Tuy Tăng Tuyết không hề tình nguyện, Hàn Hinh Nhi vẫn đi theo họ tới phòng trọ.
Lâm Lam nhìn chân đầy vết thương của Hàn Hinh Nhi, “Phòng tắm ở bên kia, cậu đi tắm trước đi, rồi chúng ta tiếp tục thảo luận phương án giải quyết.”
“tôi...” Hàn Hinh Nhi sợ sệt, thu người vào không nhúc nhích.
Lâm Lam thở dài, “vậy đi rửa chân trức đi, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
“Cô sẽ không nói với tên họ Lỗ kia chứ?” ngay lúc Lâm Lam vừa cất bước, Hàn Hinh Nhi liền bám chặt tay Lâm Lam không yên tâm hỏi.
“Hừ, cô nghĩ rằng tiểu Lam chúng tôi giống cô đổ thêm dầu vào lửa sao?” Tăng Tuyết không hài lòng nói.
Hàn Hinh Nhi có chút ngại ngùng, lúc này mới buông tay Lâm Lam ra, Lâm Lam chỉ nhà vệ sinh, “bên trong có nước ấm, cậu đi tẩy trang đi.”
Nói xong Lâm Lam liền đi lấy thuốc.
Đợi Hàn Hinh Nhi tẩy trang rửa mặt xong, Lâm Lam đưa thuốc và bông gạc cho cô ta, “tự bôi thuốc đi, nói xem hôm nay chuyện như thế nào, cậu có dự tính gì không?”
“tôi... cũng không biết nữa, bọn họ nhất định sẽ không tha cho tôi...” Hàn Hinh Nhi vừa nhắc tới chuyện tối nay thì không kiềm chế được lại run lên.
“Đừng sợ, thế này đi, ngày mai tôi đưa cậu về Tấn thị. bọn họ lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi tới Tấn thị, nếu như Lỗ Trấn Hải dò hỏi cậu, thì cậu giả vờ không nhìn thấy gì hết.” Nói tóm lại Lâm Lam cũng chỉ là người bình thường, lần đầu tiên gặp phải tình hình như vậy, cũng rất sợ hãi, chỉ có thể tạm thời an ủi Hàn Hinh Nhi thôi.
Còn về đám người kia rốt cuộc sẽ làm thế nào, các cô không ai biết cả.
Giống như Hàn Hinh Nhi bây giờ đều không rõ Trương Lộ cùng phòng với cô tại sao nói chết là chết ngay.
Hàn Hinh Nhi gật đầu, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy thôi.
“Lời vừa nãy của cậu là như thế nào?” lúc Hàn Hinh Nhi thoải mái tinh thần được chút, Lâm Lam hỏi chuyện vừa nãy.
“Cái gì?” Hàn Hinh Nhi giả ngốc.
Lâm Lam nhìn chằm chằm vào cô ta, “tại sao lại gọi tôi là chị?”
“tôi... đây không phải là thói quen sao, trước đây chúng ta ở cùng nhau tôi cũng thỉnh thoảng gọi cô như vậy sao?” Hàn Hinh Nhi tỉnh táo lại thì phủ nhận.
“ồ, vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Lâm Lam thấy vậy cũng không gặng hỏi nữa, chỉ tay về phí sofa rồi nói với Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm lên sofa, chỉ là mới nằm xuống thì đau tới mức suýt khóc ra nước mắt.
Vốn dĩ trên người Hàn Hinh Nhi bị thương, lại liên tiếp bị thương nên vết thương càng nghiêm trọng, chỉ cần động chút vào cũng đau.
“bị sao vậy?” Lâm Lam nhìn thấy Hàn Hinh Nhi mặt mày nhăn nhó liền hỏi.
Hàn Hinh Nhi bướng bỉnh nói không sao, Lâm Lam nhìn một cái rồi đi vào phòng ngủ, cầm lọ dầu hoa hồng và áo ngủ mang ra, lạnh lùng nói, “Mặc vào rồi tự thoa dầu đi.”
Dứt lời lại quay trở lại phòng ngủ.
Tăng Tuyết thấy Hàn Hinh Nhi thì khó chịu nên sớm đã vào trong rồi.
Một tay cầm áo ngủ, một tay cầm lọ dầu, tròng mắt Hàn Hinh Nhi đỏ hoe, đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị vào tới phòng ngủ thì nói nhỏ, “Xin lỗi...”
