Sí Dã

Chương 9

Nam Nhứ nhìn sang người bên cạnh, sống lưng của Tề Kiêu thẳng tắp, góc nghiêng của anh bị bao trùm trong bóng tối, dưới sống mũi cao ngất, môi mỏng mím lại thành một đường, nét lạnh lẽo trong đôi mắt tựa như mưa bão phần phật trong ngày đông, dập tắt một chút hơi ấm cuối cùng. Cô đoán không ra anh đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đã diễn màn kịch vừa nãy bằng sự dày công tôi luyện của mình, nhưng không hề tự nguyện.

Tiếp xúc trong thời gian qua, anh từng cứu cô, giúp cô, hơn nữa còn là ô dù của cô, nhưng anh là người như thế nào? Cô không dám suy đoán quá nhiều, bởi vì chỉ cần bất cẩn một tí thì sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, bị bắt đến đây đã nửa tháng, cô đã thăm dò được hoàn cảnh ở bên này, nhưng cô không được tự do, rất khó để ra ngoài. Chuyện Tề Kiêu dẫn cô ra ngoài đúng thật đã nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cơ hội khó tìm, cô chỉ có thể chờ đợi.

Chiếc xe dừng trước một sòng bạc, trước cửa đã có người đứng đợi, cửa sổ xe hạ xuống, có người tiến đến gọi một tiếng cậu Kiêu, sau đó sau khi đưa sổ sách trong tay cho cậu Kiêu rồi chiếc xe liền rời đi.

Trên đường trở về núi, đi qua mấy sòng bạc đều có người đến nói với Tề Kiêu vài việc, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tề Kiêu, đều giản lược súc tích nói lẹ cho xong.

Trên đường gặp phải chiếc xe của Địch Tạp ở phía trước, chiếc xe đi không nhanh nên khi xe của bọn cô lướt qua, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được Địch Tạp và người phụ nữ ở trong xe đang làm chuyện gì đó, Nam Nhứ vội vã thu hồi tầm mắt, cay mắt quá.

Chiếc xe băng băng lướt qua, đột nhiên người ở bên cạnh cúi người áp sát đến, dọa cô một phen, thân thể cô lùi về sau mang chút cảnh giác nhìn lấy anh.

Tề Kiêu lùi đi vẻ lạnh lẽo, trong đôi mắt có chút dáng vẻ trêu đùa, “Chưa thấy qua à?”

Khóe miệng Nam Nhứ giật giật, “Aoi-sensei* xinh đẹp thật đấy.”

*Aoi: có nghĩa là “màu xanh” (碧) – Dành đặt tên cho cả nam và nữ. sensei: Nghĩa ở đây là cô giáo, thấy giáo, tiên sinh… Nghĩa từ này ở đây giống như “cô giáo Lan” ở Việt Nam

“Ồ, cũng xem như có chút kiến thức.” Anh cười cười trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó lại tựa như nhớ ra gì đó, đột nhiên lại lần nữa áp sát vào cô, “Thật sự nhìn không ra, với tính cách này của cô cũng có thể xem những thứ đó, chắc không phải phá tường lửa của người khác rồi lén lút xem đó chứ.”

“Tôi không có thiếu chuyên nghiệp đến thế.” Kỹ thuật của cô không phải dùng vào mấy việc này.

“Chuyên nghiệp?” Anh liếm liếm môi dưới, ánh mắt sắc bén đột nhiên hơi híp lại, môi dán sát bên tai cô, ám muội mà nói, “Tối nay thử một chút, xem xem rốt cuộc cô có chuyên nghiệp hay không.”

Nam Nhứ trừng mắt liếc anh một cái, không thèm để ý đến khuôn mặt cười đột biến của anh nữa.

Về đến nhà của Tề Kiêu, Ngọc  n chạy ra đón: “Cậu Kiêu quay về rồi, chị Nam Nhứ, Kim Cương hôm nay cứ kêu gào mãi, nó trở nên rất nóng nảy.”

