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn không có cách nào rút ra. Hai người bọn họ vốn dĩ chỉ làm động tác nhỏ, nhưng ngoài Thẩm Dã, với thân phận chú định Cố Quyện Thư là người được chú ý nhất ở trong trường hợp này, cho nên tất cả hành động của bọn họ đều rơi vào mắt người khác.

Quý Chu Chu không nhận ra điểm này, ngược lại Cố Quyện Thư sớm đã phát hiện, nhưng anh cũng không có mở miệng nhắc nhở, chỉ là cùng cô đùa giỡn.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt lão phu nhân khoan thai tới muộn, khiến cho khuôn mặt lạnh nhạt vốn có của bà càng thêm lạnh lẽo, rất nhiều người ở đây đều nhịn không được muốn xem trò cười. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vị lão phu nhân này, chính là trong mắt không chứa được một hạt cát, cũng không biết sẽ làm ra một chút gì đó.

Nhưng mà định trước khiến người ngoài thất vọng rồi, mặc dù lão phu nhân chướng mắt Quý Chu Chu, cũng không có ý nghĩa để cho người khác xem náo nhiệt, vì vậy bà ta chỉ ưu nhã đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Quyện Thư. Sau khi Quý Chu Chu nhìn thấy lão phu nhân, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

"Bà nội." Nụ cười trên mặt Cố Quyện Thư phai nhạt chút.

Lão phu nhân nhìn anh một cái: "Từ khi Cố thị vào tay con, đã mất liên tiếp mấy hạng mục, chuyện này không giải thích một chút?"

"Trong phạm vi kiểm soát." Cố Quyện Thư khá bình tĩnh.

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, không có nói chuyện với anh nữa. Quý Chu Chu không được tự nhiên sờ mũi một cái, lặng lẽ giấu mình đi. Khí tức của vị lão phu nhân này mạnh mẽ như cũ, cô không muốn đối diện với bà ta một chút nào.

Không khí cứ như vậy lạnh xuống dưới, bên cạnh đều đang vui vẻ hớn hở trò chuyện, giống như chuyện vui của gia đình mình vậy, chỉ có ba vị Cố gia tự mang rào chắn, cứng nhắc tạo nên cảm giác tang lễ. Cũng may Cố lão phu nhân ngồi một lát, đã bị bạn già gọi đi tán gẫu, Quý Chu Chu bỗng nhiên thả lỏng lại.

"Sợ bà ấy?" Cố Quyện Thư nhéo nhéo đầu ngón tay của cô.

Quý Chu Chu thản nhiên: "Sợ á, lão phu nhân lợi hại như vậy, ai mà không sợ." Đừng nói sinh trong gia đình giàu có, cho dù lão phu nhân chỉ là bà già bình thường, đoán chừng 80 tuổi cũng có thể ngồi xe buýt cướp trứng gà.

Cố Quyện Thư không vui: "Có gì đáng sợ."

Quý Chu Chu liếc nhìn anh một cái, ôm lấy cánh tay anh lấy lòng: "Nếu anh ở đây em sẽ không sợ."

Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên, từ khi họ mới vừa quen biết, cô đã quen dỗ anh vui vẻ, bây giờ hai người ở bên nhau, cô gái này càng thêm như nước chảy xuôi. Sau khi sung sướng anh lại bắt đầu nhàn nhạt phát sầu, cô ăn sạch mình rồi, chuyện này dường như không tốt lắm.

Đang lúc anh buồn rầu, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh bọn họ, Cố Quyện Thư vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con hi hi ha ha chào hỏi họ: "Hello kim chủ, hi kim chủ phu nhân, đã lâu không gặp nha."

Quý Chu Chu nhìn thấy Diệp Khuynh kinh ngạc hơn vui vẻ: "Sao anh lại tới đây?"

Diệp Khuynh đứng hình: "Tôi không thể tới sao?"

"Không phải, chỉ là tôi không nghĩ tới, anh cũng quen biết với Trương gia." Quý Chu Chu khen tặng: "Giao thiệp của Diệp đạo thật là rộng."

Diệp Khuynh lại không công nhận: "Chờ một chút, cô cho rằng thân phận của tôi không thể tới đây à?"

"Đừng nói trắng ra như vậy, tổn thương tình cảm lắm." Mặt Quý Chu Chu đầy hàm súc một chút nói tránh cũng không có, nói. Không còn cách nào, tới đây đều là những người có địa vị trong giới kinh doanh, nếu không phải có Cố Quyện Thư, cô căn bản cũng sẽ không tới. Diệp Khuynh là người trong giới showbiz, quăng tám sào cũng không liên quan tới giới kinh doanh nhỉ.

