Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 269

Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam ra khỏi nhà hàng, bước sang hướng bên đường đi bộ, chốc chốc có ánh mắt hâm mộ từ những người đang đứng lại nhìn, trong một thành phố đầy không khí lãng mạn này, cũng không có ai quen biết họ, nên cũng không có đôi mắt hà khắc nào muốn phê phán họ.

Nhưng Lâm Lam vẫn không chịu được hành vi to gan phóng túng thế này của Diêm Quân Lệnh, dí đầu chui vào trong lòng của ông chồng mình muốn giấu mặt đi, đến lúc vắng người rồi mới thấp giọng kháng nghị: “Anh cho em xuống!”

“Ừm?” Diêm Quân Lệnh hoàn toàn không có ý định gì để Lâm Lam xuống.

Lâm Lam ngẩng đầu: “Thả em xuống, người tình đầu của anh vẫn đang đợi anh đó!”

“Bà xã tôi vẫn đang ở đây.” Diêm Quân Lệnh không nặng không nhẹ trả lời một câu.

Lâm Lam cáu: “Ai là bà xã anh?”

“Chính em đó, pháp luật công chứng.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền dùng cằm cọ cọ vào gò má của Lâm Lam: “Mấy ngày không gặp lá gan có vẻ to hơn nhiều, dám dùng rượu đổ vào người anh?”

“Ewm không phải cố tình.” Không hỏi cái này còn được, hỏi cái là Lâm Lam bị trúng tim đen.

“Ừm, anh biết em là cố tình.” Diêm Quân Lệnh ngầm ý mỉm cười nhìn vào Lâm Lam.

Lâm Lam càng nghĩ càng ngượng, nhưng nghĩ là tối hôm đó người đàn ông này dám vứt cô ở trên đường giữa mùa đông buốt giá, lại còn bất chấp chặng đường xa xôi chạy đến đây đi với người tình cũ, ngay lập tức lại to gan lên: “Em cố tình thì sao? Nhìn thấy người đàn ông của mình bất chấp luân thường đi cặp với người tình cũ, còn người vợ hợp pháp được qua pháp luật công chứng này chẳng lẽ không làm được gì chăng?”

“Cho nên em lúc đó làm vậy là vì ghen?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này thay đổi thái độ, lại còn tỏ vẻ rất có lý, Diêm Quân Lệnh phát cười hỏi.

“Ai ghen đâu? Em đây gọi là dạy cho cẩu nam nữ một bài học!” Lâm Lam nói nhanh quá tự nhiên lại nói ra lời trong lòng.

“Ha, em vừa nói gì?” Diêm Quân Lệnh chợt đổi giọng, Lâm Lam lập tức nhận thức được mình đã nói nhầm lời, dù mình có nghĩ như vậy cũng không nên nói ra miệng trước mặt người đàn ông này chứ.

“Em vừa nói gì đâu?” đến giây phút này Lâm Lam chỉ có thể giả bộ ngốc.

“Cẩu nam nữ? Sao anh chỉ thấy em chỉ giỏi tỏ thái độ với phe mình thôi?” Diêm Quân Lệnh không nhìn thấy cảnh nào mà Lâm Lam dạy cho Trần Văn một bài học nào cả, rõ ràng chỉ tỏ thái độ với anh, vả lại anh rất oan được không? Nếu không phải là vì tìm cô, sao anh lại gặp phải Trần Văn chứ?

“Ai tỏ thái độ đâu? Em... em chỉ cảm thấy quan hệ nam nữ mà dây dưa không dứt, phần lớn đều là lỗi của đàn ông, nếu không phải là anh định cho người ta cơ hội, để người ta cuốn chặt lấy anh, thì chỉ có thể nói là lập trường của anh rất có vấn đề. Với lại chị Trần Văn đó em lại không quen biết mấy, cô ta làm gì em cũng không có tư cách gì để trách móc cả, nhưng anh lại khác, anh đã là ông chồng của em rồi, thì em sẽ có tư cách để quản anh.” Lời nói của Lâm Lam rất cứng rắn, nhưng lại có thể nghe hiểu được cô đang hoảng loạn ngượng ngùng, nếu đến câu cuối đã dừng lại, tóm lại một câu, cô có tư cách để quản anh.

