Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 45: Người Này Cùng Chó Không Được Vào

Được mệnh danh là thẻ xanh của ngân hàng Thần Châu, cùng Thẩm Lãng tồn tại vô vàn mối quan hệ.

Thẻ của Thẩm Lãng là màu xanh, đây là một trong số những lễ vật do Thẩm gia lão gia tử đưa cho Thẩm Lãng lúc hắn sinh ra.

Sở dĩ thẻ này so với thẻ vàng đen ICBC Express Centurion lợi hại hơn, là bởi vì nó được sản xuất tại bản quốc.

Có được thẻ này, ở đất Hoa Hạ sẽ vô cùng thuận lợi.

Thẻ vàng đen làm được, thẻ xanh này cũng có thể làm được, những việc thẻ vàng đen không làm được, thẻ xanh đều có thể làm được.

Thẻ này không chỉ đơn giản dùng để thanh toán, người cầm thẻ này đi máy bay sẽ được ngồi khoang tư nhân hạng nhất, cùng với phục vụ cao cấp nhất, đãi ngộ khách sạn tốt nhất, dịch vụ hỗ trợ du lịch cá nhân, vé VIP xem buổi biểu diễn, và ngân hàng tư nhân phục vụ 24/24.

Ví dụ như ngươi muốn xem buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân lại không có vé, chuyện nhỏ, chỉ cần đem theo thẻ xanh này là được, còn có thể đưa ra yêu cầu cưỡng chế Châu Kiệt Luân chụp ảnh chung.

Còn có thể khiến người giữ thẻ thoải mái leo lên tầng lớp thượng lưu, tham gia các câu lạc bộ xa hoa, mở rộng mối quan hệ xã giao.

Còn như ngươi muốn cùng Jack Ma gặp mặt ăn bữa cơm, cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thẻ này ngươi có thể thoải mái lấy được cơ hội đó.

Mấy chuyện này, thẻ vàng đen kia còn lâu mới làm được.

Người giữ thẻ muốn lên trời xuống biển, miễn là những việc mà con người có thể làm được, đều có thể thành hiện thực.

Sự xuất hiện của thẻ xanh, khiến cho nữ nhân viên cửa hàng chấn động, bởi vì cô không nhìn được số tiền trong đó.

Loại thẻ thần không còn được sản xuất này, người thường căn bản không thể tiếp xúc, chỉ còn lưu truyền bí mật trong phạm vi giới thượng lưu mà thôi.

Kỳ thật Thẩm Lãng có không ít bảo bối, bao gồm cả thứ hắn đang đeo trên cổ, chỉ là hắn lười khoe khoang, miễn cho bị người khác hoài nghi thân phận.

Sở dĩ hiện tại lấy nó ra, là vì biết chắc nữ nhân viên này không biết xem hàng, không có gì phải lo lắng.

Chỉ cần có tiền trả là được rồi, đỡ phải khiến chi nhánh ngân hàng Thần Châu thanh toán đường dài, tiết kiệm không ít sức lực.

"Cô không cần biết đây là thẻ gì, có đủ tiền, toàn bộ túi trong cửa hàng các người, nâng giá thêm 10 triệu, tôi mua hết!"

Gương mặt Thẩm Lãng tràn ngập thoải mái cùng tùy ý,

Loại thích ý này, không phải thứ có thể giả bộ được.

Lúc này, nữ nhân viên cửa hàng nheo mắt, tràn đầy nghi hoặc.

Ngay lúc cô đang hốt hoảng, Thẩm Lãng đã cầm thẻ xanh đưa cho một nhân viên khác quẹt.

Một màn tiếp theo, người nhân viên kia, kích động giơ thẻ xanh lên, mừng đến bật khóc!

Tuy rằng cô không hiểu thẻ đó là thẻ gì, nhưng ôi mẹ ơi đây đúng thật là chuyện tốt, quẹt một lần là 13 triệu!

Tính sơ qua tiền hoa hồng, là 13 vạn!

Người làm công một tháng bất quá chỉ có 5000 khối, số tiền đó tương đương với hai năm tiền lương của cô nha!

Ai nói sẽ không có bánh từ trên trời rơi xuống? Chỉ cần bản thân nhiệt tình đối đãi khách hàng, nói không chừng ngày nào đó bánh sẽ tự rớt trúng.

"Trời ơi! Cảm ơn ông chủ! Đừng nói gì cả, mau dập đầu với ông chủ đi!"

Dứt lời, nữ nhân viên cửa hàng liền nằm sấp xuống, dập đầu một cái thật vang.

"Cái đệt! Không đến mức vậy chứ!"

Thẩm Lãng đầu đầy hắc tuyến, chút tiền mà thôi, vung tay một cái, liền nhận được một cái dập đầu như vậy.

Mà nữ nhân viên cửa hàng vẫn như cũ khó nén kích động, tiền hoa hồng hơn 10 vạn, đối với một cửa hàng nhỏ có ý nghĩa như thế nào.

Hai năm tiền lương, một khi đến tay, nhặt tiền bất quá cũng chỉ thế này thôi!

Thẩm Lãng cũng không dùng tiền tài chà đạp tôn nghiêm của người khác, nhưng là do đối phương chủ động, vậy thì chịu thôi.

Phất tay một cái, Thẩm Lãng cũng không nói gì, lấy thẻ xanh lại, im lặng chờ nhân viên cửa hàng gói mấy cái túi Hermes.

Mà lúc này, nữ nhân viên lúc nãy chửi bới Thẩm Lãng, đang vô cùng hối hận!

