Hoàng hôn buông xuống, ánh nến ấm áp.
Tần Chí nhìn chăm chú bóng dáng thon gầy của Lâm Diệu, tâm tình phức tạp, mềm mại.
Không ngờ, tiểu gia hỏa lại yêu trẫm sâu đậm như vậy.
“Diệu Diệu khuya như vậy không ngủ, còn đang làm gì?”
Thanh âm đột ngột của Tần Chí khiến Lâm Diệu nhảy dựng, suýt nữa ngất đi.
Cậu có tật giật mình, phản ứng đầu tiên chính là che đi bức tranh kia.
Nếu như Tần Chí biết cậu dùng chân dung của y để luyện tranh xuân cung đồ, chắc chắn chém đầu cậu.
Diệu Diệu đây là… thẹn thùng?
Thật đáng yêu.
Tần Chí tươi cười ôn hòa: “Diệu Diệu đang che giấu cái gì? Là làm chuyện xấu sau lưng trẫm sao?”
“…… Không làm chuyện gì xấu.” Lâm Diệu trong lòng run rẩy.
“Cho trẫm nhìn xem.”
Lâm Diệu không muốn đưa.
Cậu vẫn đang tiếp tục luyện vẽ, bức tranh kia ngoại trừ có thể nhìn ra là Tần Chí, những thứ khác đều rối tung cả lên.
Nếu như Tần Chí cho rằng bức tranh quá xấu xí, trị tội cậu thì làm sao bây giờ?
Tần Chí nhướng mày, vẫn cười: “Diệu Diệu muốn kháng chỉ?”
Kháng chỉ, kháng chỉ, cẩu bạo quân chỉ biết uy hiếp cậu!
Lâm Diệu tức giận, còn phải giả vờ sợ hãi mà đưa bức chân dung.
Xem thì xem, bị xấu khóc thì đừng trách ta.
“Diệu Diệu vẽ là trẫm?” Tần Chí biết rõ còn cố ý hỏi.
Lâm Diệu thẹn thùng gật đầu.
Tần Chí nghiêm túc nhìn, sau đó không nể nang chút nào mà bình luận: “Đầu bút lông vặn vẹo yếu ớt, giống như trẻ con vẽ bậy vậy.”
Phiên dịch ra chính là một chữ —— xấu.
Khóe miệng Lâm Diệu run rẩy, điều chỉnh lại vẻ mặt, than thở: “Bệ hạ không thể khen ta sao?”
Tần Chí kiếm chuyện: “Diệu Diệu làm trẫm khó xử. Tranh này của ngươi, trẫm thật không biết bắt đầu từ đâu khen.”
Lâm Diệu: “……” Có xấu như vậy không?!
“Bệ hạ không cảm động sao?”
“Trẫm rất cảm động.”
Lâm Diệu nhanh chóng nhập diễn, kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời, như thể mình chính là một người bị ái nhân bỏ rơi, vì thế vô cùng ai oán.
“Cái này chẳng qua là luyện vẽ, bệ hạ chờ, ta có thể vẽ một bức đẹp hơn cho ngài.”
Xuân cung đồ Lâm Diệu vẽ cần phải được che dấu, đúng lúc cũng cần mượn bức chân dung của Tần Chí làm cái cớ.
“Được, trẫm chờ.”
“Bệ hạ buồn ngủ sao? Ta cùng ngài trở về tẩm phòng.”
Nhìn dáng vẻ của Tần Chí, đêm nay cũng không chuẩn bị đi.
“Về đi.”
Thư phòng và tẩm phòng cách mấy hành lang dài.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Diệu rùng mình một cái, đã được Tần Chí dùng áo choàng quấn kín.
Tẩm phòng đốt bếp lò, nhưng không ấm bằng địa long ở Dưỡng Tâm Điện.