Lâm Lam ngưng lại chút rồi tiếp tục bước vào phòng ngủ.
Cô không biết lời xin lỗi này của Hàn Hinh Nhi là xin lỗi chuyện lúc đầu phản bội cô, hay là những lần hãm hại cô, hoặc là chuyện khác. Lâm Lam không muốn hỏi càng không muốn nhắc đến nữa. Thậm chí có nên tha thứ hay không, không phải cô mở lời là có thể cởi bỏ hết được.
Hàn Hinh Nhi nhìn Lâm Lam đóng cửa phòng, cắn chặt răng nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống. Cô thậm chí không hiểu tại vì sao, bản thân làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì...
Đêm nay dường như Hàn Hinh Nhi không ngủ được, cho dù là đầu óc hay trong mơ đều hiện lên khuôn mặt trắng bệch của Trương Lộ khi chết, còn cả đám người đuổi theo cô nữa.
Những thứ đó giống như ác mộng không ngừng giày vò cô, khiến cho Hàn Hinh Nhi sợ hãi.
Một đêm giật mình thức giấc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Hàn Hinh Nhi một chút buồn ngủ cũng không có, ôm đầu gối ngồi trên sofa, làm cho Tăng Tuyết dậy sớm bị dọa một phen.
“Cô làm gì vậy?” Tăng Tuyết nhìn Hàn Hinh Nhi nhỏ giọng hỏi.
Hàn Hinh Nhi lắc đầu, mắt quầng thâm, bộ dạng khiến người ta tội nghiệp. Tăng Tuyết vừa tức vừa không thể làm gì, liền quát nhẹ rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.
Lâm Lam cũng dậy rất sớm, cô vẫn thấy lời nói tối qua của Hàn Hinh Nhi có vấn đề.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Lam và Tăng Tuyết đang định bàn bạc làm sao xử lý chuyện của Hàn Hinh Nhi thì cảnh sát gọi điện cho Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi hoảng sợ thu người lại một góc. Lâm Lam thấy vậy liền giơ tay với lấy điện thoại của Hàn Hinh Nhi, cố trấn tĩnh hỏi, “Ai vậy?”
“Xin hỏi cô Hàn phải không? Tôi là cảnh sát khu vực nam thành phố Bắc Kinh, bạn cùng phòng của cô là cô Trương vì hút ma túy quá liều nên đã chết ở quán bar rồi, chúng tôi vì chuyện này nên muốn hỏi cô Hàn, cô có thể liên hệ với người giám hộ của cô Trương không?” viên cảnh sát hỏi.
Lâm Lam có chút kỳ lạ nhìn Hàn Hinh Nhi, sau đó bịt chặt ống nghe, nhỏ giọng hỏi Hàn Hinh Nhi, “Cậu có biết cách liên lạc với người nhà của Trương Lộ không?”
Hàn Hinh Nhi lắc đầu.
Lâm Lam bắt chước cách nói chuyện của Hàn Hinh Nhi, nói với đối phương, “tôi không biết, tuy là cùng phòng nhưng đều là công ty sắp xếp, tôi và cô ta không có nói chuyện cá nhân.”
“ồ, như vậy sao? Vậy có thể phiền cô Hàn đến sở cảnh sát Thành Nam một chuyến không?” viên cảnh sát kia tiếp tục hỏi.
“Xin lỗi, tôi hiện giờ không ở Bắc Kinh.” Lần này không nhận được sự đồng ý của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam trực tiếp trả lời.
Đầu dây bên kia lần nữa dặn dò Hàn Hinh Nhi mau chóng trở về Bắc Kinh một chuyến, Lâm Lam miệng thì đồng ý, nhưng vừa cúp điện thoại liền nói với Tăng Tuyết, “Chuẩn bị đi, chúng ta đưa Hàn Hinh Nhi về Tấn thị.”
“tại sao vậy?” Hàn Hinh Nhi hỏi.
Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi, “tôi không chắc chắn người đó là cảnh sát, nếu thật sự là cảnh sát, cũng có thể bảo đảm là an toàn. Hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” thấy Lâm Lam ngập ngừng, Hàn Hinh Nhi vội vàng hỏi.