Diệp Khuynh vỗ bàn một cái, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, anh ta phát hiện điểm này lập tức hạ giọng: "Quý biên khinh thường người quá, tuy bản nhân tôi nghèo, nhưng cũng là một gia đình có tiền có thế, bằng không làm sao kết bạn với kim chủ?"

"Tôi tưởng bởi vì anh ấy thích phim cẩu huyết." Quý Chu Chu giật giật khóe miệng.

Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng: "Bọn anh quen biết từ nhỏ, vừa rồi chào hỏi chú Diệp, là chú ruột của Diệp Khuynh, cũng là đương gia Diệp gia." Người chú này của Diệp Khuynh, mặc dù cậu ta không phải là con ruột ông ta, nhưng bởi vì ông ta chỉ có hai cô con gái, cho nên cũng xem Diệp Khuynh như người nối nghiệp bồi dưỡng, đáng tiếc Diệp Khuynh chết sống một hai muốn làm đạo diễn, không thể thực hiện tâm nguyện của ông ta.

Quý Chu Chu đã hiểu, cảm khái một tiếng: "Quả nhiên người có tiền chỉ chơi với người có tiền."

"Đúng vậy, nếu nghèo một chút, thật sự là không dám kết bạn với Cố tiên sinh." Phía sau truyền đến giọng nói của Chử Trạm. Quý Chu Chu vừa quay đầu lại, đã đối diện một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, Chử Trạm nhìn cô nhướng mày: "Hai người làm lành rồi?"

"Ừm, làm lành rồi, khoảng thời gian trước đã làm phiền anh và Diệp đạo." Quý Chu Chu bình tĩnh trả lời.

Chử Trạm không có đi tìm Diệp Khuynh, mà ngồi xuống bên cạnh Quý Chu Chu, như có như không nói một câu: "Nếu đã quyết định làm lành, thì đừng có đổi tới đổi lui nữa, ai cũng không chịu nổi sự giày vò của hai người."

Quý Chu Chu hơi có lỗi, áy náy muốn nói gì đó, Chử Trạm nhếch khóe môi lên: "Không biết có vinh hạnh uống một ly trà em dâu hay không?"

"Đương nhiên đương nhiên." Quý Chu Chu biết anh ta đây là cho mình cái bậc thang nên vội vàng rót ly trà. Diệp Khuynh thấy vậy lập tức ồn ào cũng muốn, bị Cố Quyện Thư gõ một cái. Mấy người nói nói cười cười, xem như sự ngăn cách ở khoảng thời gian trước tạo ra đã biến mất.

Bọn họ bên này trò chuyện náo nhiệt, trong chớp mắt nghi thức đính hôn bắt đầu, Trương Nhã Quyên mặc một bộ lễ phục màu trắng, khoác cánh tay Thẩm Dã xuất hiện ở cuối lối đi, chậm rãi cùng nhau bước lên thảm đỏ.

Quý Chu Chu vốn dĩ không có hứng thú với bọn họ, nhưng mặc kệ mọi người có thích hay không, đều phối hợp nhìn về phía bọn họ, nên mình cũng chỉ có thể nhìn về phía đó.

Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Dã nắm tay người phụ nữ khác xuất hiện trên thảm đỏ, trái tim cô đột nhiên như bị đập nghiêm trọng, trong lúc nhất thời quên mất cả hít thở.

"Chu Chu... Chu Chu..."

Không biết qua bao lâu, Quý Chu Chu đột nhiên hoàn hồn, chỉ thấy Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên đã tới sân khấu rồi. Cố Quyện Thư ở bên cạnh thấp giọng gọi tên cô, tuy sự lo lắng trong ánh mắt không có cách nào che giấu, nhưng sự lo lắng này lại còn trộn lẫn một tia tức giận. Quý Chu Chu sửng sốt một chút, giây tiếp theo cảm giác khóe mắt ướt ướt, sờ một cái vậy mà có một chút vệt nước.

"Em làm sao vậy?" Cố Quyện Thư đè thấp giọng nói hỏi, một bàn tay nắm chặt cổ tay cô.

Quý Chu Chu một mặt mờ mịt: "Em không làm cái gì mà."

Cố Quyện Thư hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự tức giận: "Vậy em khóc cái gì?"

