Sí Dã

Chương 49: Chương 49

Cô đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn Tề Kiêu lái xe rời đi, nếu như Nam Nhứ muốn bỏ trốn, người của Lận Văn Tu không khống chế được cô, nhưng cô không thể đi, cô đi rồi, chính là thừa nhận thân phận của Tề Kiêu.

Dù cho cô có phủ nhận thân phận của anh, chỉ cần một câu nói của Lận Văn Tu, tin đồn này lọt ra ngoài, cho dù là giả cũng sẽ không ai buông tha cho anh, huống hồ, đây là sự thật.

Đôi tay Nam Nhứ bám vào cửa sổ, lực đạo ngón tay nắm chặt đến nỗi biến thành màu trắng trong suốt.

Tề Kiêu lái xe ra ngoài, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh bên cửa sổ, anh mím chặt môi mỏng, tăng tốc xông ra ngoài.

“Ngư Phu, Nam Nhứ bị Lận Văn Tu khống chế rồi.” Anh vừa chạy ra là lập tức gọi điện thoại.

Ngư Phu trầm mặc, “Thân phận của cậu bị nhìn thấu rồi à?”

Tề Kiêu không tiếp lời của anh ta, bởi vì anh không chắc chắn, nhưng vẫn có thể ngầm cảm nhận được, “Lận Văn Tu muốn Thái Cách, phải còn sống.”

“Sẽ dẫn người đến ngay, sau khi có kết quả thẩm vấn rồi tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Tề Kiêu không biết Lận Văn Tu có ra tay với Nam Nhứ hay không, nhưng anh không dám cũng không thể có vui mừng dù chỉ một chút, thứ anh đặt cược là tính mạng, chứ nếu là Nam Nhứ, anh không dám đặt cược.

Trong đêm, Thái Cách được dẫn đến khu quản lý của bên ta, anh ta được bố trí trong phòng thẩm vấn kín đáo.

Đã có người thẩm vấn trước rồi, nhưng Thái Cách vẫn luôn ngậm chặt miệng không nói lời nào, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, anh ta vẫn là không nói gì cả.

Sau đó, cánh cửa mở ra, có một người đàn ông trung niên mặc quân trang bước vào, sống lưng thẳng tắp, sải bước chân vững vàng, quân hàm và ngôi sao trên vai tỏa ra ánh sáng chói mắt, đó là thứ tượng trưng cho uy nghiêm.

Người đến ngồi trên chiếc ghế ở đối diện ông ta, “Có biết tại sao anh lại ở đây không?”

Thái Cách không nói chuyện.

“Tướng quân là ai?”

Thái Cách nhắm mắt lại, không nghe không thấy không nói chuyện.

“Anh cho rằng cứ như thế sẽ có thể tránh thoát sao? Anh bỏ trốn ra ngoài là vì muốn giữ mạng, anh có thể sống được bao lâu, quyết định bởi tướng quân có buông tha cho anh hay không, anh tưởng rằng người đó sẽ buông tha cho anh sao?”

Thái Cách mở mắt ra, bật cười, nói một câu tiếng Miến Điện, người bên cạnh phiên dịch, anh ta nói là, “Chuyện của tao, không cần mày nhọc tâm.”

“Anh có biết tối nay có bao nhiêu người qua đường đang vây bắt anh không?”

“Có hai phe muốn bắt được anh, còn có một phe, cũng chính là phe thuộc quyền của anh, tướng quân, thứ người đó muốn chính là mạng của anh, anh chỉ có thẳng thắn mới có con đường sống.”

Thái Cách nhìn ra được chuyện có hai phe bắt mình, nhưng đều không muốn mạng của anh ta, mà một phe khác, cũng chính là tướng quân tốn công tốn sức muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, muốn biến anh ta thành Miêu Luân đàn emi mà xử lý.

Nhưng anh ta không giống thế, tướng quân đã từng cứu anh ta, cho dù lúc này truy bắt anh ta, anh ta cũng nhớ đến ơn nghĩa lúc trước.

Anh ta bị bắt đến phe quân đội, anh ta biết một điều, những người này sẽ không giết anh ta.

Thái Cách nhìn chuẩn điểm này, bèn không chút sợ hãi, anh ta nói: “Tôi không biết gì hết, tôi không biết các người đang nói gì, các người muốn lấy tội danh buôn bán vũ khí đạn dược mà bắt tôi thì phải bàn giao đến tòa án quốc tế, các người không định đoạt được đâu.”

Người đàn ông trung niên bất lực bật cười, lắc lắc đầu.

Ông ấy đứng lên đi ra ngoài, Thái Cách cười lớn, “Mày giết tao đi, giết tao rồi các người sẽ vi phạm luật pháp quốc tế, không dám đúng không, ha ha ha ha.”