“bọn họ nói là Trương Lộ chết là do hút ma túy quá liều.” Lâm Lam trầm lặng nói, nếu như tối qua Hàn Hinh Nhi nhìn thấy là thật, vậy thì chứng tỏ Trương Lộ là do Lỗ Trấn Hải hại chết, nhưng bây giờ phía cảnh sát lại nói như vậy. Có nghĩa là thân thế người hại chết Trương Lộ cực kỳ lớn, vốn không phải là những người bình thường như các cô có thể động vào.
“Không... không thể nào? Tôi tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy...” tuy Hàn Hinh Nhi không nhìn rõ tình hình cụ thể bên trong, nhưng mà cô nhìn thấy vết thương trên người Trương Lộ, còn có tình trạng lúc chết, vốn không thể là cái chết ngoài ý muốn. Cho dù nguyên nhân thật sự như phía cảnh sát nói, cũng rất có thể là bị bức tử.
Ngày trước Hàn Hinh Nhi tuy từng phục vụ Lỗ Trấn Hải, cũng biết tật xấu của hắn ta, tuy đau cũng thấy sợ, nhưng đều không sợ hãi như bây giờ.
“Cho dù thế nào, tôi đưa cậu về Tấn thị trước.” Lâm Lam luôn cảm thấy lúc này nên đưa Hàn Hinh Nhi về Hàn gia, để cô bên cạnh mẹ ruột.
Tối qua Lâm Lam đã báo cho Chu Vũ Vi chuyện Hàn Hinh Nhi bình an, cho nên Lâm Lam định đưa Hàn Hinh Nhi về.
“tôi không muốn về... tôi mà về bây giờ cái gì cũng không có... bọn họ sẽ cười nhạo tôi.” Hàn Hinh Nhi bỏ tay Lâm lam ra, lẩm bẩm chống đối.
Tăng Tuyết hít hơi thật sâu, “Cô bây giờ không về, không phải là bị cười nhạo mà rất có thể sẽ chết.” Tuy không có tận mắt nhìn thấy cái chết của Trương Lộ, nhưng khiến cho Lâm Lam và Tăng Tuyết không ít ám ảnh.
“tôi...”
Tút tút tút...
Đúng lúc Hàn Hinh Nhi do dự, thì điện thoại reo, lần này là của Lâm Lam.
“bác sĩ Hà? Có phải ba tôi xảy ra chuyện gì không?” vừa thấy điện thoại của bác sĩ, Lâm Lam vội vàng hỏi.
“Ông Lâm gần đây tình hình đúng là không tót lắm, hôm nay lại ngất đi rồi.” Bác sĩ Hà có chút trầm mặc nói.
“bây giờ thế nào rồi? Tôi lập tức về ngay!” Lâm Lam vừa nghe xong liền cuống lên, vừa nói vừa với lấy túi xách chuẩn bị về Tấn thị.
“Cô Lâm đừng sốt ruột, ông Lâm tình hình vẫn chưa...”
“Cho dù thế nào tôi về trước đã.” Lâm Lam biết nếu là bác sĩ Hà gọi điện thì có nghĩa là tình trạng của ba cô rất nghiêm trọng
Bác sĩ Hà thở dài, “ở nhà có phải có chuyện gì xảy ra không? Gần đây tâm trạng ông Lâm không ổn định, tình trạng bệnh của ông ấy như vậy không được để bị kích động quá nhiều...”
“tâm trạng bị kích động? Tôi biết rồi.” Lâm Lam vừa trả lời vừa ra ngoài không quan tâm Hàn Hinh Nhi có tình nguyện hay không nữa, trong lòng thầm đoán chẳng lẽ ba đã biết chuyện của cô và Diêm Quân Lệnh rồi? Sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Tăng Tuyết theo ngay sau cô, Hàn Hinh Nhi thấy vậy cũng không dám ở đây đợi, liền đi theo Lâm Lam lên xe.
Hai tiếng sau, Lâm Lam chạy tới bệnh viện, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, “ba...”
Vừa với gọi xong thì thấy Chu Vũ Vi nhìn ra.
Lâm Lam ngưng lại, “Cô Chu?” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Trong đầu chợt nghĩ tới câu nói của Hàn Hinh Nhi, đột nhiên trái tim như bị bóp nghẹt, chẳng lẽ lời mà Hàn Hinh Nhi nói là thật sao?