Sĩ Quan Đàm Thâm Yêu

Chương 22

22.

Cuối cùng Đàm Ngộ cũng được nghỉ rồi!

Anh đề nghị hôm đó đưa tôi đi quán bar lần trước chơi, gọi một cách hoa mỹ là thả lỏng thể xác và tinh thần.

Khi tôi lấy chiếc váy ngắn cũn cỡn và áo hai dây ra, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, e hèm, xin hãy quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi.

Anh cầm lấy quần áo của tôi, “Mặc như vậy không an toàn, em không nghe lời anh.”

“Nhưng mà lần này có anh đi cùng mà. Mặc như vậy mới có bầu không khí? Được không?” Tôi cao giọng, lắc cánh tay anh.

“Không tốt.” Anh nuốt nước bọt, vẫn lạnh lùng từ chối.

Được rồi, anh không dao động.

Cuối cùng thì nói như thế nào nhỉ, hôm nay tôi ăn mặc như một học sinh nữ ngoan ngoãn trong sáng.

Nhưng có phần bất ngờ là hôm nay trong quán bar có rất nhiều người, có thể nói là sôi nổi, nhưng lại khác hẳn mọi khi.

Mọi người trên sàn nhảy không dẩy đầm mạnh mẽ như mọi khi mà là những điệu nhảy chậm rãi.

Nhạc nền cũng không quá lớn, thay vào đó là nhạc nhẹ thư giãn, nói tóm lại là môi trường bỗng trở nên thanh lịch.

Tôi tự học khiêu vũ ngay trong quán bar, thấy hơi mệt bèn ngồi ở quầy bar để nghỉ ngơi.

Đàm Ngộ đi vệ sinh vẫn chưa về.

Bỗng nhiên ánh đèn tối sầm, khi sáng lên một lần nữa, Đàm Ngộ đã xuất hiện trước mặt tôi.

Ánh đèn hắt vào gương mặt anh, trong ánh mắt anh đầy vẻ dịu dàng.

Anh từ từ quỳ một gối xuống trước mặt tôi, “Nhĩ Nhĩ, gả cho anh nhé?” Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ phía sau lưng, bên trong là một chiếc nhẫn.

Xung quanh bỗng trở nên sôi động.

“Chị dâu, mau trả lời anh ấy đi.” Bên cạnh bỗng có hai người xuất hiện, là Chu Viêm và Lưu Dịch?

Tôi hơi bối rối, “Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi mà?”

“Muốn cho em cảm giác nghi thức.” Anh cười.

“Về phương diện này có thể anh hơi vụng về, hy vọng em sẽ vui.”

“Ở bên cạnh em thật sự khiến anh thoải mái và hạnh phúc. Làm cảnh sát rất mệt, nhưng khi nghĩ em đang ở nhà đợi anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”

“Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng muốn yêu em thật lâu, ở bên cạnh em thật lâu, thật lâu.”

“Được chứ?”

Giờ phút này Đàm Ngộ chính là người dịu dàng nhất.

Khóe mắt tôi cay cay, vươn tay ra, “Được.”

Đàm Ngộ đeo nhẫn vào cho tôi, tôi giang tay ra, “Ôm em đi.”

Mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi, tiếng vỗ tay vang lên.

Tôi nghe thấy Đàm Ngộ thì thầm, “Bọn họ là đồng nghiệp và bạn bè của anh.”

Tôi đã hiểu rồi, Đàm Ngộ cầu hôn tôi ở quán bar dưới sự theo dõi của rất nhiều cảnh sát, đúng là chu đáo.

Trên đường về, tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, trong một khoảnh khắc đã nghĩ đây là chiếc còng tay.

“Sao em giống như phạm nhân đang bị còng tay thế nhỉ.” Tôi giơ tay ra.

Đàm Ngộ vươn tay gõ nhẹ đầu tôi, “Ừ, bị anh bắt rồi.”

“Này, anh có tin em hủy hôn không.” Tôi định dọa anh.

“Anh có giấy kết hôn.”

“……”

Hừ! Tính sai rồi!