Quý Chu Chu ngẩn người, lúc này mới biết khóe mắt của mình chính là nước mắt, cô không khỏi bật cười, cười xong lại sinh ra sự hoang mang nhàn nhạt. Vừa rồi mình đã xảy ra chuyên gì? Vì sao một chút cũng nhớ không nổi?

Cố Quyện Thư thấy sắc mặt cô đều thay đổi, giống như thật sự không biết chính mình đã làm gì, sự tức giận cuối cùng trút bỏ một chút, chỉ để lại một tia lo lắng nồng đậm: "Có phải khó chịu không?"

"Không có, chắc là vừa rồi không cẩn thận phát ngốc một hồi." Quý Chu Chu xoa xoa huyệt Thái Dương, xác định khoảnh khắc trống rỗng khi nãy có thể là do bản năng của nguyên chủ lưu tại trong thân thể. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô nhớ rõ trong nguyên văn, nguyên chủ hoảng sợ nhất chính là Thẩm Dã cưới người khác, hiện giờ thân thể này đang trải qua tiệc đính hôn của anh ta, đoán chừng là xuất hiện phản ứng trong phản xạ có điều kiện.

"Vừa rồi em suy nghĩ sau này chúng ta kết hôn sẽ như thế nào, không cẩn thận nên thất thần, có phải hơi mất mặt không?" Quý Chu Chu nhỏ giọng nói dối.

Cố Quyện Thư nghe vậy ngẩn ra, sự tức giận dâng lên trước đó trong nháy mắt biến mất, anh buông ra cổ tay cô ra, lại phát hiện nơi đó đã bị mình nắm đỏ, không khỏi đau lòng sờ sờ: "Vậy tại sao khóc?"

"Em nào biết, chính là nghĩ đến dáng vẻ cầu hôn của anh, nên biến thành như vậy." Quý Chu Chu chột dạ dời mắt.

Cố Quyện Thư thở phào một hơi, nói ra uất ức của mình: "Em dọa anh rồi."

"Sao vậy?" Quý Chu Chu kỳ quái, chẳng lẽ lúc cô phát ngốc còn xuất hiện triệu chứng khác?

Cố Quyện Thư trấn an sờ sờ đầu cô, cũng không trả lời lại. Anh còn tưởng rằng, cô vẫn chưa dứt tình với Thẩm Dã, chẳng qua loại tình cảm này vẫn luôn bị giấu trong lòng, khi nhìn thấy Thẩm Dã đính hôn mới nhịn không được để lộ ra... Nhưng cũng may không phải.

Nghi thức đính hôn nhanh chóng kết thúc, mọi người di chuyển lên nhà hàng lầu trên. Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu lại ngồi cùng bàn với lão phu nhân lần nữa. Quý Chu Chu cảm thấy có thể hôm nay sẽ khó tiêu hóa.

Nhưng sự thật chứng minh, cô lo lắng nhiều rồi.

Trương gia nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng chọn khách sạn ngon hơn khách sạn khác, đồ ăn vừa lên cô đã mở toang khẩu vị, sau khi bắt đầu bữa tiệc thì cô bắt đầu dùng cơm dưới sự phục vụ của Cố Quyện Thư, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một vị lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn thấy Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu gắp đồ ăn cho nhau, càng thêm chướng mắt cái kiểu mất lịch sự này. Quý Chu Chu ngẩng đầu mấy lần, đều đối mắt với bà, chần chừ một chút cầm lấy đũa chung(*), giúp bà gắp một đũa thịt bò xào ngò tây(**).

(*) Đũa chung: chỉ dùng để gắp thức ăn trên bàn.

Lão phu nhân: "..."

Quý Chu Chu: Bà già này nhìn chằm chằm vào tôi, nhất định là thèm rồi.

Ánh mắt trên bàn ăn đều tập trung đến đây, lão phu nhân nhẫn nhịn, bình tĩnh ăn thịt bò. Quý Chu Chu thấy mình đoán đúng rồi, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm của mình, mỗi khi lão phu nhân nhìn qua thì giúp bà gặp một đũa thức ăn.

Lần đầu tiên Lão phu nhân bị ép ăn no nê trong một bữa tiệc, chờ đến khi Trương Thành đến đây chào hỏi thì lão phu nhân ưu nhã đứng dậy, há miệng ợ một cái.

Lão phu nhân: "..."

Trương Thành: "..."

Quý Chu Chu: "..." Tôi cảm thấy, hình như mình sắp chết rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Bỏ bao thư nhiều như vậy, nhất định phải ăn no mới được.

Lão phu nhân: Ợ...