“Sao thế?”

“Không biết nữa.” Ngọc  n nói xong, đi theo phía sau Nam Nhứ nhanh bước lên lầu, Tề Kiêu đi ở đầu tiên, đẩy cửa ra, á, nền đất bừa bộn, Kim Cương phình phịch đôi cánh bay khắp nơi.

Nam Nhứ vội vã tiến lên trước, “Mày phát điên gì thế, bị gì vậy?” Tựa như Kim Cương có thể nghe hiểu lời của cô vậy, song Kim Cương không nói gì mà là phát ra tiếng kêu giòn giã, phình phịch đôi cánh bay về lại xà ngang đứng yên.

Tề Kiêu đen mặt, uy hiếp nói, “Mày còn nổi điên nữa, tao bắn một phát vỡ đầu chim của mày.”

Có lẽ là cảm nhận thấy nguy hiểm, Kim Cương đột nhiên rụt đôi cánh lại, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Nhứ, nhìn mãi nhìn mãi rồi nói: “Cậu Kiêu, cậu Kiêu…”

Mặt Tề Kiêu càng đen hơn nữa, Nam Nhứ lộ ra một nụ cười nhạt, Kim Cương nhận ra cô, còn xem cô là cậu Kiêu nữa.

Ngọc  n nói: “Kim Cương cứ kêu mãi, sau đó gọi cậu Kiêu, có phải bởi vì chị Nam Nhứ không có ở đây nên nó nhớ chị rồi không.”

Sau khi mọi người vào phòng, Kim Cương cũng không còn quậy nữa, “Có lẽ là thế, chú chim này cũng thật dính người.”

Nam Nhứ nói với Kim Cương, sau đó chỉ về phía Tề Kiêu, “Đây mới là cậu Kiêu, không phải tao.”

Kim Cương không thèm để ý mà chỉ nhìn cô kêu cậu Kiêu, có lẽ là thiên tính của động vật, sống cùng với ai lâu rồi thì sẽ nhận người đó làm chủ, nó là vật cưng của Tề Kiêu, nhưng vẫn luôn do Nam Nhứ nuôi, bầu bạn mỗi ngày.

Ngọc  n thấy Kim Cương không còn nổi điên, bắt đầu thu dọn phòng ốc, Tề Kiêu cầm lấy một bộ đồ sạch sẽ đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi Nam Nhứ quay lại, Kim Cương quả thực yên tĩnh hơn, Ngọc  n thu dọn sạch sẽ phòng ốc xong thì đi xuống lầu.

Cô ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ, rất nhanh Tề Kiêu đã trở ra, hơi nước khắp người, tóc ướt nhẹp rỏ nước xuống giữa cổ, giọt nước chảy dọc theo hai má của anh.

Nam Nhứ đứng dậy nhường lại chỗ ngồi cho anh, anh bình thường thích ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài như có điều suy tư.

Anh vừa châm một điếu thuốc, bộ đàm liền vang lên, bên trong phát ra một đống câu từ cô nghe không hiểu, Tề Kiêu cầm theo một chiếc áo khoác sạch sẽ xuống lầu.

Nam Nhứ nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên, ánh mắt nhìn theo chiếc xe của Tề Kiêu càng chạy càng xa, cho đến khi biến mất cô mới dời tầm mắt đi.

Ban đêm, rừng núi vô cùng yên tĩnh, tiếng tranh cãi ầm ĩ đột nhiên truyền đến, cô vội vã trở mình xuống giường đi đến bên cửa sổ. Là Địch Tạp đang ở ngoài cửa dùng súng chỉ vào một chàng trai canh gác, từng bước từng bước ép bức người nọ đi vào trong.

Địch Tạp đến đây làm gì, Tề Kiêu cũng đâu có ở đây. Nhưng nhìn khí thế hung hãn này, cô gắt gao nhíu chặt mày.

Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của Ngọc  n, “Cậu Địch, cậu Kiêu không có ở đây.”

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Nam Nhứ nói thầm không ổn, Địch Tạp lên đây không phải là nằm vào cô đó chứ.

Muốn giết cô, hay là muốn bắt cô làm gì đó.

Có tiếng đẩy cửa từ bên ngoài, gian phòng của Tề Kiêu không có khóa, Địch Tạp trực tiếp xông thẳng vào.

Nam Nhứ tự biết mình tránh không khỏi, cô đứng bên cửa sổ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ phòng bị. Địch Tạp nhìn cô lộ ra nụ cười khiến cô buồn nôn, “Đi theo tôi, ông Liêu muốn gặp cô.”

“Có thật là ông Liêu muốn gặp tôi không?”

Địch Tạp tự biết thân thủ của cô lợi hại, cũng không lấy cứng chọi cứng với cô. Gã không muốn mang về một người phụ nữ nửa sống nửa chết, thế thì chẳng thú vị tí nào, “Nếu không ai lại có mặt mũi lớn đến thế, có thể khiến tôi đích thân đến đây chứ.”

Súng của Địch Tạp nhắm vào cô, sau lưng còn có tận mấy người, cô tự biết nơi này không phải địa điểm thích hợp nhất, “Được.”

Cô đi ra ngoài, Ngọc  n túm lấy cô, “Chị Nam Nhứ, không thể đi, cậu Kiêu không ở đây, chị không được đi đâu cả.”

Ngọc  n có lòng tốt, tên chó điên Địch Tạp này bắt Nam Nhứ thì hậu quả sẽ tồi tệ nhất, cô ấy không muốn Nam Nhứ xảy ra chuyện, Địch Tạp là kẻ điên, không phải người.

“Không sao, em ở đây đừng ra ngoài.”

Địch Tạp thấy cô nghe lời như thế thì tự phụ mắc khẩu súng vào giữa eo, ngông nghênh đi sau lưng Nam Nhứ, vừa xuống đại sảnh, sau khi ánh mắt của Nam Nhứ lần tìm, cô liền đi đến trước bàn, lưng tựa vào cạnh bàn nhìn Địch Tạp. “Cậu Địch, cậu Kiêu không ở đây, anh ấy đã nói, không có sự cho phép của anh ấy tôi không được rời khỏi nơi này nửa bước, nếu không mạng tôi khó giữ.”

“Ông Liêu muốn gặp cô, cho dù nó có ở đây thì cũng không dám nói một chữ không.”

Người bên cạnh không dám lên tiếng, họ đều biết Địch Tạp là kẻ điên, ai dám nhiều lời thì đợi đó ăn súng đi. Bọn họ đều nhát gan, sợ chết, thực ra có ai mà không sợ chết, có ai muốn chết đâu chứ.

Nam Nhứ cũng không muốn chết, “Tôi quả thực không thể rời đi, cậu Kiêu không hạ lệnh, tôi không dám làm xằng bậy.”

Nam Nhứ là một người phụ nữ hiểu chuyện đến mức rất giỏi xem xét tình thế, cứng chọi với cứng chỉ khiến cô chịu thiệt, trước mắt có thể kéo dài được đến đây hay đến đó. Hơn nữa lúc này đối mặt với Địch Tạp, dự định xấu nhất chính là liều mạng.

Địch Tạp ra hiệu cho người ở bên cạnh, có vài người tiến đến muốn bắt lấy cô, thân hình Nam Nhứ chợt cử động tránh đi.

Địch Tạp đang chửi mắng đàn em đều là rác rưởi, cô tiến về phía trước vài bước tay đã duỗi qua đó, năm ngón tay Nam Nhứ tạo thế móng vuốt, lúc Địch Tạp không kịp phản ứng lại, đã bị cô khóa chặt cổ tay, con dao ngắn không biết cô lấy từ đâu ra, lúc này đang kề lên cổ của Địch Tạp.