Lâm Diệu còn suy nghĩ về nhân thiết
(thiết lập nhân vật)yêu sâu sắc Tần Chí, vì vậy cởi áo choàng, lại bắt đầu diễn kịch.
Nhân thiết không thể sụp đổ.
“Bệ hạ từng nói sẽ thường xuyên tới thăm ta, nhưng mấy ngày nay, ngài chưa từng tới. Ta còn tưởng rằng ngài chán ghét ta, quên mất ta.”
Cậu cúi đầu, giọng điệu buồn bã, cực kỳ uất ức.
Tần Chí im lặng, việc này thực sự y đã thất hứa.
Nhưng trẫm là hoàng đế, ở trên tất cả, trẫm muốn làm gì thì làm, ai dám trách.
“Diệu Diệu đây là oán giận trẫm sao?”
Lâm Diệu nghe được giọng điệu cảnh cáo của Tần Chí, trong lòng âm thầm “Hừ” một tiếng.
“Bệ hạ ngôi cửu ngũ, là chủ thiên hạ, ta làm sao dám oán ngài. Ta chỉ nhớ ngài vô cùng, mỗi đêm trong mộng cũng nghĩ về ngài. Không gặp được ngài, ta không có hứng thú gì cả.”
Trái tim của Tần Chí bị lời nói nhẹ nhàng kia làm mềm mại.
“Là trẫm đã sơ suất.”
Thân là đế vương, y có thể nói ra lời này, đã là giới hạn.
Lâm Diệu biết chuyển biến tốt thì ngừng lại.
“Ta biết, bệ hạ bận rộn quốc sự.” Đôi mắt Lâm Diệu sáng lộng lẫy như ngân hà, ngưỡng mộ mà nhìn Tần Chí: “Đêm nay ngài có thể tới gặp ta, đã nói lên vẫn còn nhớ ta, ta đã cảm thấy mãn nguyện, không dám hy vọng quá xa vời.”
Tần Chí tán thưởng: “Diệu Diệu bây giờ nhạy bén hơn nhiều.”
Lâm Diệu vừa cởi áo của Tần Chí, vừa chướng mắt nhìn y.
Cẩu bạo quân, không có tay sao, cởi áo còn cần người hầu hạ!
Cậu cởi áo cho Tần Chí xong, lại tự cởi cho mình.
Hai người đều cởi áo ngoài, còn sót lại áo mỏng bên trong.
Tần Chí ôm lấy Lâm Diệu lên long tháp, ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt duy nhất thuộc về Lâm Diệu.
Tự dưng thấy vui vẻ thoải mái.
“Ngày mai, sứ thần của tam quốc đều sẽ đến Tần, trẫm sẽ tổ chức yến tiệc trong cung khoản đãi, hoàng huynh của ngươi cũng tới, tối mai Diệu Diệu đi cùng trẫm.”
Sứ thần? Đây chẳng lẽ chính là đoạn đi Tần triều bái trong nguyên tác?
Lâm Diệu ngoan ngoãn nói: “Đều nghe lời bệ hạ. Ta cũng đã lâu không gặp hoàng huynh, rất nhớ nhung.”
Cậu vừa nói vừa nhanh chóng suy tư.
Lần này đi Tần triều bái, là một bước ngoặt rất quan trọng trong nguyên tác.
Sứ thần Hạ phái tới Tần tình cờ là nhân vật chính công và thụ.
Hai người đều sẽ tỏa sáng rực rỡ trong cuộc triều bái này. Đặc biệt là nhân vật chính thụ Lâm Duẫn Phù, trong đêm yến tiệc đó, hắn dùng khúc sáo kinh tài tuyệt diễm* danh chấn thiên hạ**.
*đẹp khiến người khác phải kinh sợ**tiếng tăm vang dội trong thiên hạ.Tần Chí cũng bị Lâm Duẫn Phù tài hoa hơn người hấp dẫn thật sâu, khi đó hồn khiên mộng nhiễu* mà mơ ước có được hắn, sau đó đến Hạ mai phục bắt cóc Lâm Duẫn Phù.
