Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 205

“Chị xem gầy đây có công việc gì mời chúng ta không, nếu có thì ta có thể kiếm tiền trước.” Không còn khí khái như trước khi đến Bắc Linh, sau khi cân nhắc Lâm Lam nói, bất luận là thành danh hay thành thần thì các cô cũng phải có cơm ăn trước đã.

“Uhm.” Tăng nhẹ giọng uhm một tiếng, cô vẫn có chút không yên tâm, “Tiểu Lam em thực sự có thể chứ?”

“Có gì không thể với có thể, bắt buộc phải có thể. Chị đừng quên là ba em vẫn cần em kiếm tiền để trả tiền phẫu thuật đó.” Lâm Lam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười để khiến mình có một lý do để phấn đấu.

“Đúng a, em còn có chú, vậy nên nhất định phải cố gắng.” Tăng Tuyết cổ vũ Lâm Lam, đồng thời mở máy tính ra để tìm những lời mời gần đây.

Còn Lâm Lam thì ngồi ngẩn ra bên cạnh.

Đã mấy ngày rồi Diêm Quân Lệnh không hề cập nhật gì mới trên trang cá nhân của mình, ảnh anh post lên lần trước cũng là ảnh một bên mặt của cô. Lúc đó cô vẫn còn giận người đàn ông vì dám tiết lộ mình ngủ ngáy, nhưng hiện giờ cô lại hoài niệm những ngày đó.

Ít nhất thì lúc đó Diêm Quân Lệnh thực sự quan tâm cô.

Hoặc là anh tỏ ra vẫn quan tâm cô, nhưng hiện giờ...

Lâm Lam không có tư cách để bình xét một người đàn ông có nên vì quyền lực và sự giàu có mà ở cùng với một người phụ nữ khác, bỏ rơi vợ mình hay không.

Cô chỉ là không có cách nào khống chế được nỗi đau trong lòng này, nó giống như khoét một lỗ hổng trong trái tim cô vậy, làm thế nào cũng không thể lấp đầy lỗ hổng này.

Tăng Tuyết rất nhanh chóng đã có được thông tin, cô đã nhận xong một show diễn thời trang khá có tiếng ở trong nước, đồng thời còn nhận được thêm cả một chương trình talk show có lượt xem khá cao ở trong nước, Tăng Tuyết hi vọng việc này có thể vừa kiếm được tiền vừa tăng thêm được tần suất xuất hiện, duy trì độ hot cho Lâm Lam.

Tuy người mẫu và nghệ sĩ không giống nhau, không dựa vào độ hot để kiếm cơm nhưng nếu không có độ hot thì mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Lâm Lam nhìn sang bản kế hoạch của Tăng tuyết, cô gật đầu xác nhận không có vấn đề gì. Tăng Tuyết gửi hai bản thông báo cho Dương Nguyệt, bên kia cũng xác nhận lựa chọn của Tăng Tuyết thì mọi chuyện mới được coi là hoàn toàn thành triệt để.

Đêm nay Lâm Lam cố gắng để mình nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại, cô muốn biết tin tức về người đàn ông đó. Nhưng ban đầu là cô tắt máy không nhận điện thoại, sau thì điện thoại của cô cũng không còn rung lên lần nào nữa.

Ngay cả Vương Đại và Lộc Tam cũng không hề có tin tức gì, như thể tình yêu trước đó chỉ là một thứ ảo giác.

Ba giờ sáng Lâm Lam mới miễn cưỡng đi ngủ, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy sớm làm bữa sáng cho mình và Tăng Tuyết, sau đó tập yoga, buổi chiều cô đến hội trường biểu diễn để tập luyện cho show diễn tối nay.

Tiếp theo đó cô liên tục nhận những show khác, catxe không cao nhưng miễn cưỡng có thể đủ cho cô và Tăng Tuyết trang trải cuộc sống.

Cuối tuần Lâm Lam lại tham gia một chương trình talk show giải trí, cùng tham gia với cô còn có cả những người mẫu khác. Lâm Lam chẳng qua chỉ là một người mẫu kém nổi bật nhất trong số đó, vậy nên trên sân khấu hiển nhiên khó có thể tránh khỏi bị gây khó dễ.