Mặt tối sầm, cúi xuống, tức đến phát khóc.

Tiền đưa đến cửa cũng không muốn, thật sự là muốn mạng mà, ngày kiếm hơn 10 vạn, loại may mắn này sẽ không có lần sau, bỏ lỡ chính là cả đời!

Lại nhìn sang Thẩm Lãng, sau khi trả tiền, cũng không có ác ý gây khó dễ cô, càng khiến cô thêm hối hận cùng tự trách.

Cô rốt cục hiểu được, này căn bản không phải người cùng thế giới, ở trong mắt đối phương, cô chỉ là con kiến nhỏ tùy tiện đưa tay là có thể bóp chết!

Lúc sau, Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cầm túi Hermes rời đi, tiếp tục đi dạo trên phố Bình An.

Mới ra khỏi cửa hàng vài bước, môi Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ động, muốn nói lại thôi.

"Nhuyễn, tôi biết cậu đang tò mò chuyện gì, thẻ xanh kia, là bạn tôi cho tôi mượn dùng, kỳ thật tôi cũng không biết đó là thẻ gì.

" Thẩm Lãng giải thích.

"Nhất định rất quý giá, nhưng cậu quẹt tới 13 triệu, cho dù là bạn bè cũng sẽ không vui đâu, dù sao đây không phải là số tiền nhỏ.

"

Đôi mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong suốt sáng ngời, lông mi thật dài hơi rung nhẹ, làn da trắng nõn không tì vết lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, khiến người ta có loại xung động muốn cắn một ngụm.

Thẩm Lãng ảm đạm cười, đưa tay nhéo hai má mịn màng trắng muốt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nói:"Không sao cả, hắn rất có tiền, phú khả địch quốc*, nói ra sợ cậu không tin, 13 triệu với hắn mà nói, chỉ là tiền tiêu vặt một ngày mà thôi.

"

*phú khả địch quốc: tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.

Lẫm Nhuyễn Nhuyễn quả thực không thể tin được.

Bao nhiêu người làm việc cả cuộc đời, đều không góp đủ 13 triệu.

Mà bạn của Thẩm Lãng, lại vô cùng thoải mái.

Hôm nay, Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật sự bị dọa rồi.

Nếu cho cô biết, người giàu nhất Hoa Hạ đang nắm tay cô đi dạo phố, không biết cô sẽ có phản ứng gì nữa.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Lãng nhìn những cửa hàng dọc theo con phố, tìm kiếm món gì đó có giá trị ngàn vạn.

Công tử đã nói, thì chưa bao giờ nuốt lời.

Thẩm Lãng cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa rời khỏi cửa hàng Hermes không bao lâu, một nam tử có vẻ ngoài kỳ lạ xuất hiện trong cửa hàng.

Nhìn mặt người này cũng xem như đẹp trai, nhưng nửa bên mặt, có một ấn hình bàn tay vô cùng rõ.

Ấn ký rõ nét, bình thường không biết còn tưởng này là hình xăm.

"Hai người vừa rồi đâu?" Nam tử thần sắc nghiêm túc hỏi.

"Đỗ thiếu, bọn họ đã rời đi khoảng năm phút rồi.

" Nhân viên cửa hàng trả lời rành mạch, hắn cũng không biết vì sao lại hỏi loại vấn đề này.

"Khốn khiếp! Vậy mà còn dám trắng trợn đến đây mua đồ, xem ra tên tiểu tử này không biết phố Bình An này là của Đỗ gia ta, toàn bộ cửa hàng trên phố đều là thuê của Đỗ gia!"

Nam tử này hận Thẩm Lãng thấu xương, thậm chí đã động sát tâm.

Hắn đầu tiên bị Thẩm Lãng lưu lại "ấn ký", hiện giờ mắt trái của anh hắn cũng đã mù, cho dù rời khỏi bệnh viện thứ nhất, cũng không tránh được phải vào bệnh viện thứ hai, dù sao bệnh viện thứ hai là bệnh viện tâm thần.

Chuyện hai anh em gặp phải, đã khiến cho Đỗ gia vô cùng tức giận, Đỗ Hoài Nhân cố ý điều tra thân phân Thẩm Lãng, lại phát hiện toàn bộ chỉ là một tờ giấy trắng.

"Tấm áp phích in hình tên này, dán lên trước cửa ngay lập tức!"

Nói xong, nam tử liền đưa cho nhân viên cửa hàng.

Chỉ thấy, áp phích in hình Thẩm Lãng, bên cạnh còn có một dòng chữ: "Người này cùng chó, không được vào!"

Nhân viên cửa hàng xấu hổ, nhưng con phố này Đỗ thiếu xưng bá, mệnh lệnh hắn đưa ra tất nhiên không dám chậm trễ.

Nhìn thấy một cửa hàng nữa dán áp phích, nam tử vẫn còn tức giận, nhưng trong lòng lại sinh ra ghen tỵ.

"Chết tiệt, tấm này thật là đẹp trai, lão tử trên web trường của hắn tìm thấy rất nhiều giấy chứng nhận, thế mà hắn so với diễn viên điện ảnh hay truyền hình đều đẹp trai hơn, muốn bêu xấu hắn nhưng làm vậy lại không dễ phân biệt hắn được nữa, rối quá đi!"

Đúng lúc này, có nhân viên cửa hàng nghĩ muốn nịnh hót hắn, vỗ mông ngựa một cái.

"Đỗ thiếu, hình xăm mới của ngài cũng rất đẹp, tràn đầy khí phách, giống như thật vậy!".