*việc làm cho người ta ngày đêm không yênCó thể nói, đêm mai chính là hiện trường lớn tìm đường chết của Tần Chí.
Rốt cuộc nếu không bị Lâm Duẫn Phù hấp dẫn, sẽ không bắt cóc hắn, bị hắn lợi dụng, dẫn tới chết thảm về sau.
Nhưng trong nguyên tác, sau đêm mai, tình cảnh của pháo hôi cũng sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Tần Chí coi trọng Lâm Duẫn Phù, lại không thể cướp đi, đột nhiên càng trở nên khốn nạn và vô nhân đạo hơn, sau đó bắt đầu tra tấn pháo hôi, đem việc cầu mà không được đối với Lâm Duẫn Phù phát tiết trút giận lên người pháo hôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệu không khỏi rùng mình.
Sau khi Tần Chí động tâm đối với Lâm Duẫn Phù, những ngày tốt đẹp của cậu chỉ sợ cũng kết thúc.
Bởi vậy, bất luận như thế nào cậu cũng phải ngăn cản Tần Chí phát sinh tình cảm với Lâm Duẫn Phù.
Ít nhất trước khi đi, phải giữ được tính mạng này.
Tần Chí ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Diệu, thưởng thức mái tóc dài mềm mại của cậu, cười nói: “Vậy Diệu Diệu làm sao tạ ơn trẫm?”
Lâm Diệu ngửi thấy mùi rượu ngày càng cường thế của Tần Chí, nào còn có thể không biết y muốn làm gì.
“Ta là của bệ hạ, cũng chỉ có lấy thân báo đáp.”
Tần Chí cúi người trao cho Lâm Diệu một nụ hôn sâu triền miên.
“Mấy ngày nay, Diệu Diệu thực sự rất nhớ trẫm?” Tần Chí vuốt ve da thịt Lâm Diệu, tiếng nói khàn khàn.
Cánh tay tinh tế của Lâm Diệu câu lấy cổ Tần Chí, mị nhãn như tơ, làm càn câu dẫn nói: “Có nhớ hay không, bệ hạ tiến vào nhìn xem chẳng phải sẽ biết?”
Đã biết tránh không khỏi, còn không bằng nằm yên hưởng thụ.
Tần Chí nặng nề thở dốc, toàn thân nóng như thiêu đốt, lại không chịu được mà cúi người.
Đêm xuân ngắn ngủi, màn đêm dần dần buông.
…………
…………
Hôm sau.
Lâm Diệu nặng nề tỉnh giấc, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Tần Chí.
Trùng Hoa Cung có một số người hầu mới đến, nhưng Lâm Diệu không quen với việc được người khác hầu hạ, chỉ còn Thanh Dụ bên cạnh, những người khác được cử đi làm một số việc vặt.
Không biết tối hôm qua làm bao lâu, Lâm Diệu cả người khó chịu, nhầy nhụa, liền gọi Thanh Dụ chuẩn bị nước nóng, muốn tắm gội.
Thanh Dụ sai người mang một thùng gỗ đến, đổ nước nóng vào, biết công tử hiện giờ không thích được người ta hầu hạ, sau khi chuẩn bị quần áo liền nhanh chóng rời khỏi bình phong.
“Công tử, trước khi đi bệ hạ đã đặc biệt dặn dò nô tài, bảo ngài nhớ chờ bệ hạ cùng dùng ngọ thiện.”
“Ô.” Lâm Diệu hỏi: “Bệ hạ rời đi lúc nào?”
Thanh Dụ cách bình phong nói: “Giờ Dần.”
Giờ Dần, cũng chính là 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Lâm Diệu tấm tắc ngợi khen, làm hoàng đế cũng rất đáng thương, tối hôm qua cày bừa vất vả đến khuya như vậy, còn không thể ngủ nướng, phải dậy sớm như vậy thượng triều.