Người phiên dịch dịch nguyên văn lại, người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, đi ra khỏi cửa lớn phòng thẩm vấn.

“Tắt đèn, sau đó lộ tin tức ra ngoài, trời vừa sáng thì ném người ra ngoài, trông chừng cho kỹ.” Người đàn ông trung niên dặn dò xong, xoay người rời đi.

Đèn của phòng thẩm vấn tức khắc tối sầm đi, trong phòng thẩm vấn kín không lọt gió, tối mù đến nỗi duỗi tay không thấy được năm ngón, không có cửa sổ, không có ánh đèn, tối tăm đáng sợ.

Thái Cách nhắm mắt lại một hồi, lúc mở mắt lên lại, vẫn tối mịt không chút tiêu cự, tăm tối không có một tia ánh sáng.

Anh ta ban đầu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, qua một lúc sau, tiếng chửi rủa của Thái Cách vang lên, cáu kỉnh chửi đổng, “Mẹ nó, đừng chơi chiêu này với ông.”

Tiếng chửi rủa của ông ta không ngừng truyền ra ngoài, nhưng vẫn không ai để ý đến ông ta, mắng chửi hồi lâu, ông ta điên cuồng gào thét: “Đến đây đi, giết tao đi, đến đây đi, đến đây đi…”

Không ai đến bật đèn cho anh ta, trong phòng thẩm vấn tối mù, Thái Cách giãy giụa khiến còng tay vang lên tiếng leng keng, đôi tay đập lên mặt bàn vang tiếng ầm ầm.

Trong phòng kín tối tăm, con người sẽ trở nên kinh sợ bất an, người thường khó mà chịu đựng được, dưới sự áp lực nặng của hai mặt sinh lý và tâm lý, tiếng hít thở thô nặng trở nên vô cùng rõ ràng trong căn phòng thẩm vấn kín không lọt gió, Thái Cách cuối cùng từ bỏ, “Tôi nói, tôi nói, mở đèn…”

Tạch một tiếng, ánh đèn tức khắc bừng sáng, Thái Cách toét miệng điên cuồng cười lớn.

Cửa bị mở ra, một người đàn ông mặc quân trang tiến vào, trên đầu Thái Cách toát ra từng giọt mồ hôi lớn, nhưng ánh mắt vô cùng giảo hoạt, chẳng hề có chút hối lỗi nào.

Người đàn ông nói với ông ta: “Nói đi.”

“Nói cái gì? Tao bảo mày mở đèn, mẹ nó mày nghe lời thật kìa.”

Người đàn ông nhíu mày, “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, cái kết của phản kháng sẽ chỉ khiến anh dâng mạng.”

“Dâng mạng, mày dám sao? Giết tao đi? Đến đây đi, đến đây đi.”

Thái Cách trông như một kẻ điên, ngoan liệt, tối tăm, nham hiểm, điên cuồng.

Trong thế giới pháp chế, bọn họ coi thường pháp luật, chỉ cần không lấy ra được chứng cứ thì bọn họ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, làm nghề kinh doanh vũ khí đạn dược ngang ngược hại người.

Thái Cách chỉ là người có liên quan trong việc này, vị tướng quân kia mới là mục tiêu chính của bọn họ, người đàn ông không để ý đến Thái Cách nữa, ánh đèn tức khắc tắt đi, lúc đóng cửa ra ngoài, nghe thấy trong phòng tiếng chửi rủa của Thái Cách không ngừng lọt vào tai.

Ngoài phòng, trời sáng lờ mờ, ánh sao tắt đi làm lộ ra bầu trời màu trắng xám, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, hai người cầm súng tiến lên trước, áp giải Thái Cách đi ra ngoài.

Ra khỏi đại viện phòng bị nghiêm ngặt, cửa lớn mở ra, Thái Cách bị đẩy ra ngoài.

Mà lúc này, ở nơi không xa ngoài cửa đã có nhiều phe cầm súng mai phục.

Có đội ngũ phe ta, có người của tướng quân, còn có, Tề Kiêu đã thông báo cho Lận Văn Tu nên người của anh ta cũng đã đến nơi.

Thái Cách vừa ra ngoài, chưa đi được vài bước, tiếng súng liền vang lên, súng đạn dày đặc rơi xuống, Thái Cách bỏ chạy đến sau cột đá nấp đi, vừa mắng chửi vừa lách người chạy trốn.

Nhưng một mình anh ta làm sao chạy thoát được những kẻ truy kích kia.

Anh ta biết, thả anh ta ra ngoài chính là đẩy anh ta vào dưới họng súng.

A Cát bị thương, Lận Văn Tu phái thêm A Uy và Lị Á, bốn người cùng nhau xuất phát.