Đương nhiên, rốt cuộc có dám quản hay không, Lâm Lam cảm thấy vẫn phải phụ thuộc thái độ cứng mềm của người đàn ông này.

Cũng không có cách nào mà, dưới sự cường quyền áp đặt thế này, cô cũng chỉ có chút chí khí thế này thôi.

“Oh, em có tư cách quản anh, thế anh có phải cũng có tư cách quản em?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.

“Cái này...” Lâm Lam bị hỏi phát liền tắt lời, cô cảm giác tự đào hố chôn mình rồi, cho nên nhanh nhẹn khôn khéo đánh trống lảng, “Anh có thể thả em xuống trước được không?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em sẽ về khách sạn, anh tiếp tục đi với người tình cũ của anh.” Lâm Lam tùy ý trả lời, hai chân thì đạp loạn liên tục trên người Diêm Quân Lệnh, muốn người đàn ông này không chịu được phải thả cô xuống.

“Ha hà.” Nghe thấy lời của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh chỉ cười nhẹ một tiếng nhưng không có bỏ Lâm Lam xuống, mà lại tiếp tục tiến thẳng vào một khách sạn 5 sao, trực tiếp lên lầu.

Lâm Lam bắt đầu hoảng loạn: “Anh làm gì đấy? Mai em còn phải phỏng vấn, anh dẫn em vào đây làm gì?”

“Hai người phải cùng nhau dạy cho đối phương một bài học.” Diêm Quân Lệnh bước ra thang máy, mở cánh cửa phòng ra.

“Ai muốn dạy bài học với anh, anh đi ra đi!” Lâm Lam nghe xong cuống lên, không những bắt đầu hai chân đạp mạnh, còn dùng hai tay đấm vào bờ vai của Diêm Quân Lệnh, muốn người đàn ông này thả mình xuống, chứ cô không muốn cùng nhau dạy bài học.

“Hư quá!” Diêm Quân Lệnh tuy cũng chịu được đánh, nhưng mà bị đấm bị đạp thế này, quả thật là khó chịu, thẳng tay ném cô lên giường luôn.

Lâm Lam thoát khỏi sự khống chế của Diêm Quân Lệnh, lăn một vòng trên giường, sau đó hay tay ôm gối ngồi xổm trông dáng vẻ rất cảnh giác, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận trước mắt này.

“Em dám thật đấy.” Diêm Quân Lệnh phủi vết chân trên áo, chỉnh lại những chỗ đã bị đánh nhăn đi bởi cô gái, rút tờ giấy ra lau lại vết rượu dưới cằm lúc đó để lại. Ngẩng đầu liếc qua Lâm Lam: “Đây là ở cùng với Vượng Tài lâu quá rồi, ngay cả dáng ngồi cũng học nhau à?”

“Anh...” Lâm Lam bực mình, nhưng nhìn thấy những động tác vừa rồi của Diêm Quân Lệnh, trong lòng có chút bất an, có phải mình đã quá đáng rồi không? Nhưng nhớ lại những việc mà Diêm Quân Lệnh đã làm, Lâm Lam lập tức lắc lắc đầu, giận hờn nói: “Anh bao giờ chịu cho em đi đây?”

Diêm Quân Lệnh không trả lời, anh cởi áo khoác ra, chợt bước tiến lên nhìn vào đôi mắt đẹp của Lâm Lam, nghiêm túc hỏi “Bánh bao nhỏ, anh nhớ em rồi, em nhớ anh không?”

“...” Lâm Lam ngớ người nhìn Diêm Quân Lệnh, cô tưởng đã nghe nhầm, anh ta đây là đang bày tỏ tình cảm với mình ư? Bây giờ hai người đang cãi nhau mà, người đàn ông này có thể nghiêm túc một chút được không?

“Đồ ngốc.” Nhìn phản ứng ngẩn ngơ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh đưa tay xoa xoa cái đầu có tóc dài mượt mà này: “Ai nói là anh đến đây là gặp người tình cũ, anh rõ ràng sang đây để gặp người tình mới mà.”

Nhịp tim của Lâm Lam đang đập thình thịch bởi câu hỏi lúc nãy của anh, ai ngờ người đàn ông này lại chuyển ngay ngữ điệu, lại xuất hiện người tình mới nữa?