Đổi thành Lâm Diệu, sớm như vậy tuyệt đối không dậy nổi, đừng nói là mỗi ngày như thế.
Cũng nên thỉnh thoảng nghỉ ngơi tắm gội để thư giãn.
Tắm rửa xong, Lâm Diệu cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
Chỉ là khi mặc quần áo nhìn thấy những dấu vết cẩu gặm hỗn độn, rất ghét bỏ không nói nên lời.
Tần Chí khi làm chuyện đó vẫn ôn nhu, nhưng y rất thích để lại dấu vết đầy người Lâm Diệu, giống như là đánh dấu quyền sở hữu.
Lâm Diệu giận mà không dám nói gì.
Thanh Dụ sợ Lâm Diệu đói bụng, bưng cho cậu chút điểm tâm cho no bụng.
Thuận tiện nói: “Nô tài nghe người ta nói, sứ thần Hạ phái tới Tần cũng tới kinh đô rồi, được thu xếp ở quan dịch.”
Hắn nói còn cố ý thấp giọng, lo lắng: “Còn nữa, tới chính là Thái Tử điện hạ và Đường tướng quân.”
Đường tướng quân, cũng chính là Đường Nhai nhân vật chính công.
Việc này Lâm Diệu sớm biết.
“Vậy nên?” Cậu không đồng ý nói.
“Nô tài sợ Thái Tử điện hạ sẽ làm phiền ngài, từ trước đến nay hắn nhìn công tử không vừa mắt, ở Hạ cũng làm khó không ít, nhưng rõ ràng là công tử đính ước với Đường tướng quân trước.”
Lâm Diệu liếc mắt nhìn Thanh Dụ: “Đây là ở Tần, không phải ở Hạ. Ta là chủ, hắn là khách, ngươi cảm thấy hắn còn có thể bắt nạt ta sao?”
Cậu không ngu ngốc như pháo hôi.
Thanh Dụ lập tức giãn mặt ra: “Cũng đúng. Công tử hiện giờ đã là quý quân cao quý, dù Thái Tử điện hạ nhìn thấy ngài, cũng không thể xem nhẹ.”
Nhưng một lát sau, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại dè dặt nói: “Công tử, ta hỏi một câu ngài đừng trách.”
“Nói.”
Thanh Dụ cẩn thận hỏi: “Ngài hiện tại còn có những ý nghĩ đó về Đường tướng quân không?”
Lâm Diệu cảm thấy bất đắc dĩ, Thanh Dụ đang lo lắng cậu nhìn thấy Đường Nhai sẽ nhớ lại tình xưa?
Pháo hôi có thể thực sự có tình cảm với Đường Nhai, nhưng Lâm Diệu chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển với Đường Nhai.
Thanh Dụ thấy Lâm Diệu im lặng, vội vàng sốt ruột giải thích: “Công tử, ngài đừng nóng giận. Nô tài cũng là lo lắng cho ngài. Hiện giờ ngài thật vất vả có thể đứng vững ở Tần, nếu để bệ hạ biết ngài còn thích Đường tướng quân, dây dưa không rõ với Đường tướng quân thì…”
Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng khép hờ đã đột nhiên bị đá tung ra.
Tần Chí mặc hắc kim long bào, khí thế uy nghiêm mà nhìn xuống Lâm Diệu.
Vẻ mặt y trầm xuống, cả người đằng đằng sát khí, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Diệu.
Thanh Dụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ hãi quỳ xuống đất.
Trái tim Lâm Diệu đột nhiên đập thình thịch, bất đắc dĩ mà liếc xéo Thanh Dụ.
Sống đàng hoàng còn không tốt sao? Tự dưng nói chuyện của hai tên Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai làm gì?
Cậu dừng một chút nhìn về phía Tần Chí: “…… Bệ hạ, ta có thể giải thích.”