Khó xử nhất là MC của chương trình này từ trước đến nay rất biết cách ăn nói nhưng đột nhiên lại hỏi về chuyện Lâm Lam bị giải trí Tân Trí từ chối, bầu không khí của cả trường quay bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo.

Trái lại Lâm Lam lại rất điềm tĩnh, cô bình tĩnh trả lời, “Yêu cầu của giải trí Tân Trí đối với người mẫu từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, tôi không đạt tiêu chuẩn của họ, lý do chỉ có thể là thực lực của bản thân không đủ.”

“Nhưng tôi nghe nói nguyên nhân cô Lâm bị đánh trượt là do tuổi tác?” Không ngờ MC lại không khách khí đáp.

Lâm Lam nhìn người dẫn chương trình một cách nghiêm túc, sau đó trả lời một cách chắc chắn, “Đúng là như vậy, tôi năm nay hai mươi ba tuổi, không phù hợp với yêu cầu về tuổi tác của giải trí Tân Trí.”

Soạt!

Những người có mặt tại trường quay nghe thấy Lâm Lam thẳng thắn trả lời, bắt đầu bàn tán xôn xao. Rất nhiều người không kềm được mà cảm thán hai mươi ba tuổi mà đã bị chê già, thế họ thì sao?

“Nói như vậy thì quả là rất đáng tiếc.” MC không ngờ Lâm Lam lại trả lời thẳng thắn như vậy

“Tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.” Lâm Lam nhìn máy quay nhàn nhạt trả lời.

Tần Sâm sau khi xem chương trình đó trực tiếp gọi Bành Ngọc và Khúc Khải đến phòng làm việc, “Chuyện gì đây?”

“Ý của Tần tổng là sao?” Khúc Khải không hiểu.

“Tự xem đi.” Tần Sâm đẩy đoạn clip đến trước mặt Bành Ngọc và Khúc Khải.

“Có vấn đề gì sao?” Sau khi xem xong Bành Ngọc hỏi Tần Sâm bằng giọng rất bá đạo.

Khuôn mặt vốn dĩ ôn nhu như ngọc của Tần Sâm lúc này trở nên u ám, “Có vấn đề gì? Có vấn đề gì? Nếu tôi không nhớ nhầm thì từ khi nào công ty lại có tiêu chuẩn là tuổi trên hai ba thì bị loại?”

“Không phải Tần tổng đã nói chuyện phỏng vấn giao cho tôi và Khúc Khải sao? Hơn nữa tôi không hề cảm thấy quy định này có vấn đề gì cả, muốn trở thành một siêu mẫu nổi tiếng thì thứ đầu tiên và quan trọng nhất là tuổi tác. Người mẫu càng nổi tiếng ở trong và ngoài nước thì càng có tiền đồ. Cô Lâm mà ngài nói quả thực không tồi nhưng tôi cho rằng cô ấy không thích hợp với công ty chúng ta.” Bành Ngọc không một chút sợ sệt trước cơn thịnh nộ của Tần Sâm, ngược lại còn không nể mặt mà phân tích.

“Nói như vậy có nghĩa là cô nghi ngờ mắt nhìn người của tôi.” Ánh mắt của Tần Sâm ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhìn Bành Ngọc một cách lạnh lùng.

Khúc Khải thấy vậy liền bước bên một bước chắn trước mặt Bành Ngọc, “Tần tổng, anh đừng nổi giận, tính cách của cô ấy anh không phải là không biết.”

“Tôi chỉ tôn trọng quy tắc thông thường.” Bành Ngọc quật cường trả lời.

Nghe thấy vậy sắc mặt của Tần Sâm càng khó coi hơn, mấy năm này quả thực Bành Ngọc đã dẫn dắt cho Tân Trí không ít người mẫu xuất sác, trong đó bao gồm cả siêu mẫu quốc tế Trần Văn đã đoạt được vô số giải thưởng và nghiễm nhiên trở thành chuẩn mực của người mẫu trong nước.

Nhưng điều này không có nghĩa là Bành Ngọc có thể thách thức vị trí tổng tài Tân Trí của anh.

“Vậy tức là quản lý Bành Ngọc vẫn một mực từ chối Lâm Lam gia nhập vào Tân Trí?” Khi hỏi câu này, ngữ điệu của Tần Sâm dường như không có chút cảm xúc nào.