Trông Lâm Lam có vẻ vẫn chưa nghe hiểu, Diêm Quân Lệnh hết lời, bấm bấm vào đầu mũi của Lâm Lam: “Anh nói em ngốc, thì em ngốc thật hả, tiểu tình nhân của ta.”

“Ai là tiểu tình nhân của anh đây?” cuối cùng Lâm Lam đã phản ứng lại, biểu cảm ngượng ngùng phủ nhận. Trong lòng ném đá, tiểu tinh nhân cái con khỉ ý, đàn ông quả thật là không có người nào là chung thủy cả.

“Em đó, bánh bao nhỏ.” Diêm Quân Lệnh cười, thò tay ra ôm Lâm Lam mà dáng vẻ đang nhe nanh múa vuốt này vào lòng, chọc nhẹ trán của Lâm Lam, than thở: “Anh đến đây là tìm em, gặp phải Trần Văn là trùng hợp.”

Lâm Lam nghiêng đầu nhìn, đây có thể coi là giải thích ư? Nếu chuyện của hôm nay có thể giải thích là do trùng hợp, thế còn việc cho mình xuống xe lúc ở Bắc Kinh thì sao? Chẳng lẽ đó cũng không phải là cố tình?

“Anh không cần giải thích với em, đó là chuyện của anh.” Rõ ràng bực bội trong lòng đã được xoa bớt đi, nhưng lời nói vẫn ngoan cố như vậy.

“Lúc đó em không phải nói như này đâu nhé, còn lại, anh đã giải thích rồi, em không giải thích cho anh hay sao?” Thông qua vụ việc này, Diêm Quân Lệnh phát hiện tính tình nha đầu này có chút thích chống đối, anh không cho cô tiếp cận Đồng Thiên Hoa, nhưng cô lại làm trái lại với anh.

Với lại Đồng Thiên Hoa đã mấy lần tiếp cận bánh bao nhỏ rồi, chắc chắn có âm mưu gì đó, nhưng mà chưa biết được hắn ta muốn làm gì.

“Em giải thích cái gì?” Lâm Lam nhất thời cũng quên mất mình có làm việc gì đâu phải giải thích.

“Tại sao đi cùng với Đồng Thiên Hoa?” nói ngầm thì nghe không hiểu, Diêm Quân Lệnh đành phải nói thẳng ra.

“Oh, trên đường em bị tên trộm cướp túi, vừa may gặp được anh ta, anh ấy ra tay giúp bọn em lấy lại nó.” Lâm Lam cảm thấy cũng không có cái gì đáng để che giấu.

“Em không thấy là mỗi lần gặp phải ông này, em không phải bị đuổi thì là bị cướp, như vậy không phải quá trùng hợp hay sao?” Diêm Quân Lệnh nghe xong lời của Lâm Lam, hỏi một cách thẳng thắn.

Lâm Lam sững sờ, thực ra thì trong lòng cô không phải không từng nghĩ đến khả năng này, nhưng trông mặt của Đồng Thiên Hoa thật sự không giống người xấu, thậm chí khí chất nghệ thuật trên người anh ta rất dễ khiến người khác tin tưởng. Cũng khiến Lâm Lam không có nghĩ sâu tiếp, nhưng bây giờ nghe lại lời nhắc nhở của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam lại phải một lần nữa suy nghĩ lại tính chân thực của mấy vụ đó.

Nếu không phải là trùng hợp, chỉ có thể là do người khác sắp đặt. Nhưng Đồng Thiên Hoa là Tổng Tài đường đường chính chính của một tập đoàn nhưng lại dùng thủ đoạn như vậy, quả thật là không thể tin được, chẳng lẽ anh ta đã... thích mình?

Lâm Lam ngồi thơ thẩn nghĩ linh tinh, hóa ra bản thân cô cũng có vận đào hoa như vậy.

Diêm Quân Lệnh nhìn thấy biểu cảm mê trai của bánh bao nhỏ, sắc mặt dần khó coi, lập tức gào lên: “Lâm Lam, em có nghe thấy gì không đấy?”

“Em... cái đó có thể là trùng hợp thật mà.”

“Em...”