Anh ta ngồi trong trang viên số 10 Mộc Lạp, Nam Nhứ ngồi ngay đối diện anh ta, Nam Nhứ biết, Lận Văn Tu điều động mấy người vệ sĩ đắc lực nhất đi hết do vốn anh ta không sợ cô bỏ trốn, bởi vì biết rõ cô sẽ không làm thế, cô không thể, trong tay anh ta nắm giữ bí mật của Tề Kiêu, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà một bên khác, súng đạn dày đặc nhắm bắn vào Thái Cách, ông ta được đội ngũ phe ta âm thầm bảo vệ, Thái Cách là nhân chứng có lợi nhất trong đường dây này, không thể để ông ta thật sự có sơ suất, thả ông ta ra ngoài là muốn để ông ta hiểu rõ, tướng quân sẽ không giữ lại ông ta, chỉ muốn mạng của ông ta.

Thái Cách điên cuồng trốn chạy, viên đạn bắn trúng chân của ông ta, ông ta lảo đảo, gào thét lê cái chân bị thương chạy về phía trước.

A Uy biết có đội ngũ nhiều phe đang âm thầm ngăn chặn, anh ta bảo đồng đội đánh úp, dẫn theo hai người đi bắt Thái Cách.

Thái Cách gần như sắp rơi vào trong tay A Uy, bỗng viên đạn bay đến, hai người đàn em mà A Uy dẫn theo bị trúng đạn gục xuống, anh ta tránh né kịp thời, may mắn thoát nạn.

Tề Kiêu ngồi trong xe đậu cách đó khá xa, tận mắt trông chừng phương hướng của Thái Cách, Thái Cách lại lần nữa trúng đạn, trực tiếp ngã gục xuống đất, không bò dậy nổi.

Súng đạn của đội ngũ bên ta và người của tướng quân giao nhau, có một chiếc xe xông đến, chiếc xe dừng ở bên cạnh người vừa ngã gục xuống đường, cửa xe mở ra, một cánh tay duỗi ra ngoài, trực tiếp kéo người kia lên lôi vào trong xe.

Thái Cách ăn bốn phát đạn vào chân và thân người, được chiếc xe khẩn cấp kéo vào bệnh viện.

Tề Kiêu đi theo chiếc xe, đến khi Thái Cách phẫu thuật xong, sau khi tỉnh lại, đội ngũ bên ta đi vào, “Anh thay người cất giữ bí mật, đổi lại được gì đây?”

Thái Cách không nói chuyện, sắc mặt trầm trọng đến dọa người.

“Hiện tại anh thoát khỏi phạm vi của chúng tôi, chỉ có một kết cục chính là chết.”

“Các người cố ý.” Thái Cách nói.

Người đó cười cười, “Phải, để anh nhìn rõ, anh chỉ có phối hợp mới có một con đường sống.”

Thái Cách biết rõ bọn họ cố ý thiết lập thế cục, nhưng không nói được một câu phản bác nào, “Tôi đấu không lại các người.”

“Anh sai rồi, chúng tôi là đang bảo vệ sự an toàn của anh, anh phải làm rõ điểm này, chỉ có tin tôi, anh mới có thể sống.”

“Sống sót, cả đời ở trong ngục tù, cái này so với chết có gì khác nhau sao?” Loại người như bọn họ đây, vong mạng thiên nhai đã quen rồi, mất đi tự do cả đời đồng nghĩa với cái chết.

“Nếu như hiện tại tôi thả ra tin đồn, nói anh đã nhận tội, anh cảm thấy người đó sẽ giữ lại mạng cho anh ư? Không, người đó sẽ bắt anh, anh sẽ chỉ sống không bằng chết.

Thủ đoạn của bọn họ thế nào, anh biết rõ hơn chúng tôi.”

Câu nói này khiến đôi mắt Thái Cách co rút, người đàn ông biết anh ta đang dao động, không ai hiểu rõ hơn bọn họ, những thủ đoạn giày vò kia không phải người bình thường có thể chịu đựng được, không ai không run sợ.

Mười phút sau, người đàn ông bước ra, nhanh chóng sắp xếp bước hành động tiếp theo.

Ngư Phu gọi điện thoại cho Tề Kiêu, thông báo việc của anh ta đã xử lý ổn thỏa, bảo anh có thể tiết lộ tin tức cho Lận Văn Tu.

Tề Kiêu gọi điện thoại cho Lận Văn Tu: “Anh Lận, Thái Cách bị thương nặng, ở bệnh viện Tắc Tạp phòng bệnh số 4, tôi giúp anh đánh lạc hướng người khác, qua đêm nay, tôi cũng bất lực.”

“Cậu Kiêu, tôi có thể tin cậu không?”

“Anh Lận, tôi có thể tin anh không?”

Lận Văn Tu bật cười, Tề Kiêu cũng bật cười, nói, “Tôi tiếp ứng anh.”

Không đến nửa tiếng đồng hồ, Lận Văn Tu xuất hiện, Tề Kiêu giúp anh ta “đánh lạc hướng” người khác.

Lận Văn Tu đi vào phòng bệnh số 4.

Thái Cách mở mắt ra, nhìn thấy là anh ta, ông ta toét miệng cười khóe miệng lộ ra vẻ khát máu, “Quả nhiên có liên quan đến mày.”

“Anh biết tôi đến đây để hỏi anh cái gì, nói đi.”

“Mày và bọn họ không phải cùng một chiến tuyến?” Sau khi Thái Cách bị tướng quân bắt giữ, anh ta vẫn luôn cho rằng Lận Văn Tu là người của phe quân đội.

Lận Văn Tu không đáp lại sự nghi hoặc của anh ta, “Nói đi, tướng quân là ai.”

Thái Cách cười lạnh, “Mày không phải, thế thì còn ai?”

“Anh không nên hỏi những điều này, đừng phản kháng vô ích nữa.”

“Mày có thể cứu tao ra ngoài không? Mày có thể giữ mạng cho tao không?”

“Đừng có nói điều kiện với tôi.” Ngữ khí của anh ta vô cùng trầm, tay đặt trên ống thở oxy, phần ngực Thái Cách trúng đạn, phải đeo ống thở oxy, anh ta vừa bóp vào ống thở, Thái Cách liền cảm thấy phần ngực đau đớn như nứt lìa.

……

Tề Kiêu cho người dẫn dụ đi hai người canh gác trong số những người được Lận Văn Tu an bài ở trước cửa, Nam Nhứ trông thấy anh trong góc tối, cô nhìn anh lắc đầu.

Tề Kiêu vẫn đang ngoắc tay, ra hiệu bảo cô đi qua, Nam Nhứ nói với người đi bên cạnh rằng mình đến nhà vệ sinh, rồi nhanh chóng chạy về hướng Tề Kiêu.

Nam Nhứ nhanh chân bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Mau đi đi, nguy hiểm.”

“Em đi với anh.” Anh kéo cô đi vào một góc khuất hoang vắng.

Tề Kiêu trước đó đã đoán ra được, “Thái Cách nhận tội rồi, án vũ khí đạn dược sắp hạ màn.”

“Em đi rồi, anh phải làm sao đây?”

“Rời khỏi đây rồi nói tiếp.”

Tề Kiêu kéo lấy Nam Nhứ, vội chạy xuống cầu thang.

Nam Nhứ vẫn đang lo lắng, “Lỡ như anh ta thả tin tức này ra ngoài thì anh sẽ không còn đường lui nữa đâu.”

“Anh đoán anh ta sẽ không làm thế.”

Nam Nhứ ngây người, “Tại sao chứ?”

Tề Kiêu đẩy cô lên xe, tự mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe tăng tốc chạy ra ngoài, anh vừa lái xe, vừa nói, “Anh phân tích, vai trò của Lận Văn Tu trong chuyên án vũ khí đạn dược này, là người bị hại.”

Nam Nhứ bị tin tức này làm cho chấn kinh, nhưng phân tích của anh cũng không phải không có lý, Lận Văn Tu vẫn luôn đang tìm người, nhưng không giết, người anh ta muốn điều tra chính là đại ca của Thái Cách, nếu như anh ta là chủ mưu trong chuyên án vũ khí đạn dược này, anh ta không cần nhọc lòng khổ tấm như thế, trực tiếp chơi chết tên tướng quân kia thì tất cả đầu mối sẽ liền đứt đoạn ngay.

“Em hy vọng suy đoán của anh là chính xác.”

Nam Nhứ rời khỏi phạm vi khống chế của Lận Văn Tu, trái tim treo lên cao của anh cuối cùng cũng có thể buông xuống, Tề Kiêu chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như thế này, anh cười cười, “Anh cũng hy vọng.”

“Nếu như Lận Văn Tu là người bị hại, em ở bên cạnh anh ta sẽ không có nguy hiểm, còn có thể tiếp tục thăm dò hành động tiếp theo của anh ta.”

“Em có chắc anh ta sẽ không giết em không? Cho dù không phải án vũ khí đạn dược, anh ta cũng có liên hệ mật thiết với sự việc lần này, bên anh ta không an toàn.”

Nam Nhứ gật đầu, đồng ý lời nói của anh.

“An toàn là quan trọng nhất, hôm nay anh vẫn luôn suy nghĩ nguồn gốc ngọn ngành của toàn bộ sự việc lần này, anh cược một ván, cược anh ta sẽ không xuống tay với anh, anh đã từng nói, mạng anh cứng, ông trời không lấy đâu.”

Nam Nhứ thấy anh vẫn đang cười, cô nắm lại tay của anh, cười cười gật đầu, “Em tin anh.”.