“Tôi chỉ làm việc dựa trên quy định của công ty, còn về có cần ai ra nhập hay không thì cuối cùng vẫn do tổng giám đốc tự mình quyết định.” Tuy là Bành Ngọc nói như vậy nhưng nghe thế nào vẫn thấy nó thật gượng gạo.

“Vậy sao?” Tần Sâm nhàn nhạt hỏi lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người quản lí có năng lực nhất trong tay mình.

Mấy năm nay dường như anh đã quá dung túng cho họ khiến cả hai người đều nghĩ rằng công ty này là thiên hạ của mình. Khúc Khải tuy không nói gì nhưng thái độ của cô lúc này rất rõ ràng đó là ủng hộ Bành Ngọc.

“Đúng vậy, Tần tổng.” Bành Ngọc miệng thì nói vậy nhưng ngữ điệu vẫn cao ngạo như cũ.

“Vậy thì tốt.” Dứt lời Tần Sâm cũng không nói thêm câu nào nữa.

Lúc này Bành Ngọc và Khúc Khải mới đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Sâm.

Mới ra khỏi đó Khúc Khải hơi lo lắng hỏi, “Cô chọc tức Tần tổng như vậy thì được lợi ích gì?”

“Tôi chỉ làm việc dựa trên các quy định của công ty.” Nhưng Bành Ngọc lại trả lời Khúc Khải một câu này.

Khúc Khải hừ lạnh một tiếng, “Cô làm việc dựa trên các quy định của mình thì có. Đừng có đem tình cảm cá nhân lẫn vào công việc, nếu không sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

“Cảm ơn nhắc nhở, tôi sẽ xử lý.” Nói xong Bành Ngọc trực tiếp rời đi.

Khúc Khải đưa mắt nhì bóng lưng của Bành Ngọc rồi lại nghĩ đến biểu cảm khi nãy của Tần tổng, cô thời dài, cái công ty này từ nay chỉ e là không yên tĩnh nữa rồi.

...

Lâm Lam quay xong chương trình talk show thì cũng đã rất muộn. Ra khỏi đài truyền hình, cô đưa mắt nhìn thành phố xa lạ, xe cô qua lại như mắc cửi, nhưng cô lại không có gia đình.

Trước đây gia đình là ba, sau này gia đình của cô là Diêm Quân Lệnh. Bởi vì trước đây anh ở thành phố này nên cô mới không cảm thấy cô độc giống như người đứng ngoài, nhưng hiện giờ dường như tất cả đã thay đổi.

Một tuần, tròn một tuần, Diêm Quân Lệnh không liên lạc với cô. Nhưng những tin đồn của anh và công chúa Saya vẫn sôi sục ngất trời, nào là cùng ở trong khách sạn với nhau ba mươi hai tiếng, nào là dính với nhau như keo sơn, còn cả ảnh chụp hai người nắm tay nhau, tất cả những thứ này dường như để tuyên bố với thiên hạ rằng Diêm Quân Lệnh và công chúa Saya là một đôi.

Có lúc Lâm Lam vẫn không hiểu được, thậm chí là nghĩ rằng có phải lần trước khi cô bị Chu Vũ hãm hại, Diêm Quân Lệnh có mặt nhanh như vậy không phải là vì lo lắng cho cô mà bay sang, mà là anh vốn dĩ đã ở bên này, chỉ là anh ở bên cạnh công chúa Saya.

Còn cả việc họ đích thân mời cô đi ăn tối cũng trở nên mờ ám, họ có mục đích khác.

Lâm Lam cảm thấy đầu mình sắp nổ ra rồi.

Nhưng đúng vào lúc Lâm Lam xuống tầng tìm thấy Tăng Tuyết, hai người cùng đợi xe thì có một chiếc xe sang trọng màu đen đỗ cách họ không xa, trên xe có một người đàn ông tóc húi cua, khí chất vô cùng lạnh lùng.

“Ông chủ, có cần qua đó không?” Gần đây khi nói chuyện Lí Húc vô cùng cẩn thận.

“Không cần.” Diêm Quân Lệnh dập điếu thuốc đã hút được một nửa, đợi đến khi Lâm Lam và Tăng Tuyết an toàn lên xe mới khua tay ý bảo Lí Húc lái xe đi.

Lí Húc gật đầu, vô thức thở dài rồi